Chương 21: Nhờ Cảnh Hạo giúp đỡ
Buổi tối, sau khi ăn tối xong, Ngọc Kiều ngồi ở phòng khách nói chuyện với mọi người một lúc sau đó lên phòng tắm rửa, thay quần áo. Một tiếng sau, Ngọc Kiều mặc bộ đồ ngủ màu hồng nhạt đầy thoải mái bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc đen dài vừa gội xong được buông xõa một bên, Ngọc Kiều dùng khăn lau qua sau đó đến bên bàn trang điểm mở ngăn kéo lấy ra chiếc may sấy cắm điện rồi ngồi xuống nhẹ nhàng sấy khô tóc.
Xong xuôi, Ngọc Kiều cất gọn máy sấy đi, chải tóc gọn gàng lại dùng dây cột tóc buộc lòng tóc cho dễ chịu, thoải mái, xong hết tất cả, Ngọc Kiều đi vào đôi dép bông hình thỏ trắng đi trong nhà, mở cửa phòng bước ra ngoài.
Ngọc Kiều đi lên trên tầng trên, đứng trước cửa gỗ được sơn bóng loáng màu đen, Ngọc Kiều đưa tay lên gõ nhẹ nhàng gọi:" Anh Cảnh Hạo! Anh đã ngủ chưa? Em vào được không?" Không để Ngọc Kiều phải gọi lần thứ hai, Cảnh Hạo bên trong hơi cao giọng đáp:" cửa không khóa, em vào đi" Ngọc Kiều ồ nhẹ một tiếng rồi cẩn thận xoay nắm cửa, mở cửa nhẹ bước chân đi vào không quên đóng cửa lại.
Bước vào, Ngọc Kiều thấy Cảnh Hạo đang chăm chú vừa gõ gõ laptop vừa lật tài liệu, cô khẽ hỏi:" Anh đang làm gì vậy?" Cảnh Hạo không dùng động tác trầm giọng đáp:" Anh đang làm nốt luận án tốt nghiệp" Ngọc Kiều nghe vậy không hỏi gì nữa đi đến cuối giường Cảnh Hạo ngồi xuống lấy điện thoại lướt một lúc trong lúc đợi Cảnh Hạo xong việc
Một lúc sau, Cảnh Hạo hoàn thành công việc cất gọn đồ dùng xoay ghế lại khẽ hỏi:" Sao? Em tìm anh có chuyện gì?" Ngọc Kiều đang lướt điện thoại nghe Cảnh Hạo gọi liền tắt điện thoại cất đi đáp:" Anh Cảnh Hạo! Ngày mai anh bảo anh Duệ Thần đến nhà mình ăn cơm nha" Cảnh Hạo hơi khó hiểu hỏi:" Sao tự nhiên lại mời cậu ta đến nhà mình ăn cơm?" Ngọc Kiều nghe vậy kể lại chuyện của Nhược Băng cho Cảnh Hạo nghe cũng như nói rõ mục đích của mình.
Cảnh Hạo nghe xong khẽ nhếch môi cười nhìn Ngọc Kiều nói:" Em đúng là con quỷ tinh ranh" Ngọc Kiều cười vui vẻ mà đáp lại:" em sẽ xem đó là một lời khen" ngừng một lúc cô nhìn Cảnh Hạo hỏi:" Anh có giúp em được không?" Cảnh Hạo trầm ngâm suy nghĩ một lát sau đó trầm giọng đáp:" giúp thì giúp được, nhưng giúp em xong thì anh sẽ được cái gì đây?" .
Khuôn mặt đầy mong đợi, vui vẻ của Ngọc Kiều sau khi nghe Cảnh Hạo nói vậy liền biến mất, nụ cười trên môi cũng vụt tắt, giọng của cô hơi tức giận nói:"em dù gì cũng được coi là em gái anh, sao anh lại có thể thích đi so đo tính toán với em cơ chứ?" Cảnh Hạo nhìn thấy khuôn mặt như chứa đầy ấm ức của Ngọc Kiều không khỏi thấy có chút buồn cười, cố nín cười, Cảnh Hạo ho khan một tiếng tỏ ra lạnh lùng nói:" Đây là thái độ nhờ vả của Thái Tiểu thư sao?".
Ngọc Kiều nghe vậy liền nhịn cơn tức giận xuống nhỏ giọng nói:" chỉ cần anh giúp em, xong việc anh muốn cái gì cũng được" Cảnh Hạo giả vờ không nghe thấy hỏi lại:" Em nói cái gì cơ?" Ngọc Kiều biết là anh giả, với thái độ này của anh cộng với cơn tức giận vừa nãy chưa kịp bộc phát cô lớn tiếng nói:" em nói là chỉ cần anh mà mời được anh Duệ Thần đến nhà mình ăn cơm thì anh muốn cái gì cũng được".
Cảnh Hạo biết lúc này Ngọc Kiều đang rất tức giận thì không trêu cô nữa khẽ gật đầu đáp:" được! anh giúp em với một điều kiện" Ngọc Kiều nghe vậy không nói gì chỉ nhìn Cảnh Hạo đợi anh ra điều kiện, Cảnh Hạo suy nghĩ một lát rồi nói:" một bánh bông lan trứng muối và một ly cam lộ thế nào?" Ngọc Kiều Không chần chừ lập tức gật đầu đồng ý. Xong việc, cô quay người rời khỏi phòng Cảnh Hạo, trước khi đi cô còn cố tình đóng mạnh cửa phòng khiến Cảnh Hạo không khỏi giật mình cũng may phòng của mọi người đều là phòng cách âm nếu không đã bị cô làm cho giật mình tỉnh giấc rồi.
Sau khi Ngọc Kiều rời đi, Cảnh Hạo ở trong phòng đứng đờ ra một lúc sau đó lắc đầu cười bất lực, anh thầm nghĩ xem ra lại làm cô em gái này tức giận không nhỏ rồi mai lại phải tìm cách dỗ lại thôi. Nghĩ vậy anh cất bước chân đến bên tủ đấy ra bộ đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Sáng ngày hôm sau, Ngọc Kiều vừa đi xuống nhà chuẩn bị đi học thì thấy một người đàn ông tầm 30 tuổi đang đứng ở phòng khách cô lại gần quan sát sau đó khẽ hỏi:" Chú đây là...?"vừa dứt lời từ đằng sau giọng ông Đình Sâm vang lên:" đó là chú Hàn, chú ấy là tài xế sẽ phụ trách đưa đón con đi học hoặc những lúc đi ra ngoài" Ngọc Kiều nghe vậy gật đầu tỏ ý đã hiểu sau đó quay sang chào hỏi lại với chú Hàn.
Sau khi dùng bữa sáng xong, mọi người đều chuẩn bị đi làm, Thái lão Gia và Thái lão phu nhân thì lên phòng nghỉ ngơi, Ngọc Kiều được chú Hàn lái xe đưa đến trường học.