Chương 11: Những Ngày Cắm Trại Vui Vẻ Cùng Gia Đình (Phần đầu)

Kỳ I - Cuộc dạo chơi thú vị.

Sau ngày thi các trường được nghỉ mấy ngày để nhà trường và sở giáo dục xét duyệt các bài thi của các thí sinh tham gia dự thi. Các cô cậu học trò lẫn các vị phụ huynh học sinh ai nấy đều hồi hộp chờ đợi mong ngóng chờ đợi bảng kết quả được khai báo thông tin chính thức về thành quả học tập sau suốt thời gian theo học và dự thi.

Thế rồi không phụ lòng mong mỏi chờ đợi, ngay sau mấy ngày đã có thông tin thông báo. Các học trò lại đến trường để xem kết quả của kỳ thi. Các tờ giấy báo điểm các thí sinh được dán trên chỗ dán báo tường để thông báo kết quả thi cử vừa qua. Các giáo viên căn dặn các cô cậu học trò hãy cố gắng phấn đấu uốn nắn bản thân để trở thành những học sinh có ích, thành đạt và xây dựng nên ước mơ tương lai.

Rồi lễ bế giảng kết thúc năm học cũng đến mấy ngày sau đó, lễ đài được dựng lên ở trước ban giám hiệu. Trên tấm vải lớn màu xanh thẫm mắc trên lễ đài có dán mấy chữ lớn:

"LỄ BẾ GIẢNG NĂM HỌC 2007 - 2008"

Lá cờ vẫn tung bay phấp phới trước ban giám hiệu, hai bên ban giám hiệu được đặt ba hàng ghế cho các giáo viên ngồi dự lễ. Bên dưới là các cô cậu học trò ngồi lắng nghe các thầy cô phát biểu về năm học vừa rồi, căn dặn các học trò về việc nghỉ hè và năm học mới. Lễ bế mạc kéo dài khoảng tầm hơn một giờ thì đến hồi kết, các lớp tổ chức cuộc liên hoan nhỏ để chia tay bạn bè đã từng cùng bản thân cắp sách đến lớp thường ngày. Liên hoan xong thì ai nấy như ong vỡ tổ ùa ra khỏi cổng trường, thở phào nhẹ nhõm với năm học cùng thi cử căng thẳng. Kỳ nghỉ hè bắt đầu từ đó, các trường đã được nghỉ học, mọi người nôn nao nghĩ về những ngày hè mà họ mong chờ lâu nay. Những buổi đi cắm trại, hội hè...của các học sinh, sinh viên tổ chức để cùng vui.

🔮

Mấy ngày sau khi nghỉ hè....

Từ khi kết thúc năm học cho đến cuối tháng năm chỉ còn lại sáu ngày ngắn ngủi, ba chị em ngoài việc chuẩn bị cho cắm trại vào đầu tháng sáu tới. Cả ba cũng tranh thủ thời gian rèn luyện thuật phù thủy và thuốc phép trong những ngày này để ba mình thu xếp công việc của ông ở công sở hoàn thành. Mấy chị em cũng gia tăng việc tập luyện, đặc biệt là cậu bé Fuiko còn khiếm khuyết nhiều nên cần phải cố gắng hơn nữa.

Cho đến ngày thứ ba tính từ lúc nghỉ hè. Anne đã có thể hoàn thành thuốc phép thu nhỏ mà cô mong muốn lâu nay, riêng Jane thì vẫn chưa đưa ra kết quả cuối cùng. Điều đó không làm cho cô nản lòng, mà thay vào đó quyết tâm trong cô cũng sôi nổi hẳn lên. Trong lúc vướng mắc chưa tìm ra cách đột phá quyết định, cô tự mình học và đọc lại các câu chú từng trải và cải tiến thêm khả năng mới. Cậu em của các cô cũng theo các chị để hoàn thành tập sự mới đầu. Jane cũng không quên tạo nên kết trận quanh phòng tránh chuyện rắc rối không cần thiết. Khi Anne hoàn thành thuốc phép, cô ngỏ lời rủ các em mình cùng đến thăm Yako trước kỳ nghỉ. Jane mới đầu thấy vẫn còn phân vân vì việc điều chế thuốc của cô vẫn còn chút bế tắc, nhưng khi suy nghĩ thấu đáo cô cũng đồng ý luôn vì cho rằng sẽ có người cho lời giải thích hợp trong chuyến đi này. Cả ba họp bàn chuyện sẽ xin phép cô pháp sư trưởng ban an ninh để được gặp lại bạn mình. Trong chuyến đi này khá thuận lợi, chuyến du hành không gian sẽ thực sự bắt đầu. Trước đó là phải dùng xong bữa cơm tối đã rồi xuất hành cũng không muộn. Bàn bạc xong, đi ra khỏi phòng Jane xuống dưới tầng trệt sửa soạn bữa tối. Dọn dẹp cơm nước, ai nấy ngồi vào bàn ăn dùng bữa cơm nóng hổi xem vô tuyến chương trình thời sự trong ngày và các bản tin trong nước và quốc tế. Các câu chuyện của các thành viên gia đình chỉ xoay quanh trong cuộc sống hằng ngày.

Đến khi ăn bữa cơm tối xong, mọi thứ đâu vào đấy. Mọi người ngồi tập trung tại chiếc phản ở phòng ăn tiếp tục xem vô tuyến. Cả ba chị em xin phép ba mẹ để đến hội gặp lại Yako trước kỳ nghỉ hè, ban đầu họ từ chối quyết định này vì giờ là ban đêm. Nhưng khi ngẫm lại một hồi thì họ đồng ý, họ tin vào khả năng phù thủy của các con mình. Ông bà nội chú ý các cháu mình không nói gì, chỉ dùng ánh mắt như để chúc các cháu lên đường bình an.

Jane vẩy tay một cái, cả ba đã mặc trên mình trang phục phù thủy. Vòng tròn ma thuật hiện ra dưới chân cả ba ngày càng đậm nét. Trước sự chứng kiến của cả nhà, họ mờ nhạt rồi biến đi mất. Tia sáng phóng thẳng lên nền trời đêm như vũ bão vượt qua cánh cửa không gian rồi băng qua kết giới ngăn cách đến trước toà lâu đài.

Các phù thủy an ninh trong bộ áo chùng đen đội mũ hiện ra trước mặt họ hỏi han đôi điều:

_ Các cô cậu là....

_ Dạ ! Chúng cháu là phù thủy đến từ hành tinh xanh, nơi xuất thân thực sự là trong thị trấn phù thuỷ này!!!

_ Có gì làm bằng không? Lỡ là bọn phù thủy đen thì phiền lắm, lâu nay chúng cứ tìm cách quấy phá hội. - Một phù thủy an ninh bước lên nói.

Jane tiến bước đưa ra chiếc gương thần của mình, gương hiện ra ấn phong của phù thủy cùng cấp của hội đồng phát sáng ánh vàng. Các phù thủy an ninh nhìn nhau gật đầu, một người nói:

_ Ồ ! Dấu ấn ngôi sao sáu cánh vàng này là của hội đồng chúng ta chứ không phải ai khác. Vì nó chỉ có hội chúng ta mới có thể thực hiện được.

Trong lâu đài, nữ pháp sư Amisa đang ở trong lâu đài tia chớp của bộ pháp thuật đang trò chuyện với người quản lý tại đây. Gương thần bỗng hiện ra trước mặt cả hai người phát sáng. Cô pháp sư nhìn qua đã biết đó là ai ngay lập tức liền biến thành ngọn lửa biến đi hiện ra trước mặt ba chị em Jane. Các phù thủy an ninh tránh sang một bên cho cô.

_ Chúng cháu chào cô ạ ! - Ba chị em cúi chào lễ phép.

_ Ồ ! Chào các cháu, lâu lắm rồi không gặp. Mời các cháu vào lâu đài chơi. - Cô pháp sư cúi người xuống bắt tay niềm nở. Cô Amisa cùng ba chị em Jane cùng bước vào trong lâu đài. Các ngọn đuốc rực cháy được cắm xung quanh lâu đài sáng rực rỡ. Vừa đi, họ vừa chuyện trò với nhau. Cô Amisa hỏi:

_ Các cháu đến đây có việc gì vậy?

_ Dạ ! Chúng cháu tới gặp bạn Yako ạ ! - Fuiko nhìn lên.

Cô pháp sư lắc đầu:

_ Ồ ! Vậy hả? Nhưng lúc này thì chưa được các cháu à?

_ Sao vậy ạ? - Jane thắc mắc.

_ À ! Lúc này cô bé đang trợ giúp các phù thủy an ninh, các cháu hãy đợi thêm một giờ nữa nhé ! - Cô pháp sư giải thích.

Một giờ ở đây với nơi chúng ta sống là một ngày mà ! - Ý nghĩ thoáng qua tâm trí Jane.

_ Thôi ! Vậy cũng được, chúng cháu sẽ ở lại đây chơi một thời gian được không cô? - Anne hỏi qua ý kiến cô Amisa.

_ Được rồi ! Cứ vậy đi ! - Cô pháp sư chấp thuận.

