Chương 12: Chương 12

Bữa tối Anh Ninh lại nhìn thấy tiểu Hầu gia mấy ngày chưa từng đối mặt.

Hắn một mình một người ngồi trên bàn cơm thật dài,trên bàn theo thường lệ đầy đủ món ăn,sắc hương vị đều đủ,chỉ ngửi mùi thơm thôi đã làm người ta bụng đói kêu vang.

Vịt nướng hoa,nước sốt cá trích,súp, canh thịt cua…… Anh Ninh nhìn sơ vài lần, chỉ biết trong Hiên Viên Hầu phủ này đầu bếp không phải tây hóa, thậm chí phô trương có thể so với cung đình a!

Hà Hương và Tú Cúc hai người đứng một trái một phải,ân cần giúp tiểu Hầu gia chia thức ăn, vẻ mặt hắn lại lạnh nhạt giống như không hợp khẩu vị, trước mặt có một cái chén lớn nóng hổi,cơm nấu bằng gạo tẻ bốc hương nghi ngút nhưng hắn động cũng không động,vừa nâng mi mắt, nhìn chằm chằm một mâm đối diện.

Trong mâm đựng mấy chỉ bánh, trong sáng thuần khiết giống như đá thủy tinh, vừa thấy liền làm người ta thèm nhỏ dãi không thôi.

“Đó là cái gì?” Vân Mặc nháy mắt mấy cái,trong ấn tượng dường như cho đến hắn chưa từng thấy món đó.

“Thiếu gia, cái đó gọi là ‘ bánh thủy tinh.”

“Đem lại đây.”

“Dạ.” Tú Cúc chạy nhanh đến,để ở trước mặt Vân Mặc.

Hắn kẹp lấy một cái, đầu tiên là đánh giá một hồi,sau mới đưa đến bên môi, há mồm cắn một ngụm.

Soàn soạt! Thật thứ này không chỉ có nhìn đẹp, vừa vào miệng liền biến lạnh, ngọt ngào vừa miệng, ăn ngon!

“Thiếu gia, bánh thế này thế nào? Mùi vị thế nào?” Hà Hương và Tú Cúc liếc nhau lẫn nhau, cười ha ha hỏi.

“Trong bếp khi nào làm bánh này rồi?” Hắn rất nhanh ăn xong một cái, lại cầm lấy cái thứ hai.

“Không phải phòng bếp làm.”

“Đó là nơi nào làm?” Hắn lại giải quyết xong một cái, ăn thật sự rất vui.

“Là Anh cô nương làm, nói là món ăn vặt ở quê hương, thức ăn trên bàn đều là phòng bếp trong phủ đưa tới,chỉ có món bánh này là chổ ta làm ra.”

Hà Hương và Tú Cúc gặp chủ tử ăn rất vui vẻ, trong lòng cũng cao hứng,líu ríu giới thiệu:“Người trong viện đều đã ăn qua, tay nghề Anh cô nương thật tốt, đúng rồi, lần trước ngài ăn chung dưa hấu kia cũng là Anh cô nương làm,hương vị rất đặc biệt,ngài nói đúng không?”

Nghe vậy Vân Mặc thiếu chút bị nghẹn, lập tức đem chiếc bánh mới cắn một nửa hợp với chiếc đũa đồng loạt quăng vào trong mâm, đụng cũng không, còn đem con ngươi tức giận thẳng tắp quét về phía thiếu nữ ở ngoài cửa.

Chỉ thấy nàng một thân mặc một bộ y phục màu vàng nhạt cực đạm mạc,mái tóc đen nhánh dài đến tận eo,đơn giản quấn lên thành búi tóc, chỉ có mấy sợi rơi xuống đầu vai, bình thường như vậy lại có thể làm cho hắn chăm chú nhìn một hồi.

Nhìn cái gì?

Nhìn nàng, nhìn nàng đụng một chút nhăn mày cười, nhìn mỗi nét mặt của nàng, mỗi một động tác, thậm chí trong xương phát ra thản nhiên, đều làm hắn nhìn đến giận dữ.

Không sai, hắn rất tức giận!

Tất cả mọi người đều quan tâm hắn, chú ý hắn, chỉ có nàng là không phải!

Vẻ mặt lúc nào cũng giống như có đều suy nghĩ,thái độ lạnh nhạt căn bản là không đặt hắn vào mắt,căn bản chính là xem thường hắn!

Nghĩ đến đây, thiếu niên tức giận đẩy mâm, gầm nhẹ ra tiếng:“Lấy đi! Ăn không ngon.”

Trung thành và tận tâm các nha đầu nghe vậy lại sốt ruột, không biết tiểu tổ tông này tại sao lại thấy không ngon.

