Chương 36: Chương 36

Hứa chưởng quầy cảm thán không thôi,“Phu nhân thật sự là hiền thê khó gặp,một mình một người dưỡng dục con cái cũng giống Vương Bảo Xuyến chờ chồng mười tám năm?”

Anh Ninh nghe xong lời này,khuôn mặt thanh lệ không khỏi hiện ra nụ cười xuất phát từ nội tâm.

Mẫu thân chỉ mong có ngày gặp lại phụ thân,chỉ cần có thể hoàn thành tâm nguyện của mẫu thân,cho dù nàng chịu nhiều khổ sở hơn thì có sao?

Nghĩ đến đây trong đầu liền hiện ra một gương mặt loè loẹt,nghiêm nghị nheo mắt nhìn chằm chằm mình……

Anh Ninh chán ghét nhăn lại mày, lắc đầu giống như muốn đuổi đi ruồi bọ làm mình buồn nôn,muốn đem tay ăn chơi kia đuổi ra khỏi đầu mình.

“Đúng rồi, Anh cô nương,cái tên họ Cổ kia,tháng này có thể lại đến đòi bạc không?” Hứa chưởng quầy bỗng nhiên nghĩ đến cái gì,vô cùng lo lắng hỏi.

“Có.”

Đương nhiên đến,tên họ Cổ kia làm gì dễ bỏ qua con cá lớn như vậy?

Hứa chưởng quầy nghe xong, lại chần chờ hỏi:“Chúng ta…… vẫn để hắn làm vậy sao?”

“Ừ.” Không thế thì làm gì bây giờ? Tiền tài là vật ngoài thân, nếu thật sự giống tên họ Cổ đó nói vậy,cho dù trả giá thật lớn cũng không thể chùn bước.

Hứa chưởng quầy thở dài,“Anh cô nương,cô thực sự tin tưởng tên họ Cổ đó nói sao?”

“Ừ, hắn đã có thể nói có mũi có mắt, chỉ sợ không phải tin đồn vô căn cứ.” Hắn có thể miêu tả ra tướng mạo phụ thân,tuổi, khẩu âm làm nàng không thể không tin, đây cũng là nguyên nhân nàng bị tên họ Cổ kia dắt mũi đi.

“Nhưng mà chuyện kia không biết là thật hay giả?”

“Bất luận thật giả chỉ cần có một tia hy vọng ta đều xem nó như thật.”

Hứa chưởng quầy gật đầu, lại nói:“Đúng vậy,cũng không có biện pháp khác có hy vọng còn đỡ hơn không có.”

Anh Ninh trầm mặc một hồi, mới cười nói:“Tiên sinh không cần thay ta lo lắng,ngày nào đó ta chống đỡ “ Đắc Vị Cư” này không nổi nữa vẫn còn có ngài!”

Hứa chưởng quầy vừa nghe lời này mũi chua xót, đường đường đại nam nhân nước mắt thiếu chút nửa rơi xuống.

“Đắc Vị Cư” Trong khoảng thời gian này không gặp phải rủi ro gì,lại bị tên họ Cổ giàu có trong thành tống tiền,ỷ vào trong tay nắm một tin tức không biết nghe từ nơi nào,còn xảo trá vơ vét tài sản Anh cô nương, may mắn “ Đắc Vị Cư” luôn làm ăn không tệ,hơn nữa gần đây có một người khách từ kinh thành đến “Coi tiền như rác”, một ngày ba bữa đều chọn món tinh xảo nhất, mỹ vị ngon,cho nên bọn họ mới có thể đối phó tên họ Cổ lòng tham không đáy kia.

Chuyện này Anh cô nương gạt toàn bộ mọi người, bởi vì hắn là trưởng quầy nàng mới đem tình hình một năm một mười nói cho hắn biết.

Thoạt nhìn lạnh lùng bình tĩnh thật ra Anh cô nương thiện lương đôn hậu cỡ nào! Rõ ràng chính mình đã sứt đầu mẻ trán,lòng nóng như lửa đốt lại còn quan tâm người khác bảo người ta đừng quan tâm mình,cô nương tốt như vậy khi nào thì mới có thể gặp gỡ một nhân duyên tốt, gả cho một nam tử tốt, có người yêu thương để cho nàng dựa vào?

Sợ nhất chính là tên Cổ Sĩ kia “Ý không ở trong lời”?

Hứa chưởng quầy trong lòng cũng rất lo lắng,nhưng thật sự không muốn làm Anh Ninh phiền lòng,vội vàng vòng vo đề tài tán gẫu tin tức nổi lên trong thành,cùng với người khách “Coi tiền như rác” đến giờ vẫn chưa rõ mặt mũi.

