Chương 30: Là khen hay châm chọc
Ngày hôm sau, Ngọc Kiều thức dậy từ sớm, làm vệ sinh cá nhân, sau đó đi xuống nhà dùng bữa sáng, tuy hôm nay là cuối tuần nhưng trong nhà vẫn có một số thành viên bận việc riêng nên đều đã đi ra ngoài từ sớm, ba mẹ của Ngọc Kiều cũng là một trong số đó, Ngọc Kiều đang tính đi vào bếp thì gặp Cảnh Doãn đi từ trên nhà xuống, nhìn thấy anh ăn mặc có chút chỉnh tề, áo sơ mi màu lam nhạt kết hợp với quần âu đen, trên tay con cầm theo cặp táp, Ngọc Kiều nhẹ giọng hỏi:" hôm nay là chủ nhật mà anh cũng đi làm à?".
Cảnh Doãn vừa đi giày vừa trả lời:" ừ! Ở bệnh viện của một số việc chưa hoàn thành anh đến đó làm nốt trưa anh về" Ngọc Kiều nghe vậy khẽ ồ một tiếng sau đó nhìn nhớ ra điều gì đó vội vàng nói:" Anh Cảnh Doãn! Anh khoan đi đã đợi em một chút" nói dứt lời liền chạy nhanh lên phòng, Cảnh Doãn hơi khó hiểu nhưng vẫn đứng lại chờ Ngọc Kiều.
Khoảng gần 5 phút sau, Ngọc Kiều lại chạy nhanh từ trên phòng xuống đưa cho Cảnh Doãn một tờ giấy nói:" buổi trưa anh về thì tiện đường ghé mua cho em những thứ này nhé!" Cảnh Doãn thấy Ngọc Kiều đưa cả tiền nữa thì chỉ nhận lấy tờ giấy nhìn qua sau đó cẩn thận cất vào túi áo đáp:" được vậy trưa anh về mua cho em, còn tiền này em cất đi anh cũng có tiền mà" Ngọc Kiều nghe vậy cười dịu dàng cảm ơn anh một tiếng sau đó tiễn Cảnh Doãn đi làm rồi đi vào ăn sáng.
[••••••]
Đến trưa, Cảnh Doãn đi làm về, không thấy Ngọc Kiều đâu liền hỏi vì Phương đang từ trong bếp đi ra:" Dì Phương! Dì có thấy Ngọc Kiều đâu không?" Dì Phương nghe thấy Cảnh Doãn hỏi liền dừng bước chân nhanh chóng đáp:" cô Kiều cô ấy đang ở sau nhà" Cảnh Doãn nghe vậy liền đưa cặp táp cho người làm cất còn mình xách theo túi đồ đi ra phía sau nhà.
Ra đến nơi, Cảnh Doãn thấy Ngọc Kiều đang tập trung cùng người làm bài trí sân sau, cô vừa cẩn thận trải khăn trải bàn vừa nói chuyện phân công công việc cho mọi người. Một lúc sau Ngọc Kiều quay người lại thì thấy Cảnh Doãn đã đến liền chạy tới vui vẻ nói:" Anh đi làm về rồi" Cảnh Doãn mỉm cười gật đầu nhẹ nhàng đáp:" Ừm! Mới vừa về" nói rồi anh đưa túi đồ cho Ngọc Kiều nói:" đồ của em cần nè" Ngọc Kiều nhận lấy kiểm tra qua một cái sau đó cười nói:" đủ hết rồi, cảm ơn anh nha~" Cảnh Doãn ừ một tiếng rồi không làm phiền công việc của Ngọc Kiều nữa quay người đi vào nhà, Ngọc Kiều sau khi thấy Cảnh Doãn đã rời đi rồi thì tiếp tục công việc của mình.
[•••••]
Đến chiều, đúng giờ lần lượt mọi người đều tới nhà của Ngọc Kiều, ai nấy đều không khỏi trầm trồ ngắm nhìn căn biệt thự vừa có chút hiện đại, nguy nga lại vừa có nét cổ điển, truyền thông, mọi người được người làm trong nhà dẫn đến phía sân sau của ngôi nhà. Vừa bước vào họ lại được thêm lần nữa trầm trồ về cách giải trí ở đây, xung quanh được trải thảm cỏ xanh mướt, đường đi ở đây được xây bằng hàng đá phẳng, trong sân có bày trí một cái xích đu khá to, một bộ bàn ghế bằng gỗ, một hồ cá nhỏ bên cạnh còn những bụi hoa tươi trông đẹp và vô cùng trong lành. Chỗ mọi người đang đứng còn được bày vài bộ bàn ghế được trải khăn màu trắng bên trên còn có bánh, trái cây và ly trà.
Ngọc Kiều từ trong nhà chính bước ra, thế mọi người đã đến liền cười dịu dàng nói:" mọi người đến rồi" Nhược Băng thấy trên tay Ngọc Kiều đang đi đến bê theo khay đồ liền tiến đến giúp đỡ còn cười nói:" Tiểu Kiều! Cậu đang tính mở tiệc à?" Ngọc Kiều nghe vậy bật cười đáp:" cái gì mà mở tiệc ở đây? Đâu có khoa trương đến vậy chỉ là có chút trà bánh và trái cây chuẩn bị cho mọi người thôi", một học sinh trong đám vui vẻ lên tiếng:" Ngọc Kiều! Nhà của cậu to và đẹp thật đó" Ngọc Kiều nhẹ giọng đáp:"Đâu đến mức đó đâu, cậu khen quá lời rồi" dừng một lúc cô hướng mọi người nói:" được rồi mọi người mau tới ngồi đi chúng ta vừa dùng trà bánh, trái cây vừa nói chuyện" mọi người nghe vậy liền gật đầu đồng ý rồi vui vẻ tìm chỗ ngồi xuống.
Từ Đức lúc đi ngang qua Ngọc Kiều nhỏ giọng lạnh lùng nói:" xem ra vị thiên kim thường ngày hơi có chút đanh đá như cô không ngờ lại có lúc dịu dàng, chu đáo như vậy" Ngọc Kiều nghe vậy khó hiểu vậy sang nhìn từ Đức nhỏ giọng hỏi:" cậu là đang khen hay là đang châm chọc tôi vậy?" Từ Đức khẽ nhếch miệng cười lạnh đáp:" tùy cô nghĩ như thế nào thì nghĩ" dứt lời liền ung dung bước chân đi tới ngồi xuống chung với mọi người, Ngọc Kiều thấy vậy liền hơi tức giận đi tới ngồi xuống bên cạnh Nhược Băng.
Nhược Băng thấy Ngọc Kiều đang có chút tức giận lại nhìn tới gương mặt không có chút biểu cảm nào của Từ Đức thì cô đoán chắc Ngọc kiểu lại bị cậu ta chọc giận rồi. Nhược Băng liền tìm chuyện để nói giúp Ngọc Kiều hạ hỏa:" Tiểu Kiều à! Trà và bánh này cậu mua ở đâu vậy? Trông đẹp mắt quá" Ngọc Kiều nghe vậy hòa hoãn đôi chút cười đáp:" bánh là buổi sáng tớ nhờ anh Cảnh Doãn mua, anh ấy mua ở đâu tớ cũng không biết còn trà là tớ học của dì Phương làm đó cậu dùng thử xem" Nhược Băng vui vẻ gật đầu ừ một tiếng rồi bắt đầu dùng trà và bánh.