Chương 5: Chương 5

"Tiểu Hạ."

Buổi chiều, khi Mạnh Hạ vẻ mặt vô cùng nhàm chán, thì không thể nghi ngờ gì nữa đây là âm thanh hay nhất, vì thế cậu ngẩng đầu nhìn Quý Lương Mạc : "Chuyện gì thế? Quý tổng?"

Ngón trỏ Quý Lương Mạc gõ nhẹ lên bàn làm việc của Mạnh Hạ : "Pha cho tôi tách cà phê đi."

"Pha cho tôi tách cà phê. . . Cho tôi tách cà phê. . ." Những lời này cứ quẩn quanh trong đầu Mạnh Hạ, kèm theo là bộ dáng như chắc chắn rằng công việc này là trách nhiệm thuộc về cậu của Quý Lương Mạc.

Được rồi, mình chính là thư kí chuyên môn pha cà phê! ! !

Bị lôi đi sau khi tan tầm, Mạnh Hạ đã sớm cho rằng hôm nay sẽ không trôi qua may mắn như vậy, mùi vị trên người Lý Nhiên làm cho cái mũi Mạnh Hạ cảm thấy chua xót, trước kia rõ ràng thích nhất điểm này trên người Lý Nhiên, làm cho cậu cảm thấy ấm áp, chính là vừa nhìn thấy biểu tình hung ác của Lý Nhiên, Mạnh Hạ sợ tới mức cả người run rẩy co rúm lại trên ghế phó lái.

"Àh. . . Giờ biết sợ rồi hả? Hồi trưa em lên mặt rất khí thế mà." Lý Nhiên đưa một tay kềm chế hai tay của Mạnh Hạ ở sau lưng, tay kia thì nâng cằm : "Sao thế? Nhìn tôi bằng biểu tình như vậy là ý gì? Em biết là tôi không chịu nổi khi bị quyến rũ mà."

Mạnh Hạ rất muốn mắng một câu "cầm thú" nhưng cằm bị hắn nắm rất chặt, hoàn toàn không thể mở miệng, Lý Nhiên nhếch mép cười : "Tiểu Hạ, em không thể thoát khỏi tay tôi đâu, em cho rằng nói lời chia tay thì chúng ta sẽ đường ai nấy đi sao?"

"Thế nào? Sao không nói gì hết vậy?"

". . ." Mạnh Hạ liếc mắt ra vẻ xem thường, kì thật lời cậu muốn nói, chính là. . . Mẹ kiếp, anh bỏ tay ra trước được không?

Lý Nhiên thật sự buông cằm Mạnh Hạ : "Theo tôi về nhà."

"Lý Nhiên! Anh buông ra trước được không?" Mạnh Hạ nhìn Lý Nhiên bằng điệu bộ rất đáng thương : "Tôi không trốn, anh làm đau tay tôi rồi." Trước kia chỉ cần Mạnh Hạ lộ ra biểu tình này, Lý Nhiên sẽ ôn nhu ôm lấy cậu, giọng nói nhỏ nhẹ, quả nhiên Lý Nhiên sửng sốt, sau đó chậm rãi buông ra, Mạnh Hạ thừa dịp Lý Nhiên không còn giam cầm mình bèn đẩy hắn ra, sau đó tay chân luống cuống mở cửa xe, lúc Lý Nhiên muốn khóa lại thì đã không còn kịp nữa.

Mạnh Hạ lúc này hai chân mềm nhũn, mới vừa bước xuống xe đã chúi đầu xuống, kết quả được một đôi tay ôm vào trong lòng.

"Quý Lương Mạc?" Mạnh Hạ giống như bắt được nhánh rơm cứu mạng nắm chặt cánh tay Quý Lương Mạc.

"Quý tổng, sao anh giống âm hồn không tan thế?" Lý Nhiên nói xong liền xuống xe.

"Âm hồn không tan là cậu đó." Quý Lương Mạc nhìn thoáng qua Lý Nhiên, ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường.

Hai người đàn ông cứ đứng như vậy, nhưng Mạnh Hạ thì đã bình tĩnh trở lại, chỉ có thể cảm khái khí thế của Quý Lương Mạc. . . Không mấy người có thể địch lại.