“Thiếu gia, ngài có phải không khỏe nơi nào hay không? Có cần mời Tưởng đại phu đến đây xem mạch một chút không?”

“Những món này không hợp khẩu vị ngài sao? Nếu không để chúng tôi đổi lại cái khác?”

Đáng tiếc,Vân Mặc căn bản không màn đến,dù sao chính là không ăn, ánh mắt bốc hỏa luôn luôn trừng mắt thiếu nữ trầm tĩnh ngoài cửa.

Ngay cả Hà Hương và Tú Cúc hai người không nhãn lực cũng nhận thấy được tiểu chủ tử có gì là lạ, là bắt đầu từ ngày Anh cô nương mới đến.

Ngày thường làm xằng làm bậy trên mặt tiểu Hầu gia luôn lộ nụ cười xấu xa,vài ngày nay nhưng vẫn sinh hờn dỗi, ngay cả cười đều lười nở nụ cười.

Cái này thật làm người ta không hiểu,nếu là không thích Anh cô nương tại sao lưu lại nàng? Nếu là thích người ta bộ dáng tại sao giống như gặp mặt kẻ thù? Nói nữa, bánh này rõ ràng rất ngon,ngài ấy không phải ban nãy ăn rất vui sao! Hiện tại thế nào lại mất hứng nha?

Các nha đầu không rõ, đành phải tiếp tục tận tình khuyên nhủ:“Ngài dùng một chút đi! Nếu không thân thể ngài làm sao chịu được?”

“Đúng đó thiếu gia, lỡ như đến tai lão hầu gia thì thế nào nha!”

“Nói không ăn là không ăn! Phiền chết người!” Ngữ khí Tiểu Hầu gia rất lạnh,hiển nhiên rất không kiên nhẫn.

Anh Ninh yên lặng đứng ở cửa,nghe thiếu niên phát cáu, phát giận,còn có lời nói nhỏ nhẹ,vô cùng kiên nhẫn khuyên giải an ủi của đám nha hoàn, trái tim lại sớm bay đến ngàn dặm về quê hương.

Một người dùng cơm là chuyện rất thê lương!

Có nhiều mỹ thực đặt tại trước mắt,lại không người chia sẻ chỉ sợ khiến người vô vị!

Nàng không tự chủ được nhớ tới cảnh tượng khi nàng ở trong nhà cùng mẫu thân,bọn đệ đệ ngồi vây quanh tấm bàn tròn ăn cơm,tuy rằng chỉ có mấy món ăn gia đình lại hoà thuận vui vẻ ấm áp.

Mà mẫu thân,mấy năm liên tục cũng không quên đặt một đôi bát đũa trên bàn cho phụ thân…… Ấm áp,nhớ thương, quan tâm,trộn lẫn thành một loại hạnh phúc,đó mới chính là hạnh phúc bên cạnh người nhà nha.

Nhưng mà thiếu niên này? Chỉ cô đơn một người.

Anh Ninh trong lòng rung động,không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua trong phòng, trùng hợp cùng một tầm mắt khác vừa vặn chạm nhau!

Nàng lẳng lặng nhìn hắn, không kinh hoảng cũng không nhún nhường, ánh mắt hắn hung ác nham hiểm.

Rốt cục, môi mỏng thiếu niên giương lên,gọi nàng:“Ê, ngươi lại đây!”

“Dạ.” Nàng theo lời thản nhiên đi tới,đứng ở bên cạnh bàn, cúi đầu nghe lời theo cách Hà Hương xưng hô với hắn:“Thiếu gia, ngài có gì phân phó?”

“Nhớ cô cũng không phải người ngu dốt, hẳn là biết thiếu gia ta vì sao ăn không vô?” Hắn khiêu khích nhìn nàng chăm chú.

“Mời thiếu gia nói, Anh Ninh không biết.” Nàng bình tâm tĩnh khí đứng ở trước mặt hắn, không có chút sợ hãi.

Chính là loại vẻ mặt này, chính là loại ngữ khí này!

Nàng rõ ràng xem thường hắn,ở trong lòng lén cười nhạo hắn! Đêm đó hắn tưởng niệm mẫu thân, đau lòng khóc nức nở, người ngoài chưa từng thấy qua?

Ngoại trừ xú nha đầu!

Âm trầm liếc mắt nhìn nàng một cái, hắn bỗng nhiên cười nhạo thành tiếng,“Bởi vì mặt cô quá xấu……” Con ngươi đen như băng tuyết lãnh khốc vô tình nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mắt, thấy nàng nghe lời hắn nói mà cúi thấp đầu,rũ xuống lông mi dài nhưng không có lên tiếng trả lời.

Đứng lên, tiến đến trước mặt nàng,từng chữ từng chữ, nặng nề nói:“Nhìn thấy người xấu như cô…… ta,không,thể,nuốt!”