Bầu trời bắt đầu chuyển màu, thời gian trôi qua thật nhanh phút chốc đã tới chiều. Cố Tư Vũ thảnh thơi ngồi trong phòng làm việc, anh còn một số văn kiện chưa giải quyết xong nhìn ra bên ngoài tấm kín lớn màu trời lập tức khiến anh khựng lại. Ánh mắt như có phản xạ nhìn lên đồng hồ rồi chuyển hướng ra ngoài cánh cửa.
Thân hình tráng kiện, đúng chuẩn người mẫu chậm rãi ngồi dậy, anh bước ra bên ngoài. Nhân viên đã tan làm hết duy chỉ có ánh đèn bàn của Tạ Tranh là còn sáng, cô gái này lúc nào cũng vậy chẳng bao giờ chịu tan làm đúng giờ cả! Mặc dù có cô ở bên cạnh anh nhưng giờ làm việc anh thất thường lại không có quãng nghỉ, cô lại cứ cố chấp theo anh há chẳng phải sẽ mệt hơn sao?
Dáng người nhỏ nhắn, bàn tay trắng trẻo đang tựa cằm mà ngủ gật, bộ dạng này của cô khiến anh đột nhiên mỉm cười mất tự chủ, nhìn cô bây giờ rất giống như lúc trước còn nhớ ở thư viện đại học cô cũng ngủ gật như vậy? Chẳng hiểu vì sao người con gái này lại dễ ăn dễ ngủ chỗ nào cũng có thể nhắm mắt!
Khoảng không gian im lặng bao trùm chỉ còn nghe thấy tiếng hô hấp đều đặn của Tạ Tranh, Cố Tư Vũ không vội đánh thức cô anh tựa người lên bàn làm việc của cô rồi chăm chú quan sát, đây có lẽ là dáng ngủ thiên thần mà suốt bao nhiêu lâu nay anh không thể nào quên được. Hàng mi dài cong vuốt như cánh bướm khép lại, sóng mũi cô cao một cách thanh tú, đôi chân mày ngang gọn gàng đẹp đẽ nổi bật trên nền da trắng mịn như em bé, chưa nói đến việc cánh môi hồng nhuận xinh xắn đang yên ắng ngủ. Chẳng biết anh đã nhìn ngắm cô như vậy bao lâu, chỉ khi thấy cái đầu ngây ngô đang bắt đầu di chuyển dần xuống kèm theo cái tay đang chống sắp sửa buông ra khỏi cằm lúc này Cố Tư Vũ liền nhanh chóng dùng bàn tay mình đỡ lấy đầu cô.
Nếu không có anh chắc có lẽ đầu cô đã bị đập xuống bàn rồi!
Nhẹ nhàng đưa đầu cô gác lên chân mình anh vuốt ve từ tốn mái tóc mềm mượt của cô sau đó không nhanh không chậm đặt lên đó một nụ hôn. Bây giờ đây một người đàn ông luôn lãnh đạm chỉ xem phụ nữ là công cụ để giải tỏa như anh lại trở nên ôn nhu với một người con gái. Từ trước đến nay cũng chỉ có Tạ Tranh mới khiến anh thần trí điên đảo như thế này!
"Ưm...Tư Vũ..."
Hả?
Cố Tư Vũ nghe thấy miệng cô mấp máy phát ra tiếng dường như anh không nghe thấy rõ vì âm thanh rất nhỏ cho nên liền ghé sát vào miệng cô nghe kĩ hơn
"Tư Vũ...em đói rồi!"
Ách
Gương mặt chợt đông cứng lại nhưng rồi liền giãn ra anh khẽ cười nhìn người con gái đang yên lặng ngủ trên đùi mình sau đó lắc đầu mấy cái
"Trong mơ mà em cũng còn biết đói sao?"
Toan chuẩn bị đánh thức cô thì lại nghe thấy bên ngoài có tiếng động sau đó là bóng dáng quen thuộc của Lạc Vũ Đình đi vào.