"Lý Nhiên, tôi và anh đã chia tay rồi." Mạnh Hạ nói xong nhìn thấy biểu tình của Lý Nhiên lập tức âm trầm xuống, cả người liền biến thành đà điểu rúc vào trong ngực Quý Lương Mạc : "Tôi đã nói với anh rất rõ ràng rồi mà."

"Mạnh Hạ, em muốn chia tay với tôi hả? Tôi có đồng ý sao? Tôi nói cho em biết, có chết tôi cũng sẽ không chia tay với em."

Nếu như Lý Nhiên yêu cậu, những lời này không thể nghi ngờ gì đối với Mạnh Hạ là sự ngọt ngào trí mạng, có điều ai cũng biết Lý Nhiên chỉ muốn tra tấn cậu mà thôi.

"Chúng ta cứ từ từ mà chơi đi ha, để xem cuối cùng ai tàn nhẫn hơn ai." Lý Nhiên cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, sau đó xoay người lên xe, trước khi vụt đi còn để lại một luồng khói.

"Đi thôi." Quý Lương Mạc cầm tay Mạnh Hạ đi về phía xe của mình.

Mạnh Hạ lúc này mới chú ý tới Quý Lương Mạc : "Sao anh lại xuất hiện vậy?"

"Cậu không nhìn tôi." Lời này của Quý Lương Mạc hoàn toàn là đang lên án.

"Hả?"

"Tôi đứng ở cửa chờ, cậu lại không nhìn thấy, cứ vậy mà đi."

". . ." Lại cảm giác được vẻ mặt Quý Lương Mạc đang ủy khuất nhìn mình - Tuy rằng vẫn là mặt than, nhưng vẻ mặt lên án như muốn nói : "Tôi chờ cậu, vậy mà cậu cư nhiên không phát hiện ra, lại còn bỏ đi một mình." Loại cảm giác này. . . thật là quỷ dị.

Sau khi ngồi trên xe Quý Lương Mạc, Mạnh Hạ cảm thấy bầu không khí càng lúc càng kỳ quái, vì thế chủ động mở miệng : "Anh cũng thấy đấy, tôi và hắn. . . quen biết nhau lúc tôi mới lên đại học, hắn học năm ba, sau đó tôi cứ như vậy ở bên cạnh hắn, thậm chí tốt nghiệp được hai năm đều sống chung với hắn, tôi vốn cho rằng cả hai sẽ bên nhau một đời, ai biết sau khi tốt nghiệp hai năm thì bắt đầu thay đổi. . . Tôi thật sự cảm thấy rất mệt mỏi."

Mạnh Hạ cố gắng tóm tắt chuyện của mình và Lý Nhiên, kết quả Quý Lương Mạc phát biểu một câu : "Còn một năm nữa mới đến thất năm chi dương."

". . ." Mạnh Hạ vừa nhướn mắt lên, có cảm giác như cả người đang chơi vơi : "Đã khiến anh chê cười rồi."

"Ừm!"

"Ừm là sao?" Mạnh Hạ trừng mắt ngó Quý Lương Mạc : "Anh có biết hai chữ khách khí viết như thế nào không? Thái độ của anh như vậy làm cho tôi đau lòng biết không?"

Quý Lương Mạc chăm chú nhìn Mạnh Hạ : "Trong sách viết nếu có ai nói 'Khiến anh chê cười' thì phải trả lời 'Không dám không dám',chỉ là tôi cảm thấy không thích hợp lắm."

". . ." Anh quả nhiên là tên hỗn đản đáng giận nhất mà tôi gặp được trên đời này, Mạnh Hạ đành phải nhắm mắt làm ngơ, quay mặt đi không biết nghĩ gì lại nhìn về phía mặt than, nói: "Nhắc tới đại học lại nhớ câu 'Bạn có thể đi rồi, để tuổi thanh xuân ở lại' Giờ tôi mới biết mình đây là bị đại học hành."

"Đại Học là ai vậy?"

". . ." Mạnh Hạ quay đầu nhìn về phía Quý Lương Mạc, đúng là chẳng có cách nào kết nối được với tên mặt than này mà!!! Mà khoan đã, Quý Lương Mạc đang nói đùa sao? Tên này. . . sao tự nhiên lại đáng yêu như vậy.