Theo động tác càng lúc càng nhanh của nàng, hơi thở hắn càng ngày càng nặng nề,yết hầu cũng phát ra từng trận thở dốc,ở bên tai không ngừng khẽ gọi tên nàng, cơ bắp toàn thân buộc chặt, thân thể một trận co rút, hắn phát ra tiếng kêu rên,tiếp theo phóng ra ngoài……
“Anh tỷ tỷ……” Vân Mặc mỏi mệt không chịu nổi đem tuấn nhan hồng noản vùi vào cần cổ tuyết trắng như ngọc của nàng, trong lòng tất cả đều là vui mừng cùng thỏa mãn.
Từ từ nhắm hai mắt, Anh Ninh dùng sức cắn cánh môi không dám phát ra tiếng vang gì, ngượng ngùng, hoảng loạn, xấu hổ, thẹn thùng, đủ loại cảm xúc hỗn tạp ở cùng nơi, làm cho cả người nàng đều rối loạn……
Thư phòng hầu phủ, hướng đến rộng mở sáng ngời, chính giữa là một đỉnh đồng khắc hoa tỏa khói cách kệ sách trưng bày đồ cổ vô giá,thảm phủ kín phòng là do ba tư tiến cống,ghế ba tư,kệ sách bằng gỗ..v..v…
Trong phòng thật an tĩnh, thậm chí ngay cả một cây châm rơi trên mặt đất cơ hồ đều có thể nghe thấy.
Hiên Viên Hầu_ Vân Vạn Lý đang ngồi ở trước án thư, một mặt thưởng trà thơm,một mặt lật xem một ít trương mục,thỉnh thoảng gọi Hách quản sự đứng ở một bên hỏi vài câu.
Ngoài phòng có người nhẹ giọng bẩm báo:“Lão Hầu gia, người đã đưa đến.”
“Được.” Vân Vạn Lý để tách trà có nắp xuống, ý bảo Hách quản sự tiếp tục đi dọn dẹp,sau giọng nói như chuông đồng phân phó nói:“Đưa cô ta vào!”
“Dạ.”
Hách quản sự không khỏi tò mò nhìn, phát hiện người vào là cô nương thanh lệ có chút khó thể tin.
Thế nào là Anh cô nương? Lão Hầu gia tại sao triệu kiến nàng? Là nàng phạm sai gì sao? Hắn không nhịn được thay Anh Ninh lo lắng.
Đi vào trong thư phòng Anh Ninh không có sầu lo như Hách quản sự, mặc dù không phải lần đầu tiên gặp vị lão Hầu gia này nhưng cô chưa từng có cách ông gần như vậy, càng không có nói chuyện với nhau qua,đây vẫn là lần đầu tiên nàng bước vào phòng sách lão hoa lệ .
May mà nàng trời sanh tính trầm ổn, cái gì đến sẽ đến không cần kích động?
Hiên Viên Hầu _Vân Vạn Lý ngoài sáu mươi, toàn thân ăn mặc cũng không hoa mỹ, tướng mạo cứng rắn mạnh mẽ.
Thiếu nữ trước mắt chính trực, dung nhan thanh lệ,đôi mắt trong như nước,lông mi thon dài, mũi khéo léo đoan chính,tuy chỉ là hạ nhân,y phục vải thô nhưng toàn thân tản mát ra một loại khí chất không giống người thường,tựa như họa trung tiên mắc đoạ.
Điều này làm cho Vân Vạn Lý không khỏi lại nghĩ tới ngày hôm trước trong lúc vô tình nghe được giọng nhạt nhạt ai kia……
“Các người nhìn thấy không? Nha đầu bên cạnh tiểu Hầu gia tên là Anh Ninh, ánh mắt kia cũng quá…… Khụ, cái kia thôi!”
“Đúng! Ta cũng nghe Vương ma ma nói, nha đầu kia xưa nay không coi ai ra gì, tính tình cũng cổ quái,đối với ai đều nhàn nhạt, cũng không biết có thủ đoạn yêu mị nào thu phục tiểu hầu gia, không chỉ có đối nàng nói gì nghe nấy, ngoan ngoãn phục tùng, còn cả ngày đi bên cạnh nàng.”
“Không sai, không sai, thọ yến lão hầu gia ngày đó, tiểu hầu gia còn vì nha đầu kia ngay cả quận chúa cũng đánh! Ôi, đường đường là một quận chúa lại bị bức thẳng khóc.”
“Thật sự? Các ngươi nói Anh cô nương kia không phải là hồ ly biến thành chứ? Ngay cả cái bớt trên mặt xem lâu cũng không cảm thấy xấu……”
“Hừ! Xấu nữ chính là xấu nữ, còn nghe nói không thấy bản mẫu chữ khắc trong thư phòng lão hầu gia, chính là tiểu hầu gia vì lấy lòng nàng lặng lẽ cầm đi…… hừ, thật đúng là tự cho rằng mình là thiên kim tiểu thư nhà ai, bất quá chỉ là một nha đầu mà thôi!”
“Nha đầu cũng không thể khinh thường nha, mẹ ruột tiểu hầu gia còn không phải……”
“Hư! Ngươi muốn chết sao! Nếu để người ta nghe được……”
Những lời nói lảm nhảm nghe vào trong tai, có thể nào không làm Vân Vạn Lý hết hồn!
Mười lăm năm trước,đứa con duy nhất của ông chính là bởi vì một nha đầu đã chết,làm ông người đầu bạc tiễn người đầu xanh, ai có thể hiểu nổi khổ tâm của ông? Làm sao có thể mười lăm năm sau lại cho tôn nhi một lần nữa giẫm lên vết xe đổ?
Hồng nhan họa thủy! Huống chi nha đầu kia là người bụng dạ khó lường!
Bên trong phòng sách im lặng,Hách quản sự vùi đầu làm việc càng ngày càng hoang mang,thẳng đến bỗng nhiên nghe được một đoạn đối thoại.
Nói chuyện tiền bạc,tựa hồ có cái gì phóng tới trên bàn, tiếp theo hắn nghe được lão hầu gia nói:“Đồ nơi này đã lấy được,cô nương còn có ý gì?”
Anh cô nương tựa hồ sửng sốt một chút, thanh âm mang theo kinh ngạc nhưng rất nhanh liền bình tĩnh,nàng nói:“Anh Ninh hiểu được.”
“Hiên Viên Hầu phủ của ta cũng không ỷ thế hiếp người,nhiêu đó đã đủ?”
Hách quản sự không nhịn được dò xét liếc mắt qua,thì ra là vài tờ ngân phiếu, đủ để mua một căn nhà trong Li Kinh.
Bên cạnh còn có một cái hộp dường như chuyên để đồ quý giá,lúc này đã bị mở ra trong đó rỗng tuếch cái gì cũng không có.
Anh cô nương không phải là tặc chứ?
Chẳng lẽ nàng trộm gì đó của lão hầu gia? Nhưng vì sao lão hầu gia còn cho nàng nhiều ngân phiếu như vậy?
Hách quản sự làm sao cũng nghĩ không thông, Anh cô nương kia khí chất xuất chúng, thấy thế nào cũng không giống bọn đạo chích nha!
“Vậy…… Đa tạ lão hầu gia.”