Chương 12: Gặp lại
Sáng ngày hôm sau, Ngọc Kiều dậy từ sớm vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng cùng cả nhà. Xuống dưới nhà cô chào hỏi tất cả mọi người nhưng nhìn kỹ cô thấy thiếu mất vài người, Ngọc Kiều liền hỏi:" Bác Gia Linh! Ông bà nội và ba mẹ con đâu rồi ạ? Họ chưa xuống ăn sáng ạ?" Gia Linh nghe Ngọc Kiều hỏi liền vừa dọn đồ ăn sáng ra bàn vừa đáp:" Ông bà đã ăn sáng trước rồi đi dự tiệc hội cựu chiến binh còn ba mẹ con sáng nay có việc nên đã đi làm trước rồi" Ngọc Kiều nghe vậy thì vâng một tiếng rồi ngồi xuống chuẩn bị ăn sáng.
Đang ăn sáng, Cảnh Hiên ngồi ở phía đối diện ngước mắt lên nhìn Ngọc Kiều một cái rồi cúi xuống vừa ăn vừa hỏi:" Định ra ngoài à?" Ngọc Kiều nghe vậy liền ngoan ngoãn đáp:" Vâng ạ, tý nữa em cùng Nhược Băng đi mua vài món đồ chuẩn bị đi học" Cảnh Hiên cũng vừa dùng bữa xong hạ đũa dùng khăn giấy cẩn thận lau miệng sau đó nói:" Vậy mau ăn nhanh lên lát nữa tiện đường anh đưa em đi" Ngọc Kiều lắc đầu đáp:" Dạ không cần đâu, lát nữa em còn phải qua đón Nhược Băng, trưa anh còn phải làm em vẫn có thể tự đi về được".
Cảnh Hiên nghe vậy liền nói:" Chuyện này em không cần phải lo, một lát nữa anh đưa em qua đón con bé Nhược Băng luôn rồi đưa hai đứa đến trung tâm thương mại, đến trưa mà anh không đón được sẽ để Cảnh Hạo đến đón hai đứa" Ngọc Kiều vẫn định tiếp tục từ chối, Cảnh Hiên lại lạnh giọng nói:" Cứ quyết định như vậy đi, không nói nữa" Ngọc Kiều chỉ đành gật đầu vâng một tiếng rồi tiếp tục ăn sáng.
Đến giờ, mọi người bắt đầu đi làm, Cảnh Hiên trước khi đến cơ quan thì sẽ đưa Ngọc Kiều qua nhà Nhược Băng trước. Hai người vừa đến nơi, đúng lúc Nhược Băng cũng vừa bước ra khỏi cửa nhà. Ngọc Kiều vui vẻ bước xuống xe chạy đến gần Nhược Băng cười tươi nói:" Tiểu Băng! Mình nhớ cậu quá đi!" Nhược Băng nghe vậy liền bật cười đáp:" Được rồi! Tiểu Kiều mình cũng rất nhớ cậu" dứt lời Nhược Băng quay sang chào hỏi với Cảnh Hiên đang đứng dựa người vào xe ở phía đối diện:" Em chào anh Cảnh Hiên! Anh hôm nay không đi làm ạ?" Cảnh Hiên gật đầu chào lại Nhược Băng rồi nói:" Anh đưa hai đứa đến trung tâm thương mại trước rồi mới đến cơ quan".
Cảnh Hiên nhìn đồng hồ trên tay rồi nói:" Được rồi! Hai đứa mau lên xe đi, sắp muộn giờ rồi" Ngọc Kiều vui vẻ vâng một tiếng rồi kéo Nhược Băng ngồi ở phía ghế lái sau. Cảnh Hiên đợi hai tiểu cô nương đã ngồi yên vị trên xe rồi mới ngồi vào ghế lái thắt dây an toàn cẩn thận rồi mới khởi động xe.
Đến trước cửa trung tâm thương mại, Cảnh Hiên tự mình xuống xe trước mở cửa xe cho Ngọc Kiều và Nhược Băng, anh cũng rất ga lăng khi để tay ở phía trên để cho hai người không bị đụng đầu. Ngọc Kiều vui vẻ cảm ơn Cảnh Hiên rồi cùng Nhược Băng bước xuống xe, Ngọc Kiều chào tạm biệt Cảnh Hiên đang định rời đi thì bị Cảnh Hiên gọi lại:" Khi nào xong thì gọi cho anh" Ngọc Kiều nghe vậy gật đầu ngoan ngoãn đáp:" Em biết rồi! Anh mau chóng đi làm đi không lại muộn giờ" dứt lời cô quay sang nắm tay Nhược Băng nói:" Chúng ta cũng mau đi thôi!" Nói rồi cả hai chào tạm biệt Cảnh Hiên lần nữa rồi kéo tay nhau rời đi. Cảnh Hiên ở lại nhìn hai người họ đã đi hẳn vào trong trung tâm thương mại rồi mới lên xe đi làm.
Hai vị tiểu thư Ngọc Kiều và Nhược Băng vừa nói chuyện cười đùa vừa đi dạo xung quanh trung tâm thương mại. Hai người đi hết gian hàng này đến quầy hàng khác, từ khu quần áo, giày dép đến khu sổ sách, văn phòng phẩm. Cả hai người họ mua sắm đến khoảng hơn một tiếng đồng hồ thì mới bắt đầu chuẩn bị đi thanh toán.
Đến gần quầy thanh toán, bỗng từ xa có một người phụ nữ chạy vội đuổi theo đứa nhỏ đang chạy nhảy đùa nghịch phía trước và vô tình không chú ý đẩy nhẹ Ngọc Kiều về phía trước khiến cô có chút chao đảo, tuy không có ngã nhưng Ngọc Kiều cũng đã va phải một người đàn ông ở đằng trước trên tay người đó còn đang cầm ly cà phê. Cú va chạm tuy không mạnh nhưng cũng khiến bắn một cà phê lên chiếc áo sơ mi màu trắng mà người đó đang mặc.
Ngọc Kiều thấy vậy vội vàng lấy khăn giấy từ trong túi đưa cho hắn rồi liên tục xin lỗi lúc ngước mắt nhìn cô vô cùng ngạc nhiên nói:" Là anh?" Hắn đang lau cà phê trên áo nghe vậy thì cũng ngước mắt lên nhìn Ngọc Kiều một lát sau đó lại lạnh giọng nói:" Lại là cô sao? Xem ra hai con mắt của cô cũng chỉ để trưng bày thôi nhỉ?" Không sai nó không ai khác chính là Từ Đức người mà cô đã va phải trong lần đi đăng ký nhập học.
Ngọc Kiều nghe Từ Đức nói vậy hơi tức giận nói:" Này cậu kia! Cậu đừng có mà ăn nói quá đáng tôi cũng đâu phải là cố ý, tôi cũng đã lịch sự xin lỗi cậu rồi còn gì nữa" Từ Đức sau khi lau xong thì vất tờ giấy kia vào thùng rác ở bên cạnh rồi rời đi mặc kệ Ngọc Kiều vẫn đang không ngừng tức giận:" Cậu...!".
Nhược Băng thấy người ta cũng đã rời đi rồi thì vội tiến lên giúp Ngọc Kiều hạ hoả cô nhẹ nhàng nói:" Thôi được rồi tiểu Kiều! Người ta cũng đã rời đi rồi cậu mau hạ hỏa đi, chúng ta mau đi thanh toán rồi còn về ăn trưa, tớ đói lắm rồi" Ngọc Kiều nghe vậy thì chỉ đành nuốt cơn tức giận xuống cùng Nhược Băng đi thanh toán.