Chương 48: Em không phải thuộc về Tử Thần. (bốn)

Tôi há miệng: "Anh. . . . . ."

Tôi cũng không phải là chưa nghĩ qua nếu như có một ngày mọi chuyện bị bại lộ, Cố Diễn Chi có thể sẽ có phản ứng như thế nào. Nhưng không hề bao gồm bộ dáng hiện tại này, rất tự nhiên, giống như hình thức chung đụng của chúng tôi trước khi tôi rời khỏi thành phố A, đủ chuyện xảy ra trong hơn hai tháng này cũng bị bỏ qua, giống như là vốn không hề tồn tại.

Anh mở mắt, có vẻ lười biếng ở hôn một cái trên tóc tôi: "Có cảm thấy mệt không?"

". . . . . . Vẫn tốt." Tôi hơi do dự, một lát sau vẫn nhỏ giọng mở miệng, "Cố Diễn Chi, chúng ta đã ly hôn, không phải sao?"

Anh nhìn tôi, nói thật bình tĩnh: "Trên thực tế đúng là như vậy ."

"Như vậy," tôi nhắm mắt nói, "Tại sao anh ở chỗ này?"

Anh nói: "Nơi này là thành phố T."

". . . . . ." Sau một lúc lâu, tôi lấy hết dũng khí nhìn về phía anh, "Cho nên anh biết tất cả có phải không? Nếu không sẽ không xuất hiện ở trong núi, phải hay không?"

Anh nói: "Anh biết cái gì chứ?"

Mũi tôi đột nhiên có chút chua chua: "Nơi này là bệnh viện, bây giờ anh nhất định đã biết em bị bệnh gì, có đúng hay không? Nhất định ở trong lòng anh rất ghét em trước kia đã tự chủ trương, cho nên mới đối với em lạnh nhạt như vậy đúng không? Có phải bây giờ anh cảm thấy em không hiểu chuyện chút nào đúng không? Nhưng em cũng không phải cố ý muốn gạt anh mà, em cũng không muốn nhìn thấy anh và Diệp Căng đi chung với nhau, em đố kị lắm có được không, nhưng em nghĩ đi nghĩ lại, không có biện pháp nào tốt hơn so với cái này. Tóm lại em cũng sẽ ra đi, em muốn làm cho anh đau lòng ít đi một chút. Nhưng lại không muốn để anh quên em. Anh nói xem, có phải em rất ích kỷ hay không?"

Nước mắt từng giọt lớn rớt xuống, căn bản là không ngừng được. Tôi ở trong núi hơn một tháng, xương đau đến khó nhịn, cào nát vài cái chăn của nhà Yến Yến, trong lúc đó chưa hề một lần rơi lệ. Nhưng bây giờ lại không thể nhịn được. Giống như là ở trước mặt Cố Diễn Chi, luôn có thể dễ dàng tháo xuống tất cả vỏ bọc kiên cường.

Anh khẽ giật giật, cúi người tới đây, hôn lông mi ướt nhẹp của tôi, mỗi một cái đều tựa như mang ý vị triền miên. Tôi nói: "Tại sao anh lại đột nhiên biết những chuyện này? Rõ ràng Yên Ngọc nói cho em biết, anh ta có thể lừa gạt anh cả đời. Bây giờ anh khiến em đặc biệt có cảm giác thất bại có được không? Hơn nữa sẽ làm em cảm thấy, đều là do một mình em, mới lãng phí mất gần hai tháng còn lại của em. Thời giờ của em không nhiều lắm, như vậy thì một nửa đã tiêu hao vô ích mất rồi, khiến em cảm thấy đáng tiếc vô cùng. Nếu như sớm biết anh sẽ không bị dao động, nhất định em sẽ không để cho Yên Ngọc làm như vậy. Nhưng bây giờ anh đột nhiên làm như vậy, anh nói em phải làm thế nào mới tốt đây?"

Nói đến đoạn sau, giọng nói đã bởi vì nghẹn ngào mà mơ hồ không rõ. Cố Diễn Chi dùng ngón cái lau đi nước ở khóe mắt tôi: "Đây không phải là ích kỷ. Anh cũng không có chán ghét em."

Tôi thút thít nói: "Vậy nhất định anh đang giận em."