_ Giờ chị em cháu sẽ đi tham quan toàn lâu đài nhé cô. - Fuiko dang ngang tay hào hứng.

_ Ừ! Nhưng trước đó các cháu hãy đi cùng cô chào hỏi qua mọi người trước đã ! - Cô pháp sư gật gật giọng nhẹ nhàng.

_ Dạ ! Được ạ ! - Cả ba đồng thanh. Nữ pháp sư đưa cả ba đi bằng cơn gió, cơn gió bay đi khắp lâu đài đến gặp và hội ngộ mọi người trong lâu đài, ai cũng vui mừng sau nhiều năm không gặp lại. Cuộc hội ngộ chỉ trong thời gian vài giờ đồng hồ, rất nhanh chóng và đầy ý nghĩa. Khi cuộc gặp gỡ qua đi, Fuiko thắc mắc hỏi:

_ Dạ ! Thưa cô, sao từ đầu đến sau khi gặp gỡ. Sao chúng cháu không gặp ngài giáo chủ và người thư ký của ngài.

Cô pháp sư đáp:

_ À ! Họ đã xuống núi rồi, ta nghĩ họ tới Hàn Lâm Viện và đến nơi khác nữa để lo các vấn đề của hội chúng ta mà !

_ À ! Ra là vậy ! - Cả ba gật gù.

_ Thôi ! Các cháu đi thăm thú mọi nơi chút đi, đừng để lạc nhé ! - Cô pháp sư căn dặn.

_ Vâng ! Chúng cháu hiểu ạ ! - Cả ba đáp lại.

Nói rồi, cô pháp sư biến đi mất. Ba chị em Jane nhìn thấy các phù thủy hay pháp sư khác đang bay hay cưỡi chổi bay qua lại. Cả ba hoá ra cây chổi cùng bay đi du ngoạn cùng họ. Các thiên tinh bé nhỏ đập cánh cùng bay theo cùng chuyện trò. Bay lượn ngắm nhìn các vì sao lung linh bao la trên nền trời sâu thẳm. Vui thật vui thật đậm đà ấm áp xiết bao. Màn đêm thật vô tận và tối tăm nhưng thị trấn vẫn sáng tờ mờ do ảnh hưởng của bột sáng ma thuật tạo nên. Vì không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ ban đêm nên giáo chủ đã cho làm ra điều kỳ diệu này.

Những cơn gió thổi nhẹ qua thị trấn làm thanh tao dịu nhẹ, rồi những hạt mưa nhẹ hạt xa xuống nền đất cây cỏ xanh rờn. Chị em Jane vẫn ngồi trên cán chổi bay cùng mọi người để thăm thú cảnh quan quen thuộc dù đã có chút thay mới, điều các cô cậu tâm đắc nhất là thiên nhiên cỏ cây hoa lá muôn sắc do mẹ thiên nhiên ban tặng.

Cả ba đang ngồi trên cán chổi bay trên không trung tầm nóc nhà ba tầng, chợt Anne nhìn thấy có một cô bé khá quen đang cưỡi chổi bay cùng bạn bè đồng trang lứa phía dưới một khoảng ngắn. Cô bé tên là Ana trong bộ đầm màu hồng nhạt tóc bay nhẹ nhàng trong gió kẹp nơ hai bên đầu, để tóc mái; cưỡi chổi bay cùng ba cô bạn cùng trang lứa. Cô bé sống dưới ngọn núi Henaki trong một ngõ nhỏ, tuổi tầm như Jane và Fuiko thôi. Anne cho đường bay của mình từ từ sa xuống một tý làm Jane và Fuiko cũng đi theo sau, Jane thắc mắc:

_ Gì vậy chị?

_ À ! Chị muốn gặp lại người quen.

Jane và Fuiko cùng chị mình nhẹ sa xuống phía dưới, khi bay đến bên cạnh những cô bé đang chơi đùa với nhau bay trên chiếc chổi, Anne giơ tay vẩy chào:

_ Chào Ana, lâu rồi không gặp em?

Ana nhìn sang thì thấy ba chị em Jane đang cưỡi chổi song hàng nhau. Liền đáp:

_ Dạ ! Em chào chị, chào các bạn ạ ! - Ana và các bạn của cô chào đáp lại, Jane và Fuiko cũng vậy. Hồi còn ở hội Anne từng đến nhà cô bé chơi, em ấy rất nhạy cảm và thông minh. Lúc còn nhỏ đã rất giỏi các thuật phù thủy từ trên xuống dưới làm cho giáo chủ phải để ý đến. Các thành viên hội đồng muốn đưa em vào học viện để được đào tạo để thành phù thủy giỏi. Có khả năng sẽ lên thẳng phù thủy cấp cao luôn dù còn ít tuổi. Jane và Fuiko thấy cô bé là lạ chưa từng quen biết.

Jane hỏi chị:

_ Bạn ấy là ai vậy chị?

_ À ! Chị từng quen cô bé bảy năm về trước, trước khi đến hành tinh xanh trong một lần đi chợ cho mẹ ở chợ phù thủy. Cô bé bị bọn xấu dọa nạt, chị vào giải vây thế là làm quen luôn.

_ Ồ ! Vậy à? - Jane và Fuiko hớn hở.

_ Ừ ! - Anne đáp. Liền đó cậu bé Fuiko cũng nhớ ra cô bé trong lần dạo chơi với Yako:

_ Chị à ! Em cũng từng thấy cô ấy trong lần đi chơi với Yako, khi đó các chị với Yako trong trạng thái đối đầu.

_ Thật á? - Hai chị của cậu trố mắt lên.

_ Dạ ! Vâng ! Lúc đó, cô ấy đang cùng các bạn cưỡi chổi đua trong bãi tập chổi. Ngay gần đó là học viện ma thuật luôn đó. - Cậu bé kể lại cậu tận mắt chứng kiến.

_ Phải ! Đó là trường đào tạo phép thuật cho các pháp sư và phù thủy giỏi mà ! Có vẻ cô ấy là học viên ở học viện đó đấy ! - Jane gãi cằm.

_ Ồ ! - Fuiko tròn mồm.

_ Ừ ! Trước đây, chị cũng từng được giáo chủ cất nhắc vào học ở đó đấy, nhưng lúc đó chị muốn theo mẹ đến xứ người tìm hiểu cách sống của họ. - Jane nói.

_ Ra vậy ! - Fuiko hơi rầu rĩ. - À ! Nhân tiện chúng ta còn ở đây, em muốn sẽ gặp lại ông bà ngoại của chúng ta. - Cậu bé nhớ ra.

_ Phải ! Cũng lâu rồi mà, chúng ta nhất định sẽ đến chào hỏi các cụ. - Hai cô chị tán đồng.

_ Dạ ! Họ là những phù thủy mạnh nhất và tuyệt vời nhất. - Fuiko reo lên. - Khi đến, em sẽ xem qua về các phép phù thủy luôn.

_ Nhớ đừng quậy đó nha ! - Jane trỏ tay vào em trai nhắc nhở.

_ Chị cứ tin ở em ! - Cậu bé đáp.

Ana giới thiệu qua tên các bạn của mình, cô ngả tay về phía cô bạn tóc nâu xoã ra dài chấm lưng diện bộ đầm màu tím:

_ Em xin giới thiệu, bạn ấy tên là Yumiko ở cách một ngõ đường.

Ana tiếp tục đưa tay về phía cô bạn tên Hane - tóc ngang vai, màu đen diện bộ đầm trắng không liền. Cuối cùng là bạn Anko, tóc để dài diện bộ áo đầm có dây màu nâu nhạt. Bên phía chị em Jane cũng làm tương tự, hai bên nhanh chóng làm quen như quen đã lâu vừa bay trên cán chổi vừa nói chuyện về nhiều vấn đề. Cười nói rôm rả một hồi lâu, cuộc hội ngộ này thật tuyệt. Bay qua các ngọn núi và toàn thị trấn dạo chơi một hồi lâu. Họ đáp chổi xuống một ngọn núi đá cách xa lâu đài không xa lắm, ngọn núi này tầm vừa phải không cao bằng ngọn núi đặt toà lâu đài. Tất cả đứng thành vòng tròn, mỗi người cách nhau hai sải tay. Ana đề nghị hùng hồn:

_ Chúng ta cùng chơi trò chơi nhé, hãy dùng những thuật phù thủy hay thần chú phù hợp cho trò chơi ! Đây là trò chơi ghép hình ma thuật đấy. Ai thua sẽ bị phạt làm tượng đá sau khi mọi người chơi cùng một trò chơi phải hoàn thành mới thoát được. Chịu không?

_ Đồng ý ! - Tất cả hô lên.

Tất cả cùng đứng dậy, các bên đập tay nhau vào nhau. Ana đưa tay lên trước mặt niệm chú rồi vung tay hướng bàn tay chéo xuống đất, trên nền đá liền hiện ra dấu hình chim nhạn trong vòng tròn ma thuật vàng nhạt. Ám chỉ cô đang muốn tạo vầng quang kiến tạo liên kết hình tròn chụm vào nhau. Ana chỉ tay ra phía trước hô:

_ "A la ba ta na ku ra !" - Một luồng sáng hiện ra dựng đứng ngay trên vòng tròn hình chim nhạn.

