Chương 3: Chương 3

"Cậu đã tìm được công việc mới chưa?"

Nhận được điện thoại của Triệu Hiểu, Mạnh Hạ buồn bực kêu rên : "Người anh em, cậu nói thử xem bây giờ nghiên cứu sinh còn không tìm được việc, tớ chỉ có bằng đại học thì ăn thua gì chứ?"

Triệu Hiểu vui vẻ : "Hắc ~ thế mới nói, nếu dễ dàng thì đâu gọi là cuộc sống. Người ta ai cũng cần phải ăn cơm mà, cậu có kinh nghiệm làm việc, ít nhiều trước kia cũng đã từng là quản lí, sợ gì chứ, vốn liếng rất nhiều đấy."

"Cậu mới nhiều vốn ấy, lười nói với cậu, hôm nay là công ty cuối cùng rồi, cầu Trời phù hộ cho tớ đi."

"Được, cố lên nhá."

Nơi mà Mạnh Hạ phỏng vấn là công ti lớn, gọi là "Tường Phi", vì đã từng làm việc cho công ty nhà Lý Nhiên một thời gian dài, cho nên khi đứng trước toàn nhà cao lớn này, Mạnh Hạ cũng không đến nỗi trông giống như hai lúa lần đầu tiên vào thành phố, "Chờ đã!"

Mạnh Hạ gọi lớn trước khi thang máy đóng cửa, thế nhưng lúc nhìn thấy người đứng bên trong cậu không khỏi nhủ thầm trong lòng : Hay thật! Tại sao lại là hắn nữa chứ?

Đứng trong thang máy Quý Lương Mạc có cảm giác cậu đang nhìn mình, vì thế hắn xoay hẳn người lại nhìn Mạnh Hạ, được rồi, đã nhìn trực tiếp như vậy, Mạnh Hạ giơ tay lên : "Thật là khéo, anh cũng tới phỏng vấn hả?"

Trong đầu Quý Lương Mạc căn bản nhớ không nổi mình gặp qua Mạnh Hạ khi nào, nhưng vì phép lịch sự hắn gật đầu xem như chào hỏi.

Mạnh Hạ khóe miệng khẽ nhếch, cậu nghĩ chắc có lẽ người này hoàn toàn chẳng nhớ rõ mình là ai đâu.

Sau đó Quý Lương Mạc lại nhìn Mạnh Hạ, cậu sửng sốt : "Có việc gì?"

Quý Lương Mạc lắc đầu, khóe miệng Mạnh Hạ lại nhếch lên : "Vậy anh nhìn tôi làm gì?"

"Cậu nhìn tôi trước."

". . . Thế nên anh nhìn lại tôi hả?"

"Đúng vậy, theo sách vở, người khác nhìn mình thì phải lịch sự đáp lễ."

"Sách?"

"Phải!"

Mạnh Hạ sửng sốt, sau đó thang máy "đinh" lên một tiếng giải thoát không khí trầm mặc do mấy câu đối thoại kì dị gây ra, vì thế Mạnh Hạ kích động nói : "Ái chà, tôi tới rồi, hẹn gặp lại nhé." Khi rời đi, Mạnh Hạ nghĩ người đàn ông kia không phải là mắc chứng bị hạn chế giao tiếp chứ.

Mà Quý Lương Mạc đứng trong thang máy lại bắt đầu nghĩ chẳng lẽ mình nói sai chỗ nào rồi, cho nên đối phương mới phản ứng như vậy, vì thế mặt than đổi sang nét buồn bực, "Hay mình thoạt nhìn chưa đủ thân thiện?"

"Mạnh Hạ?"

Nhìn về hướng của giọng nói, Mạnh Hạ sửng sốt, sau đó cười chào hỏi : "Quản lí Trần."

"Anh tới công ty có việc gì vậy?" Trần Đông Kiệt là giám đốc công ty của Tường Phi, lần trước công ty Lý Nhiên hợp tác cùng với bên này là do hai người phụ trách.

Mạnh Hạ hơi xấu hổ cười cười : "Tôi tới phỏng vấn."

Trần Đông Kiệt trừng lớn mắt có vẻ không thể tin được, sau đó cười nói : "Anh đang đùa tôi phải không? Xém chút nữa là bị lừa rồi."

". . ." Mạnh Hạ cũng bị Trần Đông Kiệt làm cho không biết nói gì, vì thế lấy lý lịch ra, chứng tỏ mình không phải nói giỡn, nụ cười của Trần Đông Kiệt tắt ngấm, xấu hổ gãi gãi má : "Chuyện này. . . Chúng tôi tuyển thư kí tổng giám đốc, có thể không thích hợp với anh, hơn nữa lần này sếp tự mình phỏng vấn."

