Chương 39: Chương 39

Làm sao có thể!

Anh Ninh kinh ngạc ngây dại hoài nghi thính giác của mình,đây đâu phải giọng tên Cổ Sĩ,giọng này rõ ràng là…… của Vân Mặc!

Nàng nhanh nhanh ngẩng đầu,trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Vân Mặc như thiên thần từ trên trời bay xuống.

Hắn nhàn hạ đứng ở trong phòng,tuấn tú phi phàm, hai tay hoàn ngực,khóe miệng mang theo nụ cười không thật lòng, trong con ngươi đen lại thoáng hiện giống như châm biến giống như giễu cợt,lại giống như mùi vị ghendữ dội.

Hắn làm sao có thể ở trong này?

Trong lúc nhất thời, trong đầu Anh Ninh thoáng hiện vô số khả năng,nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên nhưng nói không ra chữ nào.

Tình cảnh làm ngươi ta tuyệt vọng như vậy,nàng có thể nói cái gì?

Nàng luôn không thể quên đoạn đối thoại của hai người trong phủ quận thủ, bởi vậy nàng mới không đi nhờ hắn.

Giọng chất vấn của hắn,châm biếm của hắn, khóe miệng khinh thường, hắn đáy mắt khinh miệt…… Mỗi một lần nhớ tới đều làm cho lòng của nàng co rút đau đớn.

“Trên đời này có người nào không yêu bạc ?”

“Không phải có một câu nói “Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong” sao? Có lẽ người thoạt nhìn đạm bạc không muốn thì càng tham lam, Anh tỷ tỷ,tỷ không phải là người như thế chứ?”

“Nếu tỷ là người như vậy,tại sao muốn hủy hôn với Ngọc gia? Đây chính là chuyện mất nhiều hơn được,hay là Anh tỷ tỷ cũng muốn đùa giỡn với tên họ Ngọc kia? Là lấy mềm buộc chặt sao?”

◎◎◎

Những lời này còn quanh quẩn bên tai, thỉnh thoảng lại xuất hiện để lòng của nàng đau đớn.

Vành mắt dần dần phiếm hồng,đáy mắt cũng nổi lên lệ sương,Anh Ninh quật cường nén nước mắt sắp tràn mi mà ra,một lần nữa cúi đầu không nhìn hắn.

Vân Mặc lại không hề chớp mắt đánh giá nàng.

Thường ngày nàng cũng không mặc y phục sặc sỡ,một thân thanh nhã,hôm nay lại mặc một thân giá y tinh xảo đỏ thẩm,nàng giống như đóa hoa mẫu đơn tuyệt diễm.

Mái tóc đen nhánh đơn giản quấn thành búi,đồ trang sức trên tay cũng không đeo,mũ phượng đính chân trâu và hồng bảo thạch cùng hỉ khăn còn đặt tùy ý ở mép giường không có đội,khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ hơi tái,mặc dù có chút tiều tụy,cũng không thoa son,nhưng hàng mi thon dài,mũi đoan chính khéo léo,môi mọng răng trắng,con ngươi nhìn thế nào cũng hàm xuân thủy,người còn đẹp hơn hoa đâm vào tim Vân Mặc,ghen tỵ sắp phát cuồng!

Im lặng thật lâu, hắn đi tới đứng ở phía trước Anh Ninh,chóp mũi quanh quẩn nhàn nhạt mùi hương bay ra từ thân thể nàng,hắn hung hăng hít một hơi tựa hồ muốn đem hương thơm kia hít vào ngũ tạng lục phủ.

“Anh tỷ tỷ hôm nay lập gia đình, ngày tốt như vậy tại sao không vui?Hay là chán ghét thấy ta? Bằng không thế nào ngay cả nhìn một cái cũng không muốn, chẳng lẽ dáng vẻ ta so với Cổ công tử đầu trâu mặt ngựa kia còn khó coi hơn làm Anh tỷ tỷ chán ghét?”

Anh Ninh thấy hắn nói không ngừng miệng,nàng thủy chung cúi đầu không đáp trả.

Vân Mặc thấy nàng không chịu ngẩng đầu nhìn hắn,không nói lời nào cũng không để ý, trong lòng không hiểu nổi lên buồn bực,trong tình thế cấp bách hắn giận giữ nói ra lời sắc bén,“Anh tỷ tỷ tại sao không để ý đến người khác? Thật sự là uổng phí lòng tốt của ta, bất quá Anh tỷ tỷ thật sự không giống người thường,làm việc vui mà cũng lén lút,có phải sợ người ta biết phải không?”

Anh Ninh chợt hoàn hồn,chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn,mĩ nhan một mảnh hoảng hốt,“Tiểu Hầu gia…… tại sao có thể đến nơi này?”