Vẻ mặt hớn hở của cô liền tắt ngúm đi khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt
"Anh Tư Vũ?"
"Vũ Đình? Sao em lại ở đây?"
Bị âm thanh tác động, Tạ Tranh đang ngủ liền từ từ mở mắt dậy lại thấy xa xa có hình ảnh nhạt nhòa, hình như là cô Lạc thì phải? Nhưng cô nghe thấy tiếng của Cố Tư Vũ cơ mà?
Lập tức đại não liền hoạt động, cả người ngồi thẳng dậy mới phát giác nhìn ra là đang có chuyện gì thì ra nãy giờ cô đang ngủ trên đùi anh còn có cả Lạc Vũ Đình! Trông vẻ mặt của cô chắc chắn là đã nhìn thấy cảnh tượng này rồi...
Sự lúng túng liền hiện rõ trên gương mặt Tạ Tranh
"Xin lỗi...Cố thiếu tôi vô ý quá"
Lạc Vũ Đình trân trân nhìn Tạ Tranh, trong lòng cô vừa dấy lên một tầng nghi hoặc không hiểu. Vừa nãy là cô thấy Cố Tư Vũ đang ôn nhu nhìn Tạ Tranh sao? Còn để cô ấy gối đầu lên chân mình? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Cô chưa bao giờ thấy anh đối xử như vậy với bất kì người phụ nữ nào cả!
Nén lại những suy nghĩ của mình Lạc Vũ Đình tiến đến chỗ của Cố Tư Vũ cô nở nụ cười với anh rồi khẽ nói
"Anh Tư Vũ...xe em vừa nãy hết bình rồi nên em muốn hỏi thử anh có thể chở em về được không?"
Vẻ mặt Cố Tư Vũ liền trở lại với bộ dạng lãnh đạm của mình, anh nhìn Lạc Vũ Đình
"Vậy sao?"
"Phải đó anh Tư Vũ...em cũng không muốn làm phiền anh đâu nhưng cũng đành chịu!" Lạc Vũ Đình nũng nịu đung đưa cánh tay của anh
Tạ Tranh đứng sang một bên nhìn vào bàn tay trắng trẻo của cô ấy đang bám lấy cánh tay Cố Tư Vũ mà trong miệng đắng chát, cổ họng tự động nuốt một ngụm nước bọt. Ánh mắt vẫn cố định không rời
Cố Tư Vũ đương nhiên nhận ra tâm tư của Tạ Tranh anh chủ động hơi né tránh một chút sau đó mở miệng nói tiếp
"Anh hôm nay..."
Câu sau "Có một số chuyện cần phải đi giải quyết" thì đã bị một giọng nói êm ái bên cạnh ngắt ngang
"Cố thiếu! Cũng trễ rồi tôi xin phép về trước, tạm biệt cô Lạc" Tạ Tranh đương nhiên biết anh sắp nói gì nhưng cô không thể nào để Lạc Vũ Đình về một mình được dù sao chuyện giữa cô và anh chưa công khai vì lý do khiến cô không được thoải mái. Chưa nói đến sự dịu dàng trong mắt của cô ấy khi nhìn anh với một người con gái khi nhìn người đàn ông bằng ánh mắt đó thì chắc chắn là người đó phải rất đặc biệt! Mặc dù trong lòng vô cùng khó chịu còn xen chút ghen tỵ nhưng cô không thể để thứ cảm giác này biến mình thành người ích kỉ được. Dẫu sao họ cũng là anh em từ nhỏ với nhau!
Tạ Tranh tìm một cái cớ vô cùng hợp lí để rời đi để lại một mình Cố Tư Vũ với vẻ mặt như băng thâm thúy nhìn bóng dáng của người con gái ấy.
Trên đoạn đường dài, dưới màn đêm dày đặc bóng tối, hai bên đường ánh sáng từ cột đèn chiếu rọi xuống thân hình của Tạ Tranh. Cô lê bước đi bộ trên đường lớn vốn muốn bắt taxi nhưng chẳng hiểu sao lại đi bộ? Có lẽ do tâm trạng chăng? Cô để cho người đàn ông của mình chở người con gái khác? Chắc chỉ có cô là có thể chịu được như vậy...