"Anh không có." Ánh mắt của anh đen nhánh, dường như có chấm nhỏ ở bên trong, nhẹ nhàng mở miệng, thanh tuyến trầm thấp, "Anh hiểu rõ đây cũng là bởi vì em yêu anh."

Anh dễ dàng nói ra ba chữ này. Anh biết hết, hơn nữa hết lòng tin tưởng, không hề nghi ngờ, không cần tôi giải thích thêm bất cứ điều gì nữa.

Tôi không kiêng kỵ chút nào vùi vào trong ngực anh, ôm chặt lấy hông của anh, khóc lớn ra tiếng.

Sau lưng được vuốt ve từng cái một, có nụ hôn ấm áp rơi vào bên tai cùng gò má, Cố Diễn Chi nhẹ giọng vừa dỗ dành vừa an ủi. Qua một lúc lâu, nước mắt hơi ngừng lại, thì nghe thấy anh nói: "Oản Oản, chúng ta sẽ không chỉ còn có hai tháng. Dù là vấn đề khó khăn đến mấy cũng có thể giải quyết, anh sẽ nghĩ biện pháp, chuyện này chắc chắn sẽ có cơ hội thay đổi. Chính em cũng từng nói qua, anh là không gì không thể, có đúng hay không?"

"Em lúc nào nói với anh, anh là không gì không thể. . . . . ." Tôi theo bản năng phản bác, suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên, "Anh nghe lén em và Lý Tương Nam nói chuyện!"

Vẻ mặt Cố Diễn Chi không thay đổi nói: "Lý Tương Nam tự mình nói cho anh biết."

"Anh ta làm sao có thể nói cho anh biết, anh ta không thích anh chút nào!"

Cố Diễn Chi nhẹ nhàng “ồ” một tiếng: "Vậy sao? Vừa đúng lúc anh cũng không thích anh ta."

Trong phòng yên tĩnh thân mật như vậy, một tầng ánh sáng nhạt thật mỏng xuyên qua rèm cửa sổ. Tôi bị Cố Diễn Chi dịu dàng ôm vào trong ngực, một tay anh chống trán, đuôi mắt có chút ý cười, một tay chậm rãi vuốt ve phía sau lưng tôi. Bình tĩnh thong dong như vậy.

Tôi không thể phủ nhận, tôi thật sự vô cùng thích cảm giác như thế này. Hận thời gian không thể dừng lại, hoặc là trong nháy mắt cùng nhau đi đến đầu bạc. Chỉ muốn tới gần Cố Diễn Chi một chút, gần hơn một chút, cất giấu từng vẻ mặt và động tác, thậm chí cả nhiệt độ của anh, ghi nhớ thật kỹ. Có khi lại hi vọng có thể chui vào trong lòng anh, công khai chiếm cứ vị trí trọng yếu nhất trong tim anh. Tốt nhất không gì phá nổi, cao không thể chạm, tôi vĩnh viễn đều không thể bị thay thế.

Tôi cúi đầu, từ từ nắm chặt vạt áo của anh, trên người dùng sức. Từng chút một đến gần gương mặt của anh, cố gắng làm như không có gì thay đổi. Sau đó lúc chỉ còn mấy centimét cuối cùng, ngẩng đầu lên, tựa như đang săn mồi, nhanh chóng dùng sức hôn lên bờ môi của anh.

Tôi không nắm vững sức lực, hàm răng va vào môi dưới của anh. Ngay sau đó Cố Diễn Chi "Ưmh" nhẹ một tiếng. Tôi hoài nghi anh đang cau mày, nhưng không muốn cứ như vậy buông ra, đôi tay ôm cổ của anh, cố gắng giống như trước kia anh hôn tôi mà hôn lại. Nhưng chính tôi cũng cảm thấy kỹ thuật của bản thân không đủ, hôn thật lâu cũng không được, cũng không thể cạy ra hàm răng của anh, càng không có dũng khí dùng đầu lưỡi khiêu khích càn quét. Hơn nữa rất nhanh thì cảm thấy thân thể mềm mại vô lực. Rốt cuộc có chút thẹn quá thành giận bắt đầu rút về, lại bị anh giữ lấy vòng eo, ôm lại.