“Anh tỷ tỷ không mời ta,ta không thể tới sao?” Nghe được nàng mở miệng Vân Mặc mới thu lại cơn tức, tùy ý ngồi xuống cạnh mép giường,một tuấn nhan nhìn chằm chằm nàng:“Nói nửa,hôm nay có việc vui, nếu ta không đến thì ai dám đến? Hay là trong lòng Anh tỷ tỷ mong đợi ai tới?”

Lời này làm trong lòng Anh Ninh không khỏi sinh nghi,nhưng không hiểu ý hắn nói, ngoài phòng đột nhiên truyền đến “Oành, oành, oành, oành”tiếng pháo liên tiếp vang lên, có một thiếu niên ở bên ngoài dắt cổ họng lớn tiếng nói:“Giờ lành đã đến! Mọi người tay chân chịu khó chút,làm xong việc thiếu gia nhà ta sẽ trọng thưởng!”

Ngực Anh Ninh giống như bị đánh trúng,trực tiếp rơi xuống vực sâu,ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn……

Lúc trước Vân Mặc không xuất hiện, nàng có thể đem vô hạn đau lòng và ủy khuất giấu ở ở sâu trong nội tâm,cũng có thể trấn tĩnh lập gia đình với nam tử mình hoàn toàn không quan hệ.

Nhưng khi gặp được Vân Mặc, nàng mới biết được sự thật đáng sợ như vậy.

Cổ Sĩ kai không học vấn không nghề nghiệp,làm nhiều việc ác, trong nhà thê thiếp thành đàn, ỷ vào trong nhà có tiền ở Ngọc Lăng thành lấn nam bá nữ, không chuyện ác nào không làm.Nếu có thể lựa chọn nàng không muốn,không muốn, không cam lòng gả cho một người ăn chơi trác tang như thế.

Vân Mặc xuất hiện làm cho nàng trong bóng đêm thấy được một đạo ánh sáng,nàng đột nhiên vươn tay nắm chặt ống tay áo nam tử bên người,nắm thật chặt dường như sẽ không bao giờ buông ra nữa.

Chỉ một động tác đơn giản đã làm tim Vân Mặc “thình thịch” như tiếng trống.

“Tiểu Hầu gia…… Ngài có thể giúp giúp ta hay không?” Nàng khó khăn phát ra thanh âm.

“Anh tỷ tỷ muốn ta giúp đỡ?” Vân Mặc nhíu mày,con ngươi đen chăm chú nhìn nàng giống như kinh ngạc hỏi:“Lần trước đệ đệ gây họa, Anh tỷ tỷ tình nguyện bản thân bị phạt cũng không chịu nhận tâm ý của ta,tại sao hôm nay đột nhiên vòng vo,chẳng lẽ còn có chuyện quan trọng hơn đệ đệ?”

“Ta…… Ta cần một vạn lượng bạc cứu cấp…… Tiểu Hầu gia……”

Tuấn nhan một mảnh lạnh như băng,Vân Mặc nhếch miệng không nói một lời, cặp con ngươi lưu ly kia hơi co rút lại.

“Giúp nàng? Ta dựa vào cái gì giúp nàng? Anh tỷ tỷ, thiên hạ không có bửa ăn nào không trả tiền, đúng không?”

“Ta có thể đem tiệm cơm cho ngài…… Chờ ta tìm đủ bạc……”

Cho dù Cổ Sĩ ép nàng, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới đem “Đắc Vị Cư” cho hắn, tiệm cơm là mọi người cùng làm để nuôi sống gia đình,tên Cổ Sĩ âm hiểm tiểu nhân kia,nàng lo lắng.

Nhưng mà Vân Mặc,tuy rằng lừa gạt,bá đạo nhưng so với người khác tầm mắt hơn hẳn, phẩm tính cũng tốt,nàng thủy chung cho là như vậy.

Vân Mặc nào biết suy nghĩ của nàng, không cho là đúng cười nhạo một tiếng,“Ta muốn tiệm cơm của nàng làm cái gì?”

“Ta…… Ta biết lúc trước có ngôn ngữ bất kính đối với tiểu Hầu gia,tiểu hầu gia đại nhân đại lượng,xin đừng để ở trong lòng……” Nàng cắn môi mềm, ăn nói khép nép.

“Bất kính?” Hắn phụt cười, dường như nghe xong một chuyện cười nhất thiên hạ,“Anh tỷ tỷ khi nào bất kính với ta?”

“Tiểu Hầu gia muốn xử trí như thế nào? Anh Ninh đều đáp ứng…… chỉ cần…… chỉ cần ngài cho ta mượn bạc……” Nàng giống người sắp chìm dưới nước, hấp hối giãy dụa muốn tóm lấy một sợi dây cứu mạng cuối cùng.