Đến lượt cô bé tóc Yumiko bước lên thay, cô để ngón trỏ trước miệng đưa tay thẳng lên :

_ "A tu la ba ra !" - Nửa hình cung phía trên hiện ra nhập vào vòng tròn làm nửa trên vòng tròn sáng hơn. Một cô bé khác tạo vòng cung nửa dưới với câu chú là A ra ta ma ta.

Anne tiếp bước:

_ "Ta ma ra ri ko !" - Phần đầu con chim đã sáng lên .

_ "Mi ra ka ti ro ka !" - Jane nhanh nhẹn ! - Phần thân đã thành hình.

Tiếp sau là cậu bé Fuiko vào trận, giờ là phần chân:

_ "Me ta roo mi !" Phần chân dưới mờ đi, vì cậu chưa quen hoàn toàn với câu chú. Theo lời Ana đã nói lúc đầu, cậu bé thấy toàn cơ thể cứng đơ không sao cựa quậy được.

Ana nhận xét:

_ Cậu bé có sự lịu giọng ở từ 'roo', phải đọc đúng và dứt khoát đồng thời cử chỉ phải chính xác mới có tác dụng.

Cô ấy mạnh hơn mình tưởng - Jane liếc nhìn Ana.

_ Nào ! Vẫn còn hai phần nữa là phần chân và hình thể, bạn nào lên tiếp. - Ana hô lên:

Anko và Hane giơ tay, Ana trỏ vào Hane chỉ định:

_ Mời bạn !

Jane bước tới tung hai tay ra, đảo hai tay vào trong mình, chỉ vào hình hô:

_ "Me ta ri ta !"- Phần chân con chim nhạn đã xong thì Anko bước lên phẩy tay thật lớn:

_ "Ta mi ga a ta !" - Toàn bộ hình thể con chim nhạn cùng vòng tròn phép đã hoà làm một, ghép hình đã hoàn thành. Cô vừa dứt lời thì cậu bé Fuiko cũng như vừa tỉnh giấc mộng. Ana bước vào bên trong chiếc vòng con chim nhạn, vẩy tay ý nói mọi người hãy bước vào bên trong. Tất cả làm theo, vừa bước vào trong thì hình chim sáng chói lọi dưới chân. Ana đưa tay lên vẫy vẩy, các tia sáng từ ngón tay cô nối đuôi nhau quanh rồi đưa mọi người bay lên cao. Cô làm người lái chiếc vòng phép này, lại còn lái rất giỏi nữa. Đôi mắt cô có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ, kể cả trong bóng tối. Tốc độ bay vừa phải, các phù thủy khác họ ngồi trên phương tiện bay qua, có số đi bộ ngước nhìn cô bé tài năng.

Nhận thấy tài năng lái của cô quá tuyệt vời, Jane khen:

_ Chà ! Bạn lái giỏi quá, với khả năng của bạn thì thảm thần cũng đơn giản bạn nhỉ?

_ Hả ? Thảm bay á? - Ana há hốc mồm, rồi tiếp tục rất khiêm tốn:

_ Ồ ! Mình nghĩ khả năng mình chưa đủ khả năng để lái nó đâu, với lại thảm bay thì mình vẫn chưa đủ tuổi mà. Theo quy định an ninh thì phải đủ 16 tuổi mới được.

_Hì hì ! - Jane gãi đầu cười.

Bạn gái Hane nhẹ nhàng:

_ Còn bạn Jane thì sao, trình độ bạn sao rồi?

_ À ! Mình vẫn đang cố gắng hoàn thiện quá trình luyện các phép để vào căn nguyên, và làm thuốc phép nữa. - Jane đáp. Khi nghe nói đến thuốc ma thuật các bạn đều chú ý đến Jane một lúc, rồi họ lại lơ đi nhìn mọi cảnh vật trong ánh sáng tờ mờ. Hane hỏi tiếp:

_ Vậy bạn đang điều chế thuốc gì?

_ À ! Thuốc nhân bản, nhưng vẫn chưa đạt được hoàn toàn. - Jane gãi đầu thẹn thùng.

_ Ồ ! Vậy à! - Hana chống ngón tay vào ná bụm miệng. Hai mắt cô nhắm lại mở ra thì màu mắt thành màu tím nhạt, giờ cô có thể nhìn thấu qua tâm trí Jane việc bào chế thuốc thế nào, thực hiện ra sao của cô. Với khả năng xuyên thấu tâm thức thấu rõ quá khứ, cô biết được mọi việc.

_ Ra vậy ! Mình sẽ chỉ cho bạn, vì bạn còn thiếu một loại thuốc phép. Mà loại thuốc đó tạm chưa bán ở chợ phù thủy đâu, nó thuộc một không gian của thế giới khác cũng do phù thủy quản lý. - Hane nhận định.

_ Hả? Sao bạn.... - Jane há hốc mồm kinh ngạc cô bạn có thể biết được rõ ràng như vậy. Anne và Fuiko cũng sững sờ.

_ Mắt mình có thể nhìn xuyên thấu tâm trí và quá khứ nên biết thôi. - Thấy qua sự bất ngờ của ba chị em, Hane đáp.

_ Ồ ! - Cả ba chị em Jane chu môi lại.

Trời bắt đầu nổi gió làm không khí vốn yên tĩnh thêm thoáng đãng, sự rì rào của các tán lá cây và một con sông gần đấy làm không gian bớt đi sự lạnh lùng, ảm đạm. Một ngôi sao băng sa vút qua nền trời đêm, các cô cậu cho đây là thời điểm cầu nguyện điều gì đó sẽ linh nghiệm.

_ Chúng ta trở lại thị trấn thôi, mọi người dân trong thị trấn đã trở về thôn làng. - Ana chỉ tay xuống bên dưới.

Sau ngày làm việc vất vả, mọi người tụ họp mặt nhau gần dưới chân núi đặt toà lâu đài. Họ tổ chức các buổi chuyện trò để xả đi sự nặng nề trong công việc trong ngày. Dù công chuyện có khó khăn hay thế nào cũng vui vẻ tươi cười. Bột sáng làm không gian sáng rõ đã tắt đi thay vào là các ngọn đuốc thắp lên cùng hoà ca. Quanh đó, các phù thủy an ninh vẫn đi tuần tra trên một cỗ xe đặc biệt có thể tự bay được. Thậm chí có có số cưỡi chổi đi ngang qua xem tình hình. Ngay bên trong núi Henaki là các lực lượng quân đoàn an ninh, cánh cửa không gian của núi mở ra. Thuật sĩ Tasat bước vào truyền lệnh của toà nhà tia chớp thuộc bộ pháp thuật. Các chiến binh phù thủy và pháp sư mật vụ về việc các thế lực đen cứ ẩn hiện đe dọa an ninh của hội, điều đó làm hội đồng phù thủy không hài lòng. Phía phù thủy đen thì không có động tĩnh gì chắc có vấn đề đáng ngờ. Tư lệnh quân đoàn vòng tay lên ngực nhận nhiệm vụ từ bộ và giáo chủ đương triều. Anh ra lệnh cho các quân đoàn diễu hành, thoắt ẩn hiện cùng các kỹ năng của các pháp sư.

Xong đâu đấy, thuật sĩ biến thành ngọn lửa đi mất. Còn trưởng ban an ninh là cô Amisa pháp sư đang bàn luận với người đứng đầu toà nhà tia chớp.

_ Tình hình xã hội ngày nay rất nhiều biến động phức tạp, ngài nghĩ thế nào về điều này. - Trưởng ban an ninh chất vấn.

_ Ừm ! Đó là do các thế lực thù địch cùng các nguy cơ tiềm ẩn khó nắm bắt, thời đại ngày nay người ta chỉ biết đi theo lối sống mới mà không chú ý đến giá trị trước đây để lấy đó làm nền móng để làm tương lai mới mẻ hơn. Tôi cho rằng, chỉ biết mỗi con đường trước mắt thì chưa phải là tốt nhất. - Người đứng đầu lâu đài tia chớp nhận định.

_ Ồ ! Vậy ngài thấy chúng ta cần làm gì lúc này? - Nữ pháp sư an ninh hỏi.

_ Tôi nghĩ chúng ta cần uốn nắn lại thế hệ tương lai của chúng ta, nếu để đi xa quá sẽ khó hơn gấp nhiều lần. Những gì cần mềm nên mềm, gì cần mạnh tay nên mạnh tay.- Chủ lâu đài tia chớp dứt khoát.

_ Ồ ! Ngài nói rất hợp ý tôi, điều này sẽ làm cho tương lai thêm mới mẻ hơn. - Nữ pháp sư tán đồng, cô tiếp tục:

_ Vâng ! Thưa ngài, với bọn phù thuỷ đen thì chúng ta cần có những giải pháp gì. Dạo này theo tôi nhận thấy, chúng đã có những bí thuật mới làm cho gương thân và các loại nhãn thuật khó nhận diên.

