"Tiểu thư, cái này có lợi gì?" Ngưng Nhi nháy mắt thắc mắc hỏi.
"Ta từng thấy nó trên sách độc sư phụ cho ta, chỉ cần tinh luyện Thiên Huyễn Già Lam này thích hợp là có thể chế thành mấy chục loại kịch độc khác nhau."
Ngưng Nhi nghe xong không khỏi run lên: "Tiểu thư, nguy hiểm vậy à, người vẫn đừng nên đụng vào thứ này, nếu để cho lão gia biết được sẽ lại phạt người."
"Đó là do phụ thân không hiểu, ông ấy chỉ nói y thuật có thể cứu người mà không biết vận dụng độc thuật thích đáng cũng có thể cứu người… dù sao nói cho ngươi ngươi cũng không hiểu."
"Tiểu thư, vậy phải làm thế nào?"
"Ừm..." Phượng Tê Ngô nâng má suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra: "Ta đi tìm sư phụ ta, nhất định người sẽ biết." Dứt lời nàng bọc khăn gấm lại lần nữa rồi bỏ nó vào trong hòm thuốc.
"Tiểu thư, nô tỳ cũng muốn đi theo."
"Không được, ngươi phải ở lại trong Phủ, sư phụ ta không thích gặp người ngoài.”
Ngưng Nhi nghe xong quệt mồm mất hứng: "Được rồi, vậy tiểu thư đi đường chú ý an toàn, đi sớm về sớm."
"Được rồi, lúc trở về mang Chi Hoa Cao* cho ngươi."
*Chi Hoa Cao: bánh hương hoa Dành Dành
"Được." Ngưng Nhi vừa nghe có Chi Hoa Cao ăn, cười đến mắt cũng sắp híp lại thành một đường chỉ.
Phượng Tê Ngô cầm cái hòm thuốc lén chạy từ hậu viện ra ngoài.
Đi chừng một canh giờ mới tới Phượng Hàn Cốc, Phượng Tê Ngô nâng giọng kêu: "Sư phụ." Một lúc lâu chướng khí ngoài Phượng Hàn Cốc mới chậm rãi tản ra.
Mấy ngày nay dược thảo trên núi nở cực tốt, Phượng Tê Ngô hái vài cọng Bàn Long Tố, Lôi Công Đằng, Tứ Phương Thảo, Lăng Tiêu bỏ vào trong hòm thuốc, tính mang về cho phụ thân.
"Tê Nhi lại nhớ thương dược thảo của ta sao?" Một giọng dễ nghe từ phía sau truyền đến.
"Sư phụ.” Phượng Tê Ngô vừa quay đầu lại nhìn thấy một đôi mắt màu tím nhạt đang buồn bã nhìn mình.
"Sư phụ không thể hẹp hòi như vậy, hôm nay con mang theo đồ tốt tới đây."
"Hửm? Tê Nhi tìm được bảo vật gì?"
"Thiên… Huyễn… Già… Lam." Phượng Tê Ngô nói từng chữ từng chữ.
Tô Thanh Hàn hơi khựng lại: "Thật sao?"
"Có khi nào con lừa sư phụ đâu, đi về trước đã sư phụ."
Phượng Tê Ngô đặt cái hòm thuốc lên bàn rồi rót ly trà uống một hớp.
Lúc này Tô Thanh Hàn mới chú ý tới tay phải Phượng Tê Ngô bị thương: "Tay nàng sao vậy?"
"Không sao, chỉ là không cẩn thận ngã từ trên vách núi xuống thôi."
Tô Thanh Hàn nghe vậy, con ngươi mới vừa vui vẻ trở nên âm u lạnh lùng trong nháy mắt, dọa Phượng Tê Ngô giật mình.
"Sư phụ… sao vậy?" Phượng Tê Ngô cẩn thận hỏi.
Mặt Tô Thanh Hàn âm trầm không nói gì, chỉ vươn tay úp lên tay phải của nàng, alixiaotiannu-truyenyy.vip, Phượng Tê Ngô cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua tay, vừa rồi tay còn hơi đau nháy mắt có chút lành lạnh, cực kỳ thoải mái.
