“……” Nàng ngạc nhiên há miệng thở dốc nhưng không phát ra thanh âm gì, càng không biết nên trả lời hắn như thế nào.
“Nàng không phải nói là sau khi rời đi hầu phủ nàng gặp được y đại phu thuật cao minh,người ấy đã chửa khỏi vết bớt cho nàng chứ?” Hắn trào phúng nói.
Không,nàng sẽ không nói vì vết bớt đó vốn không có, sau khi rời Li kinh nàng tự nhiên cũng muốn vứt bỏ,tựa như ném tất cả những gì liên quan đến hầu phủ ra sau ót,sau này không có liên quan gì nửa.
Nhưng mà nàng vẫn xem nhẹ chính mình,có một thứ gì không phải nàng nói vứt bỏ sẽ vứt bỏ, nó luôn sẽ ở mỗi một thời một khắc đột nhiên xâm nhập lòng nàng.
Bốn năm trước mỗi một tình cảnh so với trong tưởng tượng của nàng còn muốn rõ ràng hơn thủy chung không thể quên được.
Đối với hắn thương tiếc, đối với hắn thích, đối với hắn áy náy và xin lỗi, còn có một đêm ý loạn tình mê kia…… Đến về sau, các loại cảm tình phức tạp hỗn hợp cùng nhau làm cho lòng nàng không thể an phận.
Tính tình của nàng tuy rằng ở mặt ngoài nhìn rất lạnh lùng,nhưng trong nội tâm cũng là một nữ tử hướng tới tự do.
Hiện tại bọn họ gặp lại,những nổi nhớ không người nào biết giấu ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng rốt cục có nơi đặt chân,nhưng lại làm cho nàng trong khoảng thời gian ngắn không biết làm như thế nào cho phải.
Anh Ninh vui sướng đồng thời cũng kinh ngạc,giờ bị lời khiêu khích của hắn làm đau lòng.
“Thiếu gia…… Ngài tại sao trở về Ngọc Lăng?”
Những lời này giống như lửa đổ thêm dầu, nháy mắt làm cho con ngươi hắn tràn đầy lửa thiêu đốt,khóe mắt, đuôi lông mày đều mang theo vẻ lo lắng.
“Như vậy ta nên đi chỗ nào?” Hắn một tay bóp chặt cằm nhọn của nàng,giọng căm hận nói:“Đến Lang Châu sao? Rốt cuộc lời nàng nói câu nào mới là thật?”
“Ta……” Mặt nàng lộ vẻ xấu hổ, nói đến cuối cùng nàng đúng đã lừa gạt hắn.
“Nàng tên gì?” Tay hắn trượt xuống dưới,nguy hiểm nắm chặt cần cổ mảnh khảnh của nàng, tựa hồ nàng dám can đảm nói ra một cái tên hắn chưa hề nghe,hắn sẽ bóp cổ nàng.
“Anh…… Anh Ninh.” Nàng trả lời có chút kinh ngạc,thì ra hắn nghi ngờ nàng đến tình trạng này.
“Họ gì?” Hắn tiếp tục nêu ra nghi vấn ở trong long đồng thời đánh đố nàng tuyệt đối không họ Nhan.
Quả nhiên,vấn đề trên nàng cẩn thận suy nghị một chút, mới nói chữ “Bùi”.
Bùi?
“Mẫu thân ta họ Nhan.” Nàng không được thoải mái giải thích một chút, như vậy hẳn là hắn sẽ không tức giận?
Vân Mặc nhìn thẳng nàng, đồng tử mắt thâm thúy,chậm rãi vặn xoắn nổi lên,“Bùi Thủ Nguyên là gì của nàng?”
Hắn quả nhiên đoán ra dấu vết để lại, nàng thầm than thành thật nói:“Là phụ thân ta.”
Thì ra là thế.
“Thật khó cho nàng, đường đườn là nữ nhi quản sự Ngự Thiện Phòng,nhưng lại ủy khuất đi làm nha đầu.” Vân Mặc cười lạnh một tiếng,mang theo trào phúng nói:“Là vì nhà của nàng biến thành sản nghiệp hầu phủ, cho nên mới chạy tới nhà của ta làm nha hoàn? Muốn về chốn cũ?”
“Không phải……” Anh Ninh vội vàng lắc đầu.
“Không phải?” Con ngươi đen nhíu lại, hắn như là đang nghiền ngẫm dụng ý của nàng,“Vì ngân phiếu sao?”
“Ta, ta chỉ là muốn đi lấy một món đồ thôi.”
Đây là tình hình thực tế, Li kinh có cái gì tốt?
Vân Mặc hiển nhiên không quá tin tưởng lý do thoái thác của nàng nhíu mày,“Cái gì vậy?”
“Một đôi tín vật.”
“Ừm,sau đó?”
Vì thế Anh Ninh đem việc hôn nhân cùng Ngọc gia năm đó,tất cả đều nói ra.
Trong lúc nàng giảng thuật,Vân Mặc vẫn bảo trì trầm mặc,hắn chuyên chú yên lặng nghe, trên mặt biểu cảm gì cũng không có.
Cuối cùng, khi nàng nói ra mình tự chủ trương như thế nào,đem cặp tín vật kia đưa tới Ngọc gia Trung Châu giải trừ hôn ước, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sáng khiếp người.
“Thì ra là thế,tên Ngọc Trung Thạch kia là vị hôn phu của nàng?” Cái này hắn toàn hiểu được, vì sao nàng lúc ấy lại nhìn chằm chằm đối phương không tha, thì ra còn một đoạn nguyên nhân sâu xa!