Chủ lâu đài tia chớp ậm ừ và quả quyết:

_ Đúng vậy ! Chúng không ngừng biến đổi theo thời gian để có thể trở nên phát triển mới. Như vậy, mọi kỹ năng sắc sảo và cải tiến hơn rất nhiều. Chúng luôn đối lập với chúng ta gây bất lợi về mọi mặt, như vậy tôi thiết nghĩ phải hành động sớm và chắc chắn để có hiệu quả tốt nhất.

_ Vâng! Thưa ngài. - Thuật sĩ Tasat trả lời.

Nữ pháp sư thấy mọi việc đã đâu đấy liền biến thành gió lốc cuộn mình vào tan biến. Cô thông qua mắt thần thứ ba đang bay đi nơi khác dù không có mặt, rất hài lòng với đội an ninh đang triển khai kế hoạch tác chiến. Yako phải phụ trợ họ trong thời gian này, do cô có cả năng tạo thuật nhân bản đến mức lạ kỳ chỉ với một nốt nhạc nên càng cần thiết. Nói chung là hầu như giỏi đều về mọi mặt các dạng phép, trừ thuốc phép.

Còn với cuộc trò chuyện giữa cựu giáo chủ nhiệm kỳ trước với đạo sĩ trong bức tranh vẫn còn tiếp diễn. Ông xem lại thời kỳ mà bà còn cai quản hội từ cuối thời cổ đại đầu trung cổ, thời điểm giao tiếp trước và sau công nguyên. Thời gian trị vị là một ngàn năm của các giáo chủ. Bà tái hiện lại cùng ông vào cuốn sách lịch sử phép thuật xem lại khoảnh khắc đó. Xã hội lúc bấy giờ đang là thời kỳ phát triển cổ xưa, phong thái cổ kính và trang trọng. Thời kỳ này môn cưỡi chổi đã trở thành truyền thống của các phù thủy, bộ áo chùng dài chấm đất cùng chiếc nón chóp nhọn màu nâu. Thêm đó, do ảnh hưởng từ bên ngoài du nhập nên thảm bay cũng được tạo ra và thành phương tiện đi lại. Các phương tiện đi lại khác cũng thay vào từ thời kỳ này, ma thuật là yếu tố quyết định của cuộc sống. Bên ngoài cánh cửa toà lâu đài, một toán phù thủy an ninh đi tuần tra tình hình sự thể. Người đi lại đã vãn, họ tham gia vào cuộc họp mặt dưới chân núi. Jane và các bạn "hạ cánh" xuống cùng người dân thị trấn chung vui. Các thiên tinh bé nhỏ cũng sa xuống ngắm nhìn tham gia cùng. Cuộc tụ họp này, được diễn ra sau bữa cơm tối. Họ hát và trò chuyện những việc đã trải qua trong cuộc sống thường ngày. Ban đêm mà vẫn rộn vang tiếng cười nói, nhộn nhịp rồi đâu đó có tiếng chim ca vất vưởng. Những ngôi sao lung linh loé sáng nhấp nháy trên nền trời thật đẹp.

Cả ba chị em Jane đã cùng các cô bé về lại ngay dưới chân núi, nơi xuất phát từ ban đầu. Nhà của cô bé Ana cũng gần đó, thấy mọi người trong thị trấn tập trung lại với hình thức như đốt lửa trại, Anne tò mò hỏi:

_ Đây là lễ hội gì vậy?

_Không phải đâu ! Gần đây mọi người muốn giải tỏa sau ngày làm việc nên họ tổ chức ra buổi họp mặt này mỗi tuần một lần. Đây là thời điểm làm họ lấy lại tinh thần làm việc. - Hane xua tay.

Cả ba chị em Jane giờ đã hiểu rõ vì sao lại có sự kiện này xảy ra. Họ tham gia góp vui luôn cùng với người dân thị trấn. Người nào cần hát hay biểu diễn điều gì thì giơ tay để hội trưởng chỉ định lên biểu diễn.

Cách đó một đoạn ngắn, các phù thủy an ninh đã tìm ra các dấu hiệu liên quan đến sự hiện diện của thế lực đen cứ quấy nhiễu sự bình an của thị trấn. Theo như sự báo cáo của quả cầu pha lê tại lâu đài tia chớp đối diện hội đường họp mặt chính điện. Các dấu hiệu phép thuật hắc ám tuy mờ nhạt nhưng cho thấy sự trở lại của chúng đang đến gần. Tổ kiểm tra trinh sát liền thông tin nhanh chóng cho bộ an ninh để đưa ra phán quyết. Quả cầu pha lê phát sáng ở bàn trưởng ban an ninh báo cáo cho nữ pháp sư trưởng ban và lâu đài tia chớp ngay sau đó. Hội đồng phù thủy sẽ sớm tổ chức cuộc họp trong thời gian sớm nhất.

Thời gian này chị em Jane cùng các bạn của Ana đang cùng người dân thị trấn, đôi lúc chị em cô cũng lên hát giúp vui một bài nào đó tự chọn. Cuộc họp mặt này làm ai cũng phấn khởi và thêm phần nồng nhiệt, dân làng thị trấn hỏi thăm qua cuộc sống của gia đình Anne ra sao ở tinh cầu xanh. Giây phút này nhanh chóng trôi đi, ai nấy về nhà mình chuẩn bị kế hoạch của mình. Ana và bạn bè xin phép ba mẹ họ nán lại với chị em Jane một lúc nữa. Jane nhân tiện hỏi qua về thứ thuốc còn thiếu với Hane. Cô lắng nghe Jane hỏi vài lời về thứ thuốc còn thiếu cùng một số thủ thuật còn khiếm khuyết. Cô và các bạn cùng ngồi xuống chiếc ghế xếp nhỏ làm bằng mây.

_ Ồ ! Bạn hỏi về thứ thuốc đó thì đúng là hiện tại chưa có thu nhập nó về, có lẽ phải đợi thời gian rất lâu đó có thể là năm sau. - Hane nhắm một mắt lại nói.

_ Hả? Năm sau? - Jane giật nảy mình sửng sốt.

_ Bạn bất ngờ đến vậy à? - Hane nhìn cô đăm đăm. - Được rồi ! Nếu bạn muốn có nó liền thì phải đi qua cánh cửa không gian đấy. - Cô để tay lên miệng ngước mắt lên.

_ Điều đó thì không đáng lo lắm, vì chị gái mình cũng biết về cách thức về không gian mà. - Jane trầm trồ.

_ Thật hả? Chị bạn biết thuật không gian ? - Hane và các bạn cô kinh ngạc há hốc mồm. Thấy chị em Jane gật gù, Hane lấy làm vui vẻ nắm hai bàn tay. Cô tiếp:

_ Vậy thì hay quá ! Mình sẽ đưa tờ giấy mua hàng về sản phẩm đó cho bạn xem qua.

Nói rồi, cô ngả tay ra biến ra tờ giấy màu trắng ghi rõ địa điểm và nơi mua đưa cho Jane. Địa chỉ là địa phận A - thiên hà thứ năm, thế giới băng kết. Jane làm phép sao chép địa điểm để tránh quên sót khi tìm đến rồi trả lại Hane.

_ Giờ mình sẽ chỉ dẫn cho bạn các kỹ năng bạn còn sót để bạn có thể hoàn thiện nó, mình mong rằng theo thông báo của hội phù thủy chúng ta. Cuộc thi giữa các pháp sư - phù thủy sẽ cử hành sắp tới, cuộc thi có tên là Tam Phép Thuật thì phải. Thời điểm cuộc thi ma thuật sắp đến rồi, ngày trở thành phù thủy chính thức. - Hane vòng tay trước ngực tự hào. - À ! Mà có khả năng hội sẽ cho kiểm tra cả về cách luyện thuốc ma thuật nữa đấy.

_ Hả? - Jane hơi bàng hoàng rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại.

_ Không sao đâu ! - Hane vẩy vẩy tay híp mặt cười trừ. Yumiko ngồi bên cạnh híp mắt cười theo:

_ Không việc gì đâu, bạn cứ nỗ lực hết mình đi !

_ Được ! - Jane đứng bật dậy đưa nắm đấm ra trước.

Còn Ana thì hỏi Anne về các thuật phù thủy mà cô đã thể hiện cùng với thuốc phép mà cô đã từng học và thực hiện. Anne kể qua chuyện mình với cô bé là cô đã thế nào trong những ngày qua.

Ana điềm đạm:

_ Ra vậy ! Mọi chuyện là vậy à, và điều đó đã giúp chị phát huy mọi khả năng của mình. Em cho rằng, cô bé Yako đó làm hơi quá một chút dù rằng là giúp mọi người bộc lộ khả năng trong mình.

_ Ừ! Chị cũng nghĩ vậy ! Cô ấy cũng muốn làm ra điều đó để họ có thể phấn chấn hơn. Nhưng chị nghĩ cô ấy là phù thủy rất tuyệt đấy.

_ Hì ! Vào trung cấp phù thủy, lại còn thuộc bộ an ninh nữa. Giỏi ghê ! - Ana khen.

Anne híp mắt cười.