Chỉ chốc lát Tô Thanh Hàn thu tay về, Phượng Tê Ngô xoay xoay, không đau, nàng mở băng gạc ra, một chút dấu vết vết thương cũng không có.
"Sư phụ, người làm thế nào vậy?" Phượng Tê Ngô ngạc nhiên hỏi.
"Từng học một ít tiên thuật."
"Vậy sư phụ có phải là thần tiên không?"
Tô Thanh Hàn ngẩng đầu lên nhìn trời, lạnh lùng nói: "Không phải."
Phượng Tê Ngô cũng không hỏi tới nữa, lấy Thiên Huyễn Già Lam trong hòm thuốc ra: "Sư phụ, người xem."
"Chính vì hái nó mới bị thương?"
"…"
"Ném đi."
Phượng Tê Ngô nghe vậy tranh thủ ôm Thiên Huyễn Già Lam vào lòng: "Sư phụ, người đang nói bậy gì vậy? Vất vả lắm con mới tìm được."
"Nhưng nó khiến cho nàng bị thương."
"Tay của con đã được sư phụ chữa lành rồi." Phượng Tê Ngô vươn tay ra xoay xoay trước mặt Tô Thanh Hàn." Còn linh hoạt gấp trăm lần lúc không bị thương."
Tô Thanh Hàn không nhịn được cười cười: "Hứa với ta sau này không được bị thương nữa."
"Dạ, sư phụ, Thiên Huyễn Già Lam này có tác dụng gì?"
"Có thể chế trăm loại độc, cũng có thể giải trăm loại độc."
Dĩ nhiên cách dùng tuyệt không phải như vậy, Thiên Huyễn Già Lam là thánh vật Ma Tộc, có hiệu quả làm ít công to đối với việc tu luyện ma khí.
"Vậy sư phụ chế xong có thể phân một chút."
"Đó là đương nhiên."
"Mới vừa rồi khi con tới có nhìn thấy cây hoa Cát Cánh Tây Sơn nở, chúng ta đi xem thử đi." Phượng Tê Ngô không đợi Tô Thanh Hàn trả lời đã chạy ra, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn Tô Thanh Hàn: "Sư phụ, người nhanh lên một chút."
Đôi môi Tô Thanh Hàn hơi cong lên, đôi mắt màu tím nhạt dịu dàng đến mức có thể bấm ra nước: "Tê Nhi, kiếp này ta sẽ không rời khỏi nàng."
"Sư phụ đang nghĩ gì vậy?" Hai người ngồi ở trên một tảng đá lớn nhìn trời chiều sắp buông xuống.
Tô Thanh Hàn lắc đầu.
"Sư phụ vẫn luôn ở một mình trong sơn cốc này sao?"
Ba năm trước đây Phượng Tê Ngô gặp Tô Thanh Hàn, khi đó nàng một mình đi lên núi hái thuốc rồi không cẩn thận lạc đường đi tới Phượng Hàn Cốc này, nàng hít phải một đống chướng khí, may nhờ Tô Thanh Hàn phát hiện sớm nên kịp thời giải độc.
Sau đó Phượng Tê Ngô cứ luôn bám theo Tô Thanh Hàn muốn bái hắn làm thầy, học tập độc thuật.
"Không phải là còn có Tê Nhi cùng ta sao."
"Nhưng con không thể nào ở bên sư phụ cả đời, sư phụ cần phải ra ngoài ngắm nhìn thế giới bên ngoài, nói không chừng sẽ gặp được người trong lòng, kiếm thêm sư nương cho con." Phượng Tê Ngô nói xong rồi tự ngượng ngùng nở nụ cười.
Chợt Tô Thanh Hàn tiến sát đến, Phượng Tê Ngô có thể ngửi thấy mùi dược thảo nhàn nhạt trên người hắn: "Tê Nhi muốn sư nương như vậy à?"
"Nếu… nếu sư phụ không muốn cũng có thể không cần." Phượng Tê Ngô nói thật nhanh rồi nhảy xuống khỏi tảng đá: "Sư phụ, sắc trời không còn sớm nữa, con về trước đây." Nàng đi như chạy trốn.
"Tê Nhi của ta vẫn luôn đáng yêu như thế." Tô Thanh Hàn càng vui vẻ hơn.