Rất nhanh chóng bị đổi khách làm chủ. Cái ót bị giữ chặt, có một đầu lưỡi dây dưa tiến vào khoang miệng, mạnh mẽ mút vào. Chân thật đáng tin. Tiếng rên rỉ thoát ra giữa hơi thở bị anh cuốn trở về. Trước mắt là bóng tối khiến tất cả xảy ra càng thêm rõ ràng. Trong miệng bắt đầu bị mút đến thấy đau, cho đến khi trước mắt dần dần có ánh sáng trắng, rốt cuộc được buông ra, liền há miệng thở dốc. Trong giọng nói của Cố Diễn Chi hơi có ý cười: "Thích như vậy?"

Tôi lập tức phủ nhận: "Không, không phải rất ưa thích!"

Anh cười một tiếng, ôm lấy tôi hôn một cái, không hề nói chuyện nữa. Xung quanh an bình như vậy, ánh mặt trời thông qua rèm cửa sổ đang thong thả yếu đi. Cách một lát, tôi nhỏ giọng hỏi: "Em hôn mê thật lâu sao?"

Anh nói không chút để ý: "Ba ngày rưỡi."

"Nói thật," Tôi liếm môi một cái, "Đến tột cùng là anh làm thế nào nhận ra không đúng vậy? Làm thế nào lại biết em gặp nạn đây?"

Anh “ừ” một tiếng, nói: "Người trên trấn đều rất tốt, không có báo cáo mất tích hay thương vong. Lý Tương Nam đã về nhà của anh ta, cũng không có bị thương."

"Em cảm thấy câu trả lời này của anh không quá phù hợp với câu hỏi. . . . . ."

Cố Diễn Chi nói tiếp: "Yến Yến cũng rất tốt. Cô ấy nói anh chuyển lời cảnh cáo tới em, muốn em ngoan ngoãn phối hợp trị liệu, không nên suy nghĩ nhiều."

Tôi nghiêm túc nhắc nhở anh: "Câu trả lời này của anh vẫn không quá phù hợp với câu hỏi."

Cố Diễn Chi im lặng một lát, cuối cùng nặng nề mở miệng: "Oản Oản, chúng ta ở chung một chỗ nhiều năm như vậy. Cuối cùng anh vẫn không thể tin tưởng, em không yêu anh."

Tôi há miệng, ngửa mặt nhìn anh, đột nhiên không biết nên nói những gì, cuối cùng ôm thật chặt lấy anh. Một lọn tóc sau tai bị ngón tay anh quấn lấy, vòng hai vòng, khóe môi Cố Diễn Chi hơi có ý cười: "Anh còn tưởng rằng trước tiên em sẽ hỏi chuyện về Diệp Căng."

Tôi “à” một tiếng, di chuyển tầm mắt, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Chuyện của cô ấy anh muốn nói thì nói không muốn nói cũng không sao. Dù sao em cũng không phải rất để ý." Đuôi mắt quét thấy nét mặt anh trở nên như cười như không (tự tiếu phi tiếu), ho khan, cuối cùng vẫn không nhịn được, nhỏ giọng kêu la, "Anh tặng cô ấy dây chuyền. Anh còn đi tiệc rượu, tiệc tối từ thiện với cô ấy, anh còn để cho cô ấy đứng gần anh như vậy!"

Anh nói: "Dây chuyền là dùng tiền của cô ấy. Tiệc rượu, tiệc tối từ thiện tổng cộng đi bốn buổi, thật sự mà nói trước đó anh cũng không biết tại sao Diệp Căng cũng sẽ ở nơi đó, mấy ngày nay mới biết là do Yên Ngọc động tay chân."

Tôi hoài nghi lúc Cố Diễn Chi nói hai chữ “Yên Ngọc” giọng nói có chút cắn răng nghiến lợi, nhưng trong nháy mắt anh đã thu lại cảm xúc một cách sạch sẽ, thậm chí tôi còn hoài nghi mới vừa rồi chẳng qua là ảo giác của chính bản thân tôi. Nghe thấy anh còn nói: "Em đói chưa, có muốn ăn cháo hay không?" Nói xong cũng muốn đứng dậy.

"Không phải rất đói." Tôi bắt tay áo của anh lại, không muốn để anh rời đi, mắt không chớp mà nhìn anh, "Hôm nay anh không đi công ty sao?"