Mạnh Hạ thả lý lịch vào lại trong bao : "Không sao, hiện tại có việc làm là tốt rồi, tôi cầu còn không được nữa là."

"Vậy tốt rồi, anh đi theo tôi." Trần Đông Kiệt nói xong đi về phía thang máy.

"Lại đi thang máy nữa sao?" Mạnh Hạ có chút khóc không ra nước mắt.

Trần Đông Kiệt lại nghĩ Mạnh Hạ đang nói với hắn nên bảo : "Anh chắc chưa biết rõ phỏng vấn ở đâu , văn phòng tổng giám đốc ở lầu cao nhất."

". . ." Mạnh Hạ nghĩ chẳng phải mình là bởi vì không muốn ở một chỗ với mặt than nên mới tùy tiện đi ra sao?

"Àh. . . Tiểu Hạ." Lúc Mạnh Hạ sắp đi vào Trần Đông Kiệt gọi cậu lại, rồi nói : "Thế này, kỳ thật, Quý tổng là người không tồi, chỉ có điều. . . Hay phát cáu, dù sao anh đừng nên trông mặt mà bắt hình dong."

". . ." Mạnh Hạ rất muốn hỏi rốt cuộc ý của Trần Đông Kiệt là gì, kết quả Trần Đông Kiệt vỗ vỗ vai cậu như cổ vũ sau đó xoay người đi mất, nếu Mạnh Hạ không hoa mắt, dáng vẻ kia là đang chạy trối chết đi.

Đưa tay gõ cửa rồi đi vào phòng, Mạnh Hạ nhanh chóng lùi lại một bước, một con sóng đang mãnh liệt gào thét trong lòng cậu : Chết tiệt, tại sao lại là hắn? Cái mặt than hình quả trứng đang nghiêng chuẩn một góc 45° kia có thể nào biểu hiện chút cảm xúc được không vậy.

". . ." Mạnh Hạ đóng cửa đi đến trước bàn : "Xin chào, tôi đến phỏng vấn chức vụ thư ký."

"Ừm."

Mạnh Hạ khóe mắt vừa nâng : "Nè, anh vừa mới cười đúng không?"

"Ừm!" Đôi mắt của Mặt than tỏa sáng nhìn về phía Mạnh Hạ, ánh mắt kia như khẳng định với cậu rằng : Cậu biết tôi.

". . ." Mạnh Hạ run rẩy ngồi xuống ghế sa lon : Nếu như tôi có thể nhận ra biểu tình trên mặt anh, thì tôi đây tuyệt đối không phải lo nghĩ gì nữa.

Quý Lương Mạc nhìn lý lịch của Mạnh Hạ, sau đó nhìn về phía cậu, vì thế Mạnh Hạ trả lời : "Bởi vì có chuyện cho nên từ chức."

"Ừm."

". . ." Mình có thể nhìn ra vừa rồi ánh mắt của hắn đầy vẻ nghi hoặc ư? Tại sao vậy?

"Được rồi, ngày mai cậu đến làm nhé."

"Anh nhận tôi thật á?" Mạnh Hạ nhìn Quý Lương Mạc : "Chỉ như vậy thôi sao?"

"Chỉ vậy thôi là sao?"

"Chỉ hỏi có bấy nhiêu là đã nhận rồi à?"

"Ah, thế có nghĩa là cậu không muốn được nhận sao, tốt lắm. . ."

"Được rồi! Ngày mai tôi sẽ đi làm." Mạnh Hạ như biết rõ hắn muốn nói "Tốt lắm, vậy chúng tôi không thể nhận anh." Vì thế giành nói trước.

Sau khi ra khỏi cửa Mạnh Hạ hét lớn với sự vui sướng : "Cha mẹ cơm áo ngày sau của ta, ta yêu ngươi!"

". . ." Quý Lương Mạc rất muốn tốt bụng nhắc nhở rằng, cậu chưa đóng cửa, sau đó hắn lại nghe được câu kia, cái gọi là cha mẹ áo cơm có nghĩa là người phát tiền lương cho cậu ta, suy ra chính là mình, mà Mạnh Hạ nói thương mình, vậy là đang bày tỏ. Vì thế Quý Lương Mạc gật gật đầu như khẳng định ý nghĩ của chính mình : "Tôi biết." Chính là như vậy, chắc chắn.