Chương 2: Lục An Nhiên, Cô có còn biết xấu hổ không?

Cho dù là ở cùng một thành phố nhưng bọn họ đã lâu không gặp nhau.

Trải qua một thời gian dài như vậy, cô vốn nghĩ rằng một số việc đã phai mờ thì đều có thể quên được, nhưng khi nó diễn ra ngay trước mắt, cô đã nhận ra tất cả đều chỉ là sự tự thôi miên của bản thân cô. Vết thương trong lòng vẫn còn mới nguyên như ngày nào.

Cố Lương Thần mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, cũng không có cầm ô, mặc cho cơn mưa mịn rơi vào cơ thể khiến cả người trở nên lãnh đạm và lạnh lẽo hơn trong đêm tối.

Khuôn mặt tuấn tú góc cạnh không chút biểu cảm, giọng nói cất lên lạnh lẽo như cơn đêm mưa hôm nay: "Sao cô lại ở đây?"

Lục An Nhiên đã ướt sũng, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một tia giễu cợt bướng bỉnh cười lạnh, "Anh không biết tại sao tôi lại ở đây?"

Cố Lương Thần hoàn toàn không có một ý nghĩ nào thương hại Lục An Nhiên trực tiếp cảnh cáo cô, "Nếu cô còn có chút lòng tự trọng, đừng tối lửa tắt đèn chạy đến cửa nhà tôi giả thần giả quỷ, làm vợ tôi sợ."

Ồ, Thật là săn sóc tỉ mĩ như một người chồng tốt

Lục An Nhiên mỉm cười, bước một bước tiến lại gần anh, ngẩng khuôn mặt dính đầy hạt mưa, nói với anh: "Căng thẳng như vậy, sợ cô ấy hiểu lầm sao? Yên tâm, chỉ cần anh giơ tay đánh khẽ buông tha cha tôi, tôi cam đoan kiếp này sẽ không không xuất hiện trước mặt anh. Nếu không, lần sau tôi sẽ trực tiếp tìm vợ của anh tâm sự. "

Cần gạt nước trên xe ô tô phía trước vẫn đang hoạt động , bóng người thấp thoáng trên kính cũng phản chiếu lại dáng vẻ xấu hổ của cô lúc này, mái tóc ướt sũng đều bị gió thổi rối loạn, không ngăn nổi quần áo trở nên ướt đẫm. Đêm mưa lạnh đầu xuân.

Cô ôm khuôn mặt tái nhợt đã trở nên trắng bệch rất giống như ma nữ, đôi môi tím tái, tay chân trở nên tê dại vì lạnh, cuối cùng gục ngã hoàn toàn trong ánh mắt im lặng của anh, "Cố Lương Thần, anh rốt cuộc muốn như thế nào? Anh ôm vợ trong tay. Tôi vẫn luôn giữ khoảng cách chưa bao giờ quấy rầy những ngày tháng tốt đẹp hạnh phúc của anh, còn anh thì sao? Chỉ cho tôi một con đường đi trong bóng tối , hiện tại ngay cả gia đình tôi cũng không buông tha, trên đời làm sao có người ích kỷ và vô liêm sỉ như anh vậy. Đồ khốn?"

"Tôi ích kỷ và vô liêm sỉ?"

Cuối cùng anh cũng không kiềm được lên tiếng, phản phất một nụ cười khinh bỉ, "Trên đời này ai cũng có thể nói tôi ích kỷ vô sỉ, chỉ duy nhất có cô là không đủ tư cách."

Nói xong liền quay người bước đi về phía xe.

Lửa giận trong lòng Lục An Nhiên lập tức bốc lên, nhưng cô đã sớm cố gắng hết sức để kìm nén xuống, không quên mục đích hôm nay cô đến.

Dù sao đến đây cũng đã mất hết thể diện rồi, không còn gì để níu kéo, nên cô đuổi kịp nắm lấy cánh tay của anh, chậm rãi nói: "Chúc anh vui vẻ."

Cố Lương Thần dừng chân, quay lại nhìn lấy cô.

Lục An Nhiên cố hết sức làm cho mình nở một nụ cười duyên dáng hơn, "Chỉ cần anh buông tha cho cha tôi, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì."

Anh nhìn cô chằm chằm, chậm rãi nhíu mày, nụ cười trên môi càng lúc càng lạnh lùng, đột nhiên đưa tay nâng cằm cô, "Còn có thể cùng một người đàn ông mà thương lượng. Lời nói này cô đã từng nói qua với bao nhiêu người rồi?"

Nụ cười vất vả gượng gạo của Lục An Nhiên toàn bộ trở nên lạnh lùng, ánh mắt châm chọc, "Chỉ cần có người đàn ông đối xử tốt hơn với tôi mấy năm nay, anh không phải đều nghĩ cách trừ khử đi sao? Ngoại trừ anh, tôi còn có thể nói với ai ?" "

"Trịnh Gia Dĩnh kia không phải đàn ông sao?"

Lục An Nhiên đột nhiên mở to mắt, kinh ngạc "Anh theo dõi tôi?"

Trịnh Gia Dĩnh dù bị cô bỏ rơi, vẫn luôn kiên trì theo đuổi cô trong suốt hai năm, nhưng cô vẫn chưa bao giờ đáp lại.

Mãi đến một tuần trước, Trịnh Gia Dĩnh tìm được nguồn thận cho cha cô, cô cảm động và quyết định thử cùng anh, cũng chỉ là lời hứa suông, thậm chí cô còn chưa chạm tay anh ấy.

Cô không ngờ Cố Lương Thần thậm chí còn biết rõ điều này như lòng bàn tay

Cố Lương Thần nhìn cô cười như không cười. Đôi mắt anh sâu thẩm như mực, dưới đáy mắt không hiện lên tia cảm xúc gì, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng những gì anh nói lại giống như một lưỡi dao sắc bén. "Không phải lúc trước cô một mình làm mất con tôi còn chỉ tay lên trời thề thốt rằng kiếp này sẽ không bao giờ tiếp xúc với tôi sao? Bây giờ ở chung với người đàn ông khác, gặp phải khó khăn còn nhỏ giọng cầu xin tôi ... Lục An Nhiên, cô còn không biết xấu hổ sao? "