_ Được rồi ! Bây giờ chị muốn gặp lại cô ấy à? - Ana hỏi.

_ Ừa ! Đúng đó em, chị muốn hỏi vài chuyện với cô ấy thôi. - Anne đáp. - Còn giờ chị muốn cùng em tham khảo lại những gì còn thiếu sót để cải thiện hơn về thuật phù thủy.

_ Vâng ! Em sẽ hỗ trợ cho chị những gì có thể giúp được. - Ana nói.

Cậu bé Fuiko thì nói chuyện với một cô bạn tên Anko, tóc để dài mặc trên người bộ áo đầm có dây màu nâu nhạt. Cậu bé kể cho cô bé về cuộc đời của cậu cho đến khi trở thành phù thủy tập sự đến giờ. Cô bé nhẹ nhàng:

_ Ừm ! Mình hiểu, bạn chỉ là phù thủy mới vào đầu tiên. Tức chưa thông thạo các kỹ năng thực sự. Mình sẽ tư vấn cho bạn với khả năng mà mình biết. Mình tin rằng bạn sẽ trở thành người thành đạt, đạt mọi ước mơ mới lạ.

_ Ừm ! Cảm ơn bạn ! Mình mong muốn rằng, mình sẽ góp phần nào đó làm lịch sử phép thuật thay mới. - Fuiko hào hứng.

Cô nàng Anko không nói gì chi lẳng lặng nhìn cậu bé trong lòng cô như muốn chúc cậu đạt ước nguyện. Các bạn của Ana chỉ cho ba chị em Jane hướng tập cùng với những điều liên quan trong học thuật để họ có thể nắm vững kiến thức tốt nhất. Tuy nhiên cả ba sẽ cần phải phấn đấu nhiều để đạt kết quả như mong đợi.

Chỉ một chốc sau, họ đã nối kết lại những điểm khiếm khuyết lại. Thời gian đã qua mất một giờ, chị em Jane vẫn đợi nhưng chưa thấy Yako xuất hiện. Trên đũa thần của Jane hiện ra tờ giấy da thông điệp do nữ pháp sư gửi:

_ Hiện giờ tình hình khẩn cấp nên các cháu chờ thêm chút xíu nhé !

_ Thông điệp gì vậy bạn, Jane? - Hane tò mò hỏi.

Jane đọc cho mọi người cùng nghe thì Hane để ngón trỏ lên miệng, bảo:

_ Ừ ! Thông qua thông linh thuật của mình thì đội quân an ninh, các chú ấy đã phát hiện điều gì đó quan trọng. Nên họ buộc phải hành động vậy để đảm bảo an toàn. Mình nghĩ cô bạn Yako đó các bạn cần nán lại chút thôi.

_ Ừ ! Phải ! - Jane cho là phải, liền đề nghị với chị gái là sẽ gặp ông bà ngoại trước đã. Điều này liền được tán thành ngay lập tức.

_ Các bạn à! Chị em mình phải chào từ biệt các bạn tại đây thôi ! Lần sau sẽ gặp lại nhé ! - Jane đan hai bàn tay vào nhau.

_ Vậy, các bạn chưa gặp lại cô bạn Yako gì đó mà, các bạn định đi đâu?

- Anko vòng tay ra trước nắm tay hờ hờ để trước miệng ngạc nhiên.

_ Tụi chị sẽ đến gặp ông bà ngoại mình, họ sống bên ngoài thị trấn này cách nơi này khá xa ngoài thị trấn. - Anne ngả tay phải sang bên trình bày.

_ Vậy ạ ? - Ana và các bạn của cô hiểu rõ.

_ À ! Ngoài việc cưỡi chổi ra thì thuật di chuyển bằng tia sáng là nhanh nhất đấy! Còn có nhiều cách thực hiện khác nữa ấy. - Anko co tay ngón cái chỉ thiên nháy một mắt.

_ Mình biết ! Chị em mình đã học qua điều ấy ở cuốn sách phù thủy gia đình. - Jane gật đầu.

_ Dạo gần đây trong lãnh xứ này thường xảy ra những điều khó hiểu. Mình nghi bọn phù thủy đen lại có ý sinh sự nhiều hơn trước. Chị em các bạn hãy thận trọng nhé ! - Ana nghiêm mặt căn dặn.

_ Ừ ! Chắc chắn rồi ! - Cả ba chị em gật đầu. Ngay lúc này, vòng tròn phép thuật đã hiện ra dưới chân do Jane đã khởi động nó. Cả ba vẩy tay chào ba cô bạn rồi lên đường và nhận được đáp lại. Ánh sáng mờ dần đưa chị em Jane rời khỏi, tia sáng phóng vút xuyên qua gió hiện ra trước ngôi nhà làm bằng cây sồi, hai bên là vườn thảo mộc và các loại cây thuốc quý để làm thuốc. Kết giới phủ bao bọc ngôi nhà sân vườn, Jane đưa bàn tay hướng ra trước. Trong tay cô bùng lên ngọn lửa rực hồng với một vài câu chú chỉ dành riêng cho dòng họ phù thủy này. Toàn kết trận đã phát sáng, quả cầu thủy tinh trong nhà phát sáng rực hồng. Ông bà ngoại của cô biết rằng các cháu mình đã tới, ánh sáng hồng là có người thân đến.

Cơn gió xoáy thổi đến biến ra ông bà ngoại, ba chị em cúi chào ông bà rồi bước vào nhà. Ông cụ trong trang phục màu nâu, đi dép xăng đan tóc hoa râm cắt ngắn, còn cụ bà tóc thả dài tết thêm vài sợi sam trên mái tóc. Trang phục màu tím nhạt, diện bộ đầm màu đen.

Bà cụ bắt chuyện:

_ Ồ ! Lâu lắm rồi, các cháu mới đến chơi. Ông bà thấy rất vui, lúc trước các cháu còn nhỏ hay tới quậy. Giờ đã là các cô cậu bé phù thủy trưởng thành rồi.

_ Đúng vậy ! Ông hy vọng sang năm các cháu sẽ hoàn thành cuộc thi của hội để trở thành những phù thủy chính thức. Nếu đạt loại tốt là sẽ được cấp chứng chỉ công nhận là phù thủy thật sự. - Ông cụ tiếp lời.

Cả ba chị em chăm chú từng lời nói của các cụ từng câu từng chữ, cùng hai người vào bên trong nhà. Đường bước vào nhà là một dãy gạch đỏ xếp thành hàng dài từ cổng vào đến cửa nhà. Hai bên là vườn thảo mộc, cây thuốc các loại. Cánh cửa ra vào làm bằng gỗ tự nhiên mộc mạc tỏ vẻ tôn quý. Xà nhà hay cấu trúc nhà mang dáng vẻ tự nhiên cây gỗ phong cách hiện đại nhưng mang nét đẹp của tự nhiên. Anne phải thốt lên rằng:

_ Thiên nhiên thật phong phú và đa dạng, mộc mạc nhưng lại mang đậm sự tôn quý.

_ Đúng đó các cháu ạ ! Không có gì quý bằng thiên nhiên đâu, bảo vệ nó tức là sẽ bảo vệ được tất cả. - Cụ bà lên tiếng. - Bà tiếp:

_ Thôi ! Vào nhà đi các cháu.

_ Dạ ! - Cả ba đồng thanh chạy ùa vào nhà. Vào bên trong, cụ bà hoá ra tách nước mời các cháu uống giải khát. Mọi người nói câu chuyện của mình đã và từng xảy ra vừa rồi.

Cụ bà trầm trồ:

_ Ra vậy? Cô bé Yako ấy đã giúp các cháu đánh thức sức mạnh thực sự, điều này thật hữu ích. Tuy nhiên các cháu không được vì thế mà tự mãn đánh mất chính mình. Hãy tiếp tục rèn luyện, ngày mà mọi người chấp nhận các cháu là phù thủy thực sự không xa nữa.

_ Dạ ! Chúng cháu hiểu thưa bà ! - Cả ba cùng đáp.

_ Rất tốt ! - Cụ bà xoa đầu các cháu, cụ ông cũng gật đầu.

Bà cụ nhìn sang Jane:

_ Jane à ! Như mẹ con nói, khả năng của con nổi trội so với chị em trong nhà, trí nhớ lại khá tốt. Ta tin con sẽ là phù thủy sẽ làm rạng rỡ gia tộc chúng ta.

_ Cháu không dám nhận ạ ! - Hai má cô nàng như đỏ bừng lên cúi xuống.

_ Thẹn thùng gì đó con bé này, tự hào về mình đi chứ ! - Bà cụ chú ý soi gương mặt cháu khúc khích cười ấn tay vào trán cô nàng. Bà lại dừng mắt ở cậu bé Fuiko nhỏ nhất nhà:

_ Ta nghe nói con vừa mới trở thành phù thủy hả?

_ Dạ ! - Cậu bé trả lời.

_ Tốt ! Hãy cố gắng lên con nhé, những bước đi đầu tiên thường khó khăn mà ! - Bà cụ động viên cháu trai.