“Mặc ta xử trí?”Khóe môi Vân Mặc nhếch lên lộ nụ cười yếu ớt.

“Đúng.” Nàng cúi đầu đồng ý.

“Đây thật sự là điều kiện mê người……” Hắn nghiêng người ép về phía nàng,“Nếu ta muốn là Anh tỷ tỷ thì sao?”

Mặt Anh Ninh đỏ lên,nhếch môi mềm,chậm rãi nâng lên mắt đẹp, một cái chớp mắt nhìn thấy hắn.

Vân Mặc cũng yên lặng nhìn nàng, bốn mắt chạm vào nhau lại không nhìn rõ trong lòng lẫn nhau.

Trên mặt có chút xao động,hắn rất nhanh từ bên cạnh mép giường đứng lên, khẩu khí dồn dập kiêu ngạo:“Ta chỉ muốn nàng! Trừ nàng lấy bản thân ra đổi,những thứ khác ta không có hứng thú!”

Nàng sẽ đồng ý, hay là giống như lần trước lãnh đạm cự tuyệt?

◎◎◎

Vân Mặc lòng tràn đầy chờ mong.

Cho đến khi nàng nhẹ nhàng nói chữ ‘Được”,nàng nhận lời cũng không có khiến cho hắn mừng rỡ như điên, ngược lại đáy mắt đầy vẻ lo lắng,trong lòng đau giống như người ta hung hăng cho một dao.

Hắn thật tình, nàng không cần! Hắn muốn lấy nàng làm nương tử,nàng không muốn!Thì ra chỉ cần có tiền nàng cái gì cũng đều nguyện ý.

Hắn thở sâu. Ngữ khí lo lắng nói:“Ta thật muốn nhìn xem tim của Anh tỷ tỷ rốt cuộc có màu gì? Có bị hơi tiền nhiễm thành màu đen,hay là nói Anh tỷ tỷ căn bản là không có tâm?”

Nàng vĩnh viễn sẽ không biết,sau khi nàng đi rồi,hắn bắt đầu liều mạng kiếm tiền, hắn hạ quyết tâm phải kiếm thật nhiều tiền,đợi có một ngày hắn tìm được nàng, hắn muốn dùng hoàng kim tạo ra cái lồng đem nàng nhốt vào bên trong để cho nàng không bao giờ có thể rời hắn !

Hiện tại nàng đứng ngay trước mắt, gần đến chỉ đưa tay ra là có thể chạm vào nhưng mà nàng đem chính mình gả cho hắn mục đích vẫn cứ vì tiền!

Như vậy có phải gọi là “Có tiền có thể bắt quỷ xay cối”?

Năm ấy hắn mang theo thương đội đi xa xôi , ở trên chợ dân gian,nghe nói muốn một tiểu quỷ phụ giúpi xay bột, nếu phóng cho tiểu quỷ một tiền đồng,nó sẽ không ngừng phụ giúp,ngược lại không cho tiền,nó căn bản sẽ không để ý giúp ngươi.

Anh tỷ tỷ,tỷ cũng là như vậy sao?

Nghĩ đến đây Vân Mặc vừa hận vừa yêu lại vừa đau lòng, lửa giận khiến cho hắn mất đi lý trí, một tay kéo nàng ngồi bên mép giường đến gắt gao ôm vào trong ngực, cúi đầu môi nóng hổi mạnh phủ lên cần cổ tuyết trắng của nàng,há miệng một ngụm liền cắn lên gáy thịt non mịn.

“A!” Một cỗ đau nhức từ cổ chỗ truyền đến,đau đớn làm Anh Ninh không nhịn được hừ nhẹ ,cả người đều phát run.

Răng của hắn cắn vào da thịt nàng thật sâu giống như ma cà rồng cắn một cái lại một cái,theo thời gian chậm rãi chảy xuôi,nỗi đau qua đi sautrở nên chết lặng……

Anh Ninh tuy rằng liều mình khống chế bản thân không được rơi nước mắt, nhưng nước mắt kia không nghe lời vẫn tuôn rơi xuống……

Nước mắt của nàng làm lòng Vân Mặc dâng lên một trận bạo táo cùng với thẹn quá hóa giận.

Tại sao hắn luôn thấy cô gái này luôn khác mọi người?

Tại sao trong lòng chỉ có thể chứa mỗi nàng?

Si mê, quyến luyến, hiểu nàng,nhớ nàng, tìm kiếm nàng!

Chẳng sợ nàng lừa gạt chính mình,hắn cũng không muốn buông nàng ra!

Thật không có thuốc chữa!