Hứa chưởng quầy tò mò hỏi:“Anh cô nương, cô có biết người gọi món ăn trong tiệm ta là thân sĩ phương nào không?”

Nghe vậy một đôi thủy mâu không tự chủ được nhìn đi qua phía đối diện,cánh môi nhẹ nhàng bĩu một cái giống như cười lại chế nhạo.

“Thật sự là kỳ quái, nghe giọng Tiểu Xuyên Tử kia rõ ràng là người trong kinh thành đến,nhưng mà hắn hỏi tiểu tử kia chết sống không thừa nhận,nói chủ tử nhà mình từng nói không thể tùy tiện tiết lộ.”

“Lúc trước nghe Tiểu Xuyên Tử oán giận, nói chủ tử của hắn tính tình rất cổ quái,nhưng mấy ngày qua chúng ta làm cái gì hắn ăn cái đó,trả bạc cũng rất sảng khoái, không có nhìn ra nơi nào khó ăn?”

“Đây rốt cuộc là quý công tử nhà ai? Tại sao không sống ở kinh thành chạy đến nơi này sống phóng túng,mà lại chọn đúng nơi này!”

Thấy Hứa chưởng quầy càng nói nước miếng càng văng lan tràn, Anh Ninh thủy chung không có mở miệng, nhưng càng nghe khóe môi càng gợi lên nụ cười càng ngày càng lớn.

………………..

Ra khỏi căn phòng tao nhã,vừa mới đi đến gian cách vách, bước chân Vân Mặc chợt ngừng lại.

Cách rèm cửa,có bốn người bộ dáng phóng đãng ăn chơi trác táng,hơn nữa có hai người hầu đang ở giữa nói ẩu nói tả.

“Nè,Chu huynh! Nghe nói Ỷ Thúy Viên có cô nương xinh đẹp mới tới, so với Tiểu Hồng Đào ở Túy Hồng Lâu còn mị hơn vài phần!”

“Thật vậy không,Mã huynh, vậy tối nay chúng ta cần phải nhìn một cái nha.”

“Công tử ta thích nữ tử phía nam, nữ tử thanh lâu trong thành này đa số không tốt,khung xương lớn,làn da thô ráp,không mọng nước như phương nam?!”

“Ha ha…… Nghe lời của Dương huynnh thật là.”

“Thật sự đấy, các ngươi có mắt không biết xem ngọc, trong Ngọc Lăng thành này cũng có Điêu Thuyền chân chính!”

“Vậy sao? Ngưu huynh, chỉ giáo cho?”

“Là vị Anh cô nương ở “Đắc Vị Cư” phía đối diện,cô ấy mới là báu vật chân chính! Không chỉ ra được phòng khách còn có thể phòng bếp, ngày thường lại xinh đẹp,đáng tiếc chỉ là tuổi lớn chút……”

“Đúng rồi, nghe người ta nói Cổ công tử gần đây rất coi trọng Anh cô nương kia,còn có lòng muốn lấy nàng vào cửa!”

“Đúng vậy ta cũng không hiểu được, Anh cô nương kia luôn là người lãnh đạm chưa bao giờ nói với chúng ta thêm một lời,vậy tại sao đồng ý với tên Cổ Dĩ đó?Nói đến tên Cổ Sĩ kia ngoại trừ trong nhà có tiền,vô luận là tướng mạo hay nhân phẩm đều không bằng ta,như vậy không phải là đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu sao?”

“Đừng nói như vậy,không chừng vị Anh cô nương kia nhìn thấy thanh cao nhưng trong lòng lại là người tham tiền! Nếu không thế nào mắt thấy thành gái lỡ còn chưa có gả ra ngoài, nhất định là nhìn trái nhìn phải tìm người có tiền gà,Cổ công tử tuy rằng không học vấn không nghề nghiệp nhưng nhà người ta có tiền, không thể so chính mình khổ sở, đi sớm về tối ăn cơm quán,nói nửa là không có nữ nhân nào không thích ngân phiếu?”

“Lời này không sai,bất quá Anh cô nương kia. Nhất định là không so được với Tiểu Hồng Đào của Túy Hồng Lâu, Cổ công tử sợ là chơi chán Tiểu Hồng Đào, mới thèm muốn loại con gái đàng hoàng.”

“Lời này không sai, Chu huynh không biết nữ nhân càng thoạt nhìn lạnh lùng,lúc lên giường,hắc hắc …càng phóng túng!”

“Không sai không sai, Lão Tử đã nghĩ thượng nàng,nhìn vòng eo thon nhỏ kia,không biết để đứng lên thế nào ta……”