“Tiếp tục nói.” Hắn hơi nới lỏng tay,ngón tay dọc theo cổ nàng dao động qua lại có một loại ái muội không thể nói rõ.
“Về sau…… Về sau không biết thế nào bị lão hầu gia phát hiện, tuy rằng ông ấy chưa nói cái gì nhưng ta nhìn thấy ông ấy phóng chiếc hộp kia lên bàn,ta chỉ biết hắn cái gì cũng đã biết.”
“Sau đó nàng bỏ đi?”
“Đúng.”
“Còn lấy một vạn lượng của hầu phủ?”
“Đúng.” Nơi đó vốn chính là nhà họ Bùi, khi ra ngoài gặp chuyện ngoài ý muốn ít nhất phải có chút bạc có cái gì không tốt?
Vân Mặc lạnh lùng nhìn nàng nhưng không nhìn ra tâm tư gì,“Nàng lúc nào lấy được cặp tín vật đó?”
“Mùa hè năm sau.” Nhờ Hách quản sự muốn đám nha hoàn chúng ta hun bớt muỗi,ta rất nhanh liền ra tay, nàng vốn định chính mình mang về Bồng Sơn, hoặc là tự mình đưa tới Trung Châu nhưng mà nàng luôn không có đi.
“Vậy nàng tại sao không lập tức rời khỏi hầu phủ?”
Nàng trầm mặc, đúng vậy, chẳng lẽ muốn nàng nói,vì hôm sinh nhật hắn đã nói với nàng một câu “Anh tỷ tỷ,tỷ không đượcđi…… Ta không cho tỷ đi”?
Có phải tự mình đa tình hay không? Nếu giờ phút này nàng nói ra,chỉ có tự rước lấy nhục nhã! Tiểu hầu gia tôn quý vô cùng kiêu ngạo,sau khi bị nàng triệt để lừa gạt hắn còn có thể tin tưởng lời của nàng sao?
“Chẳng lẽ là vì một vạn lượng bạc kia?” Thanh âm của hắn giống như băng truyền tới.
Nàng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Bùi Anh Ninh.” Trong con ngươi hắn nhẹ nhàng thu liễm,đột nhiên cười rộ lên, trong tiếng cười tất cả đều là không có hảo ý.
“Ack……” Nàng cảnh giác ngửa đầu nhìn hắn.
“Ta xưa nay hận nhất bị người lừa gạt! Người gạt ta, ta đều làm cho bọn họ hối hận,nhưng hối hận lại có gì hữu dụng? Đã muộn rồi có sám hối đều là vô bổ không phải sao?”
Lông mi nàng rũ xuống, thân thể mảnh khảnh theo ngữ khí lạnh lẽo của hắn “không thể bỏ qua” khẽ run lên một chút.
“Nhưn nàng khác, nàng từng là Anh tỷ tỷ ta thích nhất, không phải sao?” Ngữ khí của hắn đột nhiên vừa chuyển trở nên suồng sã,ngón tay dọc đường cong theo cổ trắng,cách lớp y phục dừng ở bộ ngực sữa đẫy đà no đủ của nàng,“Nàng nói xem…… Chúng ta khoảng này làm sao tính?”
Nàng bỗng nhiên hiểu được cái gì,không nói ra lời, khuôn mặt thanh lệ từ trắng chuyển hồng, ngay cả bên tai trắng noãn như ngọc cũng ửng hồng động lòng người.
“Đúng rồi, còn có vết bớt trên mặt nàng,chắc chính là do nàng vẽ lên? Buồn cười là ta cư nhiên cảm thấy nó rất xinh đẹp.” Môi của hắn dán bên lỗ tai của nàng, nhẹ nhàng ngậm vành tai trắng noãn như vỏ sò, động tác của hắn khiến mặt nàng càng đỏ hơn.
“Không bằng như vậy, khiến cho nó vĩnh viễn ở lại trên mặt nàng đi,được không?”
Nàng phút chốc mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn hắn.
Tuy rằng biết hắn là cố ý dọa nàng, nhưng ngữ khí của hắn vẫn là làm cho Anh Ninh cả người từ trong vui sướng tỉnh táo lại, từ đầu đến chân đều lạnh.
Nàng biết Vân Mặc trước mắt, đã không phải là thiếu niên năm đó trong mắt chỉ có nàng.
Cái thời điểm kia nàng thích gì đó hắn luôn sẽ giữ lại vì nàng.
Nàng yêu thích thư pháp,hắn cũng cần cù luyện tập.
Nàng thích ăn đồ ăn hắn sẽ bảo phòng bếp mỗi ngày đều biến đổi đa dạng đem đến, thường một ngụm sau nghiêm mặt,soi mói này, soi mói kia, sợ tới mức đám tiểu nha đầu lén lút năn nỉ nàng khuyên,hắn thấy nàng liền muốn nàng ăn, nàng “Lấy thân thử độc” Đem mỗi dạng đồ ăn đều ăn mấy miếng, sau cũng kém không nhiều lắm no rồi, ngẩng đầu, đã thấy hắn đã nhướng đôi mày nhíu lại, thoải mái cười…… Nàng mới biết được chính mình bị lừa.
Có một lần ôm một chậu hoa quỳnh quý trong cùng về, nói là chạng vạng mới mở ra.
Vừa vặn nàng ra phủ, hắn nơi nơi không tìm ra được nàng, gấp đến độ một mình đứng ở cửa hầu phủ, xa xa quay đầu nhìn xung quanh, còn không ngừng phái thị vệ đi tìm, rốt cục nhìn thấy thân ảnh của nàng hắn vội chạy đến kéo nàng chạy về phía “Lạc Trần Hiên”.
Đó là khoảng thời gian tốt đẹp nhất!
Khi bọn họ ở dưới đèn cùng chấp bút viết ra “Vịnh đàm” , để bút xuống sau nhìn nhìn lẫn chăm chú nhau,tiếp theo phát ra nũ cười từ nội tâm.
Như vậy vành tai và tóc mai chạm vào nhau,đại khái sẽ không bao giờ có nữa?
Có thể thấy được nàng ngày đó lừa gạt hắn đã tổn thương cỡ nào!
Nhiều đến hắn sẽ không bao giờ ……phát ra nụ cười đến từ nội tâm, sẽ không bao giờ nữa……