_ Cháu cảm ơn bà ạ ! - Fuiko như muốn sà vào lòng bà như muốn oà lên khóc. Cụ bà xoa đầu cậu bé nở nụ cười hiền hậu. Nhìn sang cô chị cả, bà ôn tồn nói:

_Anne à !

_ Gì vậy bà? - Anne đưa mặt lên.

_ Trong ba chị em con là đầu, hãy cố gắng tiến xa hơn. Bà tin rằng chẳng lâu nữa con sẽ trở thành người làm nên sự mới mẻ tươi sáng hơn. Dù em gái con có trội hơn, nhưng con chắc cũng sẽ trở thành phù thủy tài ba.

_ Cháu cảm ơn bà ! - Anne rơm rớm nước mắt.

Bà tiếp câu chuyện riêng mình:

_ Còn ông bà đây đã mấy trăm năm đã qua, chứng kiến rất nhiều điều trải qua rất nhiều cơ hàn. Thế giới muôn màu bao la thật nhiệm màu và tươi sáng. Cảm ơn cuộc đời đưa đẩy đã đem đến mọi cháy bỏng cùng với nhiều điều kỳ diệu.

Cụ ông chăm chú lắng nghe mọi câu chuyện. Bà cụ giơ cao chiếc gậy làm bằng gỗ của bà vẩy một cái thì vầng hào quang hiện ra bên trong nhà phản chiếu lại mọi quá khứ mà họ đã đi qua. Các cô cậu bé dáo dác nhìn vào vầng sáng chiếu rọi quá khứ trước mặt xem lại những khoảnh khắc. Trong vầng sáng ấy là cảnh mà hai ông bà cụ đã trải qua từ thuở thơ ấu cho đến bây giờ mặc dù đã trải qua hàng trăm năm, nó hiển thị như một đoạn video ngắn nhưng đầy đủ về cuộc đời của họ. Họ cũng từng là phù thủy an ninh chiến đấu cách đây trăm năm trước nữa.

Được thời gian sau, vầng sáng phụt tắt cả ba lấy lại tinh thần để tạo dựng kinh nghiệm bản thân mình.

Cụ ông lên tiếng:

_ Các cháu thấy rồi đấy, những khoảnh khắc hoài niệm thật đáng quý.

_ Dạ ! - Cả ba đồng thanh.

_ Thôi ! Giờ các cháu hãy làm việc của mình đi, ông bà có việc phải làm. Ngài giáo chủ hiện đang có số công chuyện gần đây. Tạm biệt các cháu. - Nói xong, hai ông bà biến thành tia sáng đi mất. Ngôi nhà cũng biến mất luôn.

Cả ba liền biến thành cơn gió rời đi đến trước đỉnh núi đặt toà lâu đài. Định bước vào thì một những chiếc lá từ tứ phía bay lại gần nhau trong cơn lốc nhỏ hoá thành Yako. Cả ba lấy làm vui mừng khi tái ngộ lại cô bạn mừng mừng tủi tủi. Ôm chầm lấy nhau nước mắt nhẹ rơi. Yako lên tiếng:

_ Gặp lại các bạn mình mừng quá trời.

_ Ừ ! Mấy ngày không gặp mà chị em mình thấy nhớ quá, dù sao thì lớp chị em mình cũng nghỉ hè rồi. Chị em mình đến thăm bạn mấy hôm trước khi đi cắm trại sắp tới.

_ Cắm trại ! - Yako hơi ngạc nhiên.

_ Ừ ! Đúng như lời hứa của ba sẽ đi cắm trại ở tận miền nam đất nước. - Fuiko đáp trả.

_ Ồ ! Vậy đi bằng phương tiện gì, nghe nói đi tàu xe khá lâu đó. - Yako từng nghe qua điều này.

_ Điều đó khỏi lo, chị sẽ lái thảm bay đưa mọi người đi. - Anne hào hứng.

_ Này, nếu để người ta biết được sẽ không phải hay đâu. - Yako xua xua tay ngờ ngợ.

_ Không sao ! Jane lo sẽ lo điều đó, với thuật che mắt siêu cấp của em ấy khỏi lo. - Anne xua tay.

_ Thật á ! ?? - Yako há hốc mồm.

_ Ừ ! - Jane trả lời. - À này, lúc cô rời đi sao không báo trước cho chị em mình. - Jane chống hông trách.

_ À ! Chuyện đó à? Thật là...xin lỗi, tôi cũng vừa có ý đó thôi. Với khả năng mình thì công vụ hiện tại là tốt nhất, mình đã bàn với mẹ rồi còn gì. - Yako ngả hai tay ra trình bày.

_ Ờ há ! Mình hiểu ! Thật là khó nghĩ quá, thôi bỏ đi ! - Jane gạt phắt đi.

_ Giờ chị em mình nên làm gì đây? - Anne hỏi dồn.

Yako để tay lẻn trán nghĩ thoáng qua:

_ À ! Em có ý này ! Giờ chúng ta đi dạo đâu đó đi, ngồi mãi đây chán quá !

Cả ba chị em tán thành ý kiến, liền hoá ra cây chổi để mọi người cùng bay nhìn trời ngắm đất. Cậu bé Fuiko đã thành thạo môn này rồi, bay đi cùng các chị trò chuyện sôi nổi. Một vài tinh linh bay qua hỏi chuyện, họ đáp lại. Ánh sáng sáng ngời lung linh, cùng các thiên tinh bé nhỏ có cánh bay lượn lờ.

Trò chuyện một hồi lâu trên cán chổi, cả bốn bay khắp thị trấn vừa nói chuyện vừa ngắm nhìn mọi cảnh vật. Tiếng Yako trong gió, tay trái cô đặt trên má ửng đỏ ti hí mắt:

_ Không khí ở đây thật dịu nhẹ êm đềm như thuở nào, cây cối đặc biệt các cây cổ thụ rất được quý trọng hơn ai hết. Mặt đất nền cỏ xanh tươi xanh rờn như là thảo nguyên xanh ấy, thật dễ chịu. Bao phủ với ánh sáng trắng màu nhiệm và những thứ trong sáng gợn xanh !

_ Đúng vậy ! Mình rất thích với cảm giác trong lành này dịu dàng ấm áp đến thơ mộng. - Jane đáp lại.

_ Giờ chúng ta sẽ tiếp tục bay thêm và thưởng ngoạn, dù sao thời gian vẫn còn nhiều. - Fuiko trầm trồ.

Anne biến ra cái đồng hồ phù thủy đeo tay giám sát thời gian. Chiếc đồng hồ như chiếc đồng hồ thông thường, khi đến thời gian là hiện ra ánh sáng bảy màu bao trùm trên tay mình đeo nó theo giờ đã đặt. Anne nói:

_ Ừm ! Còn hơn tiếng rưỡi nữa là về được rồi, ba mình nói sẽ khởi hành vào đầu tháng.

_ Phải ! Một giờ ở đây bằng một ngày ở tinh cầu xanh mà. - Fuiko cười.

Yako nói khẽ:

_ Ngài Amisa pháp sư bảo mình có thể đi dạo với mọi người, nếu có hồi âm từ bộ thì lập tức đến ngay.

_ Ừ ! Cũng được ! - Cả ba chị em ậm ừ.

Mọi người thả hồn mình vào thiên nhiên lướt qua các cơn gió, bay đi bay mãi trên chiếc chổi. Xao xuyến tâm hồn, con tim khẽ đập theo nhịp điệu thời gian tươi sáng lạ kỳ.

Một đoàn người ngồi trên chiếc xe làm bằng gỗ với thành xe hình chữ U, có bốn bánh xe bay trên cao. Đó là chuyến xe từ một nước nào đó bay qua đi lại giao lưu với hội phù thủy. Trên xe có năm người mặc trang phục kỵ sĩ màu vàng cam, họ nhìn xuống thấy có người qua lại bằng chổi hay thảm bay. Nhìn từ đây đến toà lâu đài rất xa. Cả bốn chị em Jane nhìn lên:

_ Đó là đoàn khách của một nước nào đó, thuộc hội pháp sư.

_ Chúng ta tiếp tục câu chuyện đi ! - Jane nói.

Mọi người đồng ý, nói chuyện được một lúc thì có tiếng nữ pháp sư Amisa gọi qua thuật truyền âm chỉ mình Yako nghe được..

Thấy Yako bần thần, Anne hỏi:

_ Chuyện gì thế?

_ Dạ ! Trưởng ban an ninh gọi em phải đến bộ gấp.

_ Vậy thì em đi đi ! - Anne nói.

_ Hẹn gặp lại lần sau nhé mọi người. - Yako đưa tay chào biến thành tia sáng biến đi mất. Cả ba chị em phe phẩy tay chào, Anne nói:

_ Chúng ta cũng phải về thôi, dù còn hơn nửa tiếng nữa, ở nhà mình chắc đến giờ cơm tối ngày cuối tháng năm rồi.

_ Dạ ! - Jane và Fuiko đáp.

Anne đưa tay tạo phép không gian, cánh cổng mở ra. Chỉ trong chớp mắt đã có mặt trong nhà mình rồi. Bước vào bên trong nhà thấy mọi người quây quần khu vực gian bếp. Ông bà nội ngồi trên phản, ông Darast đang lau dọn qua nhà bếp chuẩn bị cơm tối, riêng bà Mana nấu ăn.

