Chương 7: Cảnh Doãn là đồ đáng ghét
Đến nơi, quen đường quen nẻo Ngọc Kiều một mạch đi thẳng đến phòng làm việc của Cảnh Doãn. Tới nơi cô thấy một đồng nghiệp của Cảnh Doãn bước ra khỏi từ trong phòng của anh, Ngọc Kiều lại gần nhẹ nhàng chào hỏi sau đó nhìn vào trong phòng không thấy Cảnh Doãn đâu liền hỏi:" Anh Cảnh Doãn không có ở đây ạ?" Vị đồng nghiệp của Cảnh Doãn nghe vậy đáp:" Cậu ấy vừa đi có chút việc" ngừng một lúc cậu ta nhìn Ngọc Kiều hỏi:"Em đây là...?" Nghe hỏi Ngọc Kiều vui vẻ trả lời:" Em là em gái của anh Cảnh Doãn".
Đồng nghiệp của Cảnh Doãn nghe vậy liền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu sau đó tự giới thiệu về mình:" Chào em! Anh là Từ Cao Viễn là bác sĩ cùng khoa với Cảnh Doãn anh trai em" Ngọc Kiều cũng lịch sự đáp lại:" Chào anh! em là Thái Ngọc Kiều em vừa mới tốt nghiệp chuẩn bị vào cao học" hai người đang nói chuyện từ xa một y tá bước đến nói:" Bác sĩ Từ có người nhà bệnh nhân tìm anh".
Ngọc Kiều không cản trở công việc của anh liền nhẹ giọng nói:" Anh cứ đi làm việc đi em ở đây chờ anh Cảnh Doãn là được rồi" Cao Viễn nghe vậy liền gật đầu đáp:" Vậy được em cứ ngồi trong phòng phòng làm việc của cậu ấy mà đợi chắc cậu ấy cũng sắp trở về rồi, anh đi trước" Ngọc Kiều khẽ vâng một tiếng, Cao Viễn không nói gì nữa quay người cùng y tá vừa nãy rời đi.
Ngọc Kiều cẩn thận đi vào trong phòng làm việc của Cảnh Doãn đặt đồ ăn sang một bên trên bàn làm việc sau đó ngồi xuống vị trí của Cảnh Doãn, tự lấy một cuốn sách gần đó để đọc trong lúc đợi anh, vớ bừa được một cuốn sổ viết tay của Cảnh Doãn bên trong cũng không viết cái gì bí mật chủ yếu là giới thiệu về mấy cây thuốc dân gian. Người ta thường nói xấu chữ bác sĩ nhưng theo Ngọc Kiều thấy chữ của Cảnh Doãn đâu có xấu mà phải nói vô cùng đẹp.
Về phần Cao Viễn sau khi vừa rời đi, đến chỗ gấp khúc hành lang thì gặp Cảnh Doãn đang đi tới, Cao Viễn thả chậm bước chân đến gần Cảnh Doãn thông báo:"Em gái cậu đến đang ngồi trong phòng làm việc của cậu đợi cậu" Cảnh Doãn nghe vậy liền nhận ra là ai, anh gật đầu đáp:" Tôi biết rồi, cảm ơn"nói rồi anh nhanh chân trở về phòng làm việc của mình.
Vì cửa phòng không đóng, vừa tới nơi thấy Ngọc Kiều đang chăm chú đọc cái gì đó anh vừa nhẹ nhàng đi vào vừa hỏi:" Đang xem cái gì đấy?" Ngọc Kiều nghe thấy tiếng Cảnh Doãn liền ngước mắt lên nhìn sau đó đem cuốn sổ tay kia cất về chỗ cũ nói:" Cũng không có gì em chỉ xem cuốn sổ tay kia xem chữ của anh có giống với cái chữ bác sĩ trong truyền thuyết kia không" Cảnh Doãn nghe vậy cười nói:" cái chữ trong truyền thuyết đó anh chỉ sử dụng trong công việc thôi" Ngọc Kiều như phát hiện ra một chân lý mới liền gật đầu lẩm bẩm:" Ồ! Thì ra là như vậy".
Cảnh Doãn thấy biểu cảm của Ngọc Kiều thì ba phần bất lực bảy phần cưng chiều* lắc đầu cười, anh đem chiếc áo blouse cởi ra treo gọn lên móc treo bên trong Cảnh Doãn mặc chiếc áo sơ mi màu lam nhạt vừa cẩn thận đem cổ tay áo sắn gọn vừa nói:" Anh nhớ hồi sáng em đâu mặc bộ này" Ngọc Kiều nghe vậy gật đầu đáp:" Em vừa thay sau khi đi nhập học về" Cảnh Doãn kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Ngọc Kiều nói:" Đi nhập học không quá một tiếng đồng hồ mà về đã phải thay một bộ đồ khác?".
Ngọc Kiều giọng ỉu xìu đáp:" Do em bị ngã váy áo đều bẩn hết làm sao có thể không thay" Cảnh Doãn nghe vậy liền vội vàng hỏi:" Bị ngã? Rồi có bị thương không? Qua đây anh khám cho" Ngọc Kiều bất lực thở dài nói:" Cảnh Doãn anh đừng có làm quá lên được không? Em không có bị thương chỉ là mặc váy trắng dính bụi đất nhìn có chút khó coi nên mới thay bộ đồ khác".
Cảnh Doãn nghe Ngọc Kiều nói vậy thở phào nhẹ nhõm nói:" Có đi đứng cũng không nên hồn bị ngã là đáng. Anh nghĩ nên để em ngã thêm vài lần thì sau này em mới biết chú ý đi đứng cho cẩn thận" Ngọc Kiều lúc này có chút tức giận nói:" Này Cảnh Doãn! Em có lòng tốt đem bữa trưa đến cho anh, anh không cảm ơn em thì thôi ở đây mà châm chọc em". Cảnh Doãn mặc kệ Ngọc Kiều đang tức giận vươn tay lấy đồ ăn ung dung, thảnh thơi dùng bữa, Ngọc Kiều thấy vậy liền thần oán trong lòng:" Thái độ này kà gì đây?".
Mãi không thấy Cảnh Doãn lên tiếng, Ngọc Kiều càng thêm tức giận quát:" Thái Cảnh Doãn anh là cái đồ đáng ghét" dứt lời liền đứng dậy dậm mạnh chân bước qua phía sau Cảnh Doãn đi đến hướng cửa, nhưng chưa kịp đưa tay ra mở cửa thì cánh cửa đã được mở ra, Ngọc Kiều không chú ý bị cánh cửa đập mạnh thẳng vào mặt khiến cô la lên một tiếng rồi ôm trán ngồi bịch xuống đất.
CHÚ THÍCH * 3 phần bất lực 7 phần nuông chiều là câu nói ám chỉ sự yêu thương của hai đối tượng trong một hành động hoặc một tình huống cụ thể. Câu nói ý chỉ sự cam chịu trong yêu thương, thường dành cho các cặp đôi hoặc tình cảm gia đình.