Cơn gió lạnh thổi vào người khiến Tạ Tranh run lên bần bật. Cùng lúc đó từ xa một ánh đèn pha sáng chiếu thẳng vào người cô sau đó là một chiếc xe hơi đậu ngay bên cạnh. Hai mắt hơi nhíu lại chưa xác định được nhưng khi người đó bước xuống xe thì cô mới kịp nhận ra đó là Duật Nam Phong. Anh ấy là đang đi đâu đây?
Duật Nam Phong từ xa thấy Tạ Tranh đang đi một mình trên đường nên liền dừng xe lại ai ngờ đúng là cô thật!
"Tạ Tranh em sao lại đi bộ một mình ở đây? Cố Tư Vũ đâu?"
"Anh ấy...anh ấy đang bận chút việc nên em về trước!" Tạ Tranh không thể nào nói cho anh biết là Cố Tư Vũ chở người khác con gái khác về rồi nên chỉ có thể ấp úng trả lời.
Duật Nam Phong quan sát biểu hiện của Tạ Tranh sau đó anh như nửa nghi hoặc hỏi tiếp
"Bận việc? Ngay cả bạn gái mình mà cũng không thèm quan tâm luôn sao?"
Lời nói có chút trách móc nhưng sớm Tạ Tranh đã chữa lại
"Không có...anh ấy rất tốt với em! Chỉ là hôm nay có chuyện đột xuất thôi"
Nếu như anh hôm nay không đi trên đoạn đường này thì chắc hẳn cô đã phải đi bộ từ đây về nhà trong cơn lạnh buốt rồi! Nghĩ thôi trong lòng anh đã vô cùng khó chịu cùng bực tức. Liền kéo tay cô vào trong xe, lúc nắm lấy tay cô anh còn nhận ra bàn tay cô lạnh như đá! Bất giác gương mặt liền trở nên khó coi đôi chút, cũng may bên trong xe anh đã bật sẵn máy sưởi nên có thể giúp cô dịu đi
Tạ Tranh yên vị ngồi bên trong xe, quả thật là ấm hơn rất nhiều, giờ cô không còn run bần bật nữa. Vừa mới vào xe Duật Nam Phong từ đâu lại lấy ra một ly cà phê nóng sau đó đưa vào tay cô khẽ nói
"Anh mới mua nên còn nóng em uống đi cho ấm! Cũng có phải là đồ ngốc đâu mà không biết gọi taxi!".
Tạ Tranh tuy bị anh nói như vậy nhưng ý tốt của Duật Nam Phong cô luôn hiểu được nên liền cười hì hì
"Cảm ơn anh!"
Nhìn thấy gương mặt trắng trẻo của Tạ Tranh nở nụ cười tâm tình của anh cũng dịu đi hơn liền phóng xe lái đi.
Trên đường đi, anh lâu lâu lại liếc mắt sang chỗ Tạ Tranh rồi như không nhịn được mà hỏi
"Cố Tư Vũ vẫn tốt chứ?"
"Hả?" Tạ Tranh tâm hồn còn đang thả ra bên ngoài nên chỉ kịp đáp lại một tiếng. Qua vài giây mới phản ứng lại câu hỏi của anh
"Anh ấy rất tốt"
"Nếu như hắn còn làm tổn thương em thì cứ bảo anh! Anh nhất định sẽ không tha cho hắn đâu"
"Anh Nam Phong...em biết rồi! Haha"
"Thấy em hạnh phúc như vậy anh cũng yên tâm được phần nào. Mong rằng em sẽ không còn chịu tổn thương nữa" giọng nói như mật ngọt êm ả rót vào tai của Tạ Tranh cô khẽ mỉm cười sau đó chậm rãi uống một ngụm cà phê.
Cô cũng hy vọng là vậy!