Cả ba lên giọng chào hỏi:

_ Chúng cháu chào ông bà, con chào ba mẹ con đã về !

Ai nấy nhìn ra thấy ba chị em đã đi vào, ông Darast hồ hởi dừng việc để ra săn đón:

_ A ! Các con về rồi đấy à, mọi chuyện ổn cả chứ?

Jane đáp:

_ Dạ ! Chúng con đã gặp lại cô ấy, nhân tiện gặp luôn cả ông bà ngoại luôn đấy à !

_ Ồ ! Thật hả!!? - Ai nấy đều ngạc nhiên.

_ Vậy ông bà bên đó khỏe không cháu? - Bà Nội Rame hỏi.

_ Dạ ! Các cụ vẫn khỏe mạnh ạ, họ còn kể về thời trước của họ nữa ạ ! - Fuiko nhanh nhảu.

_ Ồ ! - Ông bà nội và ba của các cô sững sờ.

_ Còn chuyện của Yako thế nào? - Ông nội cất lời.

_ Dạ ! Cô ấy bây giờ tuyệt lắm ạ, rất uy nghi. Nói chuyện chững chạc hơn nhiều, so với lúc mới gặp cỗ. - Anne co hai tay lên hí hửng như muốn nhảy cẩng lên.

_ Ừm ! Đã là phù thủy phụ trợ trị liệu thì năng lực phải thế. - Bà nội vòng tay để nắm đấm lên cằm mắt nhìn xuống gật gật.

Fuiko nói:

_ Dù sao ngày mai cũng là ngày nghỉ cuối tuần và cũng là đầu tháng, sẽ khởi đầu cho buổi cắm trại của gia đình.

_ Thôi ! Chúng ta chuẩn bị bữa tối được rồi ! - Ông Darast xen vào.

_ Dạ ! - Cả ba đi vào gian bếp chuẩn bị mọi thứ cho bữa tối, ai nấy đều thấy vui vẻ.

Trong khi bữa cơm đang diễn ra, Jane đề nghị cuộc đi cắm trại sẽ bắt đầu từ trước lúc rạng đông trời còn tờ mờ. Chị cả Anne sẽ cưỡi thảm bay đưa cả gia đình đến đó, trong lần tập luyện với ông Nitama; cô đã được dạy trong kỹ lưỡng hơn để điều khiển các phương tiện giao thông. Cả gia đình nhìn cô chốc lát ậm ừ, cụ bà ngạc nhiên liền hỏi:

_ Cháu à ! Đi vào giờ đó sao?

Jane dịu giọng đáp:

_ Dạ ! Thời tiết gần đây có chút biến đổi dù rất nhỏ, con nghĩ đi lúc đó cho mát .

Ngày đầu tháng 6, Ông Darast - bố bọn trẻ được công ty cho nghỉ phép 14 ngày. Nhân đó cả gia đình sẽ đi dã ngoại cho cả gia đình theo kế hoạch đã định từ lâu, đồng thời cũng tưởng thưởng cho các con đã thi cử tốt. Trong lòng ai cũng thấy hồi hộp cho buổi sáng hôm sau. Anne sẽ là'tài xế' đưa mọi người đến khu cắm trại bằng thảm bay, tất nhiên họ sẽ đi bằng một cách mà Anne đã dàn xếp. Những vật dụng cần thiết sử dụng trong thời gian cắm trại là không thể thiếu để sử dụng dài ngày. Họ chuẩn bị xong xuôi trước mười giờ đêm rồi lên giường đi ngủ lấy sức.

----- Ngày hôm sau-----

Sáng sớm hôm sau, gần 5h tiếng chuông đồng hồ reo vang lên. Ba mẹ cùng ba chị em Jane trở mình tỉnh giấc, Fuiko đánh thức ông bà nội để lên đường. Anne biến ra một cái thảm có màu tối nhạt có thể chở tối đa trên 7 người, cả gia đình bước lên chiếc thảm. Jane đã tạo thuật che mắt hiệu quả không để chuyến hành trình gián đoạn. Cô chị đưa tay lên phía trước, chiếc thảm từ từ bay lên không trung, bay qua những hàng mây gió mây bỏ lại sau lưng đến miền Nam của đất nước. Chiếc thảm bay rất nhanh mà người ngồi trên luôn vẫn thấy sự cân bằng, lướt qua các cơn gió thẳng tiến. Đi theo đường chim bay không có vật cản nên tới được núi Dara ở thành phố Samagi là rất nhanh so với dưới mặt đất.

Đến khoảng 8h sáng, họ hạ cánh trên một ngọn núi ở thành phố Samagi ở miền Nam, trên ngọn núi này có cây cối um tùm, thiên nhiên cảnh vật thơ mộng, không những thế có cả sông hồ, tuyệt quá, mùa hè mà được cắm trại ở đây thì quả là lý tưởng. Cả gia đình Anne tạm dừng chân trên núi và dựng lều. Vào lúc này trên này đã có các lều cắm trại, tuy nhiên chỉ có mươi cái lều thôi. Thêm mấy ngày nữa mới 'mọc' thêm nhiều lều trại nữa. Khi đến nơi đã thấy người từ các lều trại đã ai việc nấy, người thì dọn dẹp xung quanh hay hái các thứ lá cây quả cần thiết, hoặc có những người họ lai đánh bắt cá hay cua...trên các bờ hồ. Họ muốn tổ chức hội trại đốt lửa tối nay, họ muốn các trại sẽ tập trung tai một chỗ cùng trò chuyên, hát, hay nhiều vận động khác trong thời gian tại đây, để mọi người có thể vui đùa hoặc cùng làm việc, nghỉ trại trong thời gian cắm trại.

Khi đã đặt lều trại xong, Jane đã làm chút phép nhỏ để mọi thứ ổn định chút, xong mọi người chợp mắt đến sáng. Họ lấy cơm hộp ra dùng cho đỡ đói, rồi đi tham gia công việc, chào hỏi mọi người. Sau đó bà Mana - mẹ bon trẻ, đã đi đến một nơi gần đó. Thiên nhiên thật kỳ lạ, có những thực vật có thể hái về làm bữa ăn lại mọc tại đây khá tươi tốt. Cũng đúng, tại đây thiên nhiên rất hợp, khí hậu quanh năm tươi mát như mùa xuân, lại có sông hồ nền đất lại hơi ẩm nhẹ rất thích hợp cho các thực vật sinh sống. Núi này thật là nơi cắm trại Thiên Đường.

Khoảng 10h, có một số người từ các lều trại khác đến chào hỏi, gia đình đã đón tiếp và nói chuyện. Ba chị em dự định sẽ đi xem phong cảnh nơi cắm trại và sẽ cùng chuyện trò với mọi người khác. Hiện tại ba chị em phải giúp một số việc tai trại của mình, quyết định chiều sẽ đi thăm thú phong cảnh. 1h trôi nhanh, bà Mana làm bữa cơm trưa cho cả gia đình. Trưa đến, mọi người tập trung ăn trưa tại mỗi trại, họ chờ tối đến sẽ đốt lửa trại cùng vui. Rồi mọi người nghỉ trưa chợp mắt chút, tính chuyện làm gì chiều nay và nhiều chuyện riêng của mỗi người. Chiều đến, mỗi người lại tiếp tục chuyện của mình. Riêng ba chị em Anne thì khoảng 3h chiều sẽ đi thăm thú một tý. Và sẽ chụp hình những nơi đẹp nhất đã từng đến. Những thắng cảnh thật xanh tươi, đẹp tuyệt vời, những đàn chim, đàn bướm và một số loài khác vui đùa tại nơi đây. Sông, hồ mới trong vắt và dịu dàng làm sao, những đàn cá bơi lội trong dòng nước cùng vui đùa, những dòng suối nhỏ chảy về, mọi người cùng nói chuyện và ngắm cảnh thiên nhiên. Những giờ phút lặng lẽ trôi đi...

Tic tắc.......Tic tắc.......Tic tắc................

Ánh hoàng hôn từ phía chân trời đang dần dần xuống núi. Mọi người cùng ngắm cảnh hoàng hôn chiều tà một lúc và chụp bức ảnh chiều hoàng hôn rồi cùng nhau về trại của mình, chuẩn bị đốt lửa trại. Mọi người sẽ dùng xong bữa tối rồi họp nhau một chỗ rồi cùng vui. Bắt đầu từ 8h tối, lửa trại đã được thắp lên; cả hội trại sáng lên trong ánh lửa cùng hát vui, nhiều trò chơi trong đêm hội trại. Mọi người cùng hát hoặc nói chuyện,... Đêm hội trại thật nồng nhiệt và đầm ấm, nơi đây lại có gió mát và rộn ràng những tiếng ve, nhịp nhàng những dòng chảy của dòng suối và tiếng sóng nước dịu êm.

Nhưng, được nửa tiếng sau............

Sấm chớp nổi chớp nhoáng một góc trời gần đó, báo rằng sẽ mưa. Cả hội trại ngước lên bàn tán:"Sao lại sấm chớp lúc này", có người thầm trách: ông trời ơi, sao lại nổi sấm chớp vậy, có lẽ là khoảng 10h đêm sẽ có trận mưa đây, mà mọi người muốn hội trại sẽ kết thúc lúc 11h đêm. Có người nói xôn xao:

_Trời hôm nay thật lạ, hội trại thế này, sao lại muốn mưa, mong rằng hội trại xong trời mới mưa !

Cô nàng Anne thầm nghĩ nếu mưa xuống hội trại sẽ hỏng mất cần phải kéo dài thời gian mưa xuống trễ hơn. Cô liền nghĩ ra câu thần chú trong cuốn sách phù thủy gia đình, cô lẩm nhẩm nhỏ chỉ ngón trỏ tay lên trời bí mật không để ai chú ý:

_"Zamaty !" -Chấm sáng nhạt từ ngón tay trỏ vút thẳng lên cao, sấm chớp tạm ngưng lại. Cuộc hội trại kéo dài đến 11h đêm lửa trại mới tắt. Mọi người ai về trại của mình, bắt đầu đi ngủ. Trời lúc này mới bắt đầu mưa, quá đẹp. Một trận mưa rào lớn đến tận 5h24' sáng mới ngưng hẳn. Mọi người đều nói đúng là kỳ tích, hội trại diễn ra thật suôn sẻ.

Vào đúng giữa đêm cả trại còn đang say ngủ. Cô nàng Anne thầm nghĩ: 'Mọi người ngủ rồi, mình ra đây một lát'- Cô búng tay một cái biến mất khỏi trại và xuất hiện tại bên kia bờ sông cách đó mấy cây số. Nơi đây cây rừng tương đối rậm thanh vắng, dựng kết giới che mắt dù đi qua cũng không thể phát hiện ra được. Xoay một vòng trên người cô hiện ra chiếc áo chùng phù thủy. Hoá ra các vật dụng cần thiết để chuẩn bị:

Vạc, nước thuốc, củi ma thuật với hai viên gạch lớn làm bếp lò. Chụm củi vào đặt chiếc vạc lên trên bệ lò đổ vào vạc. Cô đốt lửa lên đợi đến khi vạc thuốc được đun sôi. Trong thời gian chờ đợi, cô sắp xếp mọi thứ đầy đủ ra trước mặt. Nước thuốc sôi lên sùng sục, cô vừa nói và bỏ vào vạc: 'Râu Rồng, Nhân Lệ, Gan Châu Chấu, Mắt Muỗi và nhãn cầu các loài sinh vật biển. Cuối cùng là một lá bùa'. Cô hoá ra cái đũa bếp thật dài bằng tre hơi to bản và khuấy đều nước thuốc trong vạc:

_'Hỡi người cai trị màn đêm sâu thẳm, đấng trị vì vạn vật của bóng tối.

Hỡi ánh sáng dẫn lối soi tỏ muôn phương chiếu sáng vạn vật, soi sáng màn đêm,

Hỡi vua bóng tối Matafyna, hãy hiện diện để ta có việc cần hỏi ngài một số chuyện cần biết.

Matafyna, xin ngài hãy trình diện, cho ta hỏi chuyện' .- Ánh sáng bùng lên, nước thuốc trong vạc như muốn tuôn trào lên không trung, một luồng sáng chói lòa làm sáng lên. Vua màn đêm xuất hiện hỏi:

_'Ngươi là ai mà triệu hồi ta?'

_'Xin chào ngài Matafyna, đã làm phiền ngài, tôi là Anne Marima, hậu duệ phù thủy lâu đời, tôi có những thắc mắc nhỏ xin ngài giải đáp'. - Anne trả lời.

_'Được, ngươi cứ hỏi ! '- Vua màn đêm đáp lại trịnh trọng.

_'Tôi có ba câu hỏi, thưa ngài ! Đó là: _Một là:'Tôi muốn tìm ra một viên ngọc nhân ái, viên ngọc cao quý và thanh khiết bao la trên cỗi vũ trụ này. Hai là: Tôi sẽ đi bao xa để tìm được chữ "Tình'" đúng nghĩa. Ba là:Tôi sẽ xuyên thấu màn đêm thế nào để xây nên thế giới mới đầy ánh nắng' - Anne hồn nhiên.

Vua màn đêm rằng:

_'Được, ta sẽ chỉ cho cô cách để thực hiện những điều đó ! Thứ nhất, muốn tìm ra viên ngọc nhân ái hãy lấp đầy tình cảm trong tâm hồn mình, rồi viên ngọc đó sẽ xuất hiện với cô. Khác với người thường cô là phù thủy việc nhìn thấy bằng mắt thực tế được thậm chí có thể chạm vào được. Thứ hai, muốn tìm chữ' Tình' đúng nghĩa, cô hãy vun đắp tình cảm và giúp đỡ nhiều người hơn dù bất cứ hoàn cảnh nào, lo lắng và suy nghĩ cho đối phương, cô sẽ tìm thấy nó. Thứ ba, muốn xuyên suốt màn đêm xây nên thế giới mới thì cô hãy tự cải tạo bản thân để hoàn chỉnh hơn, định hướng đi cho mình và tăng cường ý chí cùng với nỗ lực của bản thân để làm nên thì cô sẽ thấy con đường dẫn tới tương lai cô tự viết nên.

Anne chăm chú nghe. Cô nói:

_ Cảm ơn ngài đã chỉ giáo, chào ngài. - Cô xé lá bùa, Vua màn đêm:

_Chào cô, chúc cô đạt được với sự lựa chọn của mình. - Nói xong vua màn đêm biến mất. Anne làm mọi thứ trở lại ban đầu trong nháy mắt và trở lại lều trại trong tíc tắc chợp mắt đến sáng.


Cùng lúc này ở thế giới khác của hội phù thủy. Giáo chủ cùng với anh thư ký Arita Mira và vài nhân viên an ninh đi theo. Trong tay anh cầm một bản thông điệp từ lâu đài tia chớp:

_Sao rồi !? Ngươi đọc cho ta nghe ! - Giáo chủ hỏi.

_Dạ ! Thưa ngài ! Hiệp hội ma thuật mong muốn mỗi tổ chức ma thuật sẽ tổ chức cuộc thi nhằm đánh giá khả năng của mỗi thành viên và ban giám khảo sẽ giám sát và tuyển chọn ai sẽ được công nhận là phù thủy thực sự và không được. Cuộc thi sẽ được tiến hành vào thời gian đầu tháng sáu theo lịch con người. Đồng thời cũng là cuộc thi tuyển chọn quan trọng, để cho Đại Hội Ma Thuật lần III sau này với các tổ chức hay tập thể sẽ thêm phần ổn định hơn và sâu sát hơn. Đặc biệt về bọn phù thủy đen cứ ẩn hiện bí ẩn làm hội đồng cảm thấy bức xúc, các nhân viên an ninh lại tìm thấy dấu hiệu của phe hắc đạo. - Arita trang trọng đọc. - Giáo chủ nhìn người thư ký đứng cùng mình.

_ Dạ ! Thưa ngài ! - Arita Mira để tay trước ngực cúi người xuống.

_À ! Arita này ! - Giáo chủ như nhớ ra.

_Dạ ! Thưa ngài, có chuyện gì!? - Arita nán lại.

_ Ừm ! Sắp tới ta sẽ mở cuộc họp quan trọng, hãy mời tất cả các thành viên đến hội đường. Anh nhớ mời cả bà Mana nữa nhé, ta nghĩ bà ấy đang có kỳ nghỉ cùng gia đình. Nhưng dù vậy, bà ấy vẫn phải có mặt sau 12 giờ nữa, một phù thủy cấp cao của giáo hội chúng ta. - Giáo chủ căn dặn.

_ Dạ ! Rõ, thưa ngài. - Arita đáp lại.

Một ngày mới tại nơi cắm trại đã bắt đầu, trời đã sáng tinh mơ mà các hạt mưa vẫn còn rơi lả tả dù không còn nặng hạt nữa. Không khí thanh mát dù có hơi se lạnh đôi chút nhưng không gian như được giải tỏa hơn rất nhiều. Đến tầm 4h sáng, một số lều trại đã dậy để ra khỏi trại làm số việc mà họ vẫn phải cố nán lại vì còn mưa.

  Với trại của gia đình ông Darast, mọi người đã tỉnh dậy làm việc tại trại của mình từ 5h, riêng ông bà nội thì dậy muộn hơn chút. Đến 5h30' sáng trời mới tạnh hẳn, lúc này mọi người rời trại và chuẩn bị cho ngày mới. Bình minh thật đẹp và ấm áp, những tia nắng le lói qua những hàng cây cùng những làn gió nhẹ mát tươi buổi sáng. Mặt hồ gợn sóng êm ả, những dòng suối nhẹ chảy róc rách. Mọi người chuẩn bị điểm tâm sáng rồi nói về cuộc hội trại đêm hôm trước. Sau khi điểm tâm sáng xong mọi người bắt đầu công việc.