Vừa nói vừa nắm chặt tay áo hơn. Thật ra thì cũng giống như Cố Diễn Chi đã từng nói vậy, nghĩ một đằng nói một nẻo. Nhưng cho dù như thế nào, vẫn đạt được ý muốn, làm cho anh lại nằm trở về bên người. Nghe anh hời hợt mở miệng: "Trước khi em khỏi bệnh, anh sẽ không đi những nơi khác. Sẽ vẫn ở cùng em."

Tôi không quá hiểu rõ hậu quả mà câu nói "Không đi những nơi khác" của Cố Diễn Chi mang tới, cho đến ngày thứ hai khi thư ký của Cố Diễn Chi đến phòng bệnh, ôm tới một xấp giấy tờ thật dày, hơn nữa tốn thời gian một tiếng báo lại một loạt kết quả hội nghị mà Cố Diễn Chi không thể có mặt mấy ngày nay. Có mấy chuyện có vẻ rất gấp, cần Cố Diễn Chi tự mình lập tức xử lý, vậy mà anh chỉ “ừ” một tiếng, không chút nào tỏ vẻ muốn hiểu. Một lát sau Cố Diễn Chi đi ra ngoài nghe điện thoại, thư ký nhìn tôi một cái, lộ ra mỉm cười: "Cô Đỗ cảm thấy thân thể khỏe hơn chút nào không?"

"Cũng tốt." Tôi nói, "Mới vừa rồi nghe cô báo cáo chuyện trong thời gian này, Cố Diễn Chi đã lâu không đến công ty sao?"

Cô ấy suy nghĩ một chút, nói: "Sáu ngày trước Đổng sự trưởng Cố đột nhiên quyết định đi thành phố A, sau đó không lâu lại bảo tôi đặt vé máy bay từ thành phố A đi Thành Đô. Sau khi đến Thành Đô lại lập tức đi vào núi lớn. Kết quả bị mưa to cản trở. May nhờ Đổng sự trưởng Cố nghĩ cách liên lạc với máy bay trực thăng, tới kịp thời, tất cả mọi người đều mạnh khỏe." Cô ấy cười nói, vẻ mặt vô cùng chân thành, "Cô Đỗ bình an vô sự đã trải qua động đất và đất đá trôi, mạng lớn như vậy, ngày sau cũng nhất định sẽ gặp phúc lớn."

Tôi không muốn làm khó cô ấy, chẳng qua là cảm thấy lời của cô ấy có chút nói quá, không thể không làm cho người ta muốn cười khổ: "Chỉ còn hai tháng cuối cùng, phúc lớn là chỉ cái gì đây?"

Giọng nói của cô ấy rất khẳng định: "Dù là thời kỳ cuối, cũng có trường hợp được trị hết."

Tôi nói: "Hai tháng trước Yên Ngọc đã từng nói rõ với tôi, cho dù phối hợp trị liệu tiên tiến nhất, tôi cũng chỉ còn có thể sống bốn tháng."

Lời nói làm người ta như đưa đám thật ra thì vẫn còn nhiều, chỉ là không muốn nói với Cố Diễn Chi. Ví dụ như tính mạng của tôi cuối cùng rồi sẽ dừng lại vào cuối mùa hè năm nay. Cho dù Cố Diễn Chi quả quyết bác bỏ kết luận này, tôi vẫn không cách nào có lòng tin. Tôi thà bị tin tưởng đây là hiện tượng giả, chỉ là anh nói để an ủi tôi. Anh luôn nghĩ rằng tôi sẽ tin tưởng anh có thể thắng bất luận kẻ nào.

Những lời này nói cũng không sai. Có điều một tính mạng yếu ớt, cho dù như thế nào đánh không lại lưỡi hái sắc bén của Tử Thần. Cho dù Cố Diễn Chi không gì làm không được, nhưng cũng phải chấp nhận.

Vậy mà thư ký cười cười, cho tôi câu trả lời lại tựa gió nhẹ nước chảy: "Bác sĩ Yên sao? Nếu là bác sĩ Yên đã thề son hẹn sắt tuyên bố thành công khiến Đổng sự trưởng Cố rơi vào tâm lý khống chế đã bị chứng minh là hoàn toàn thất bại, như vậy y thuật của anh ta ở những phương diện khác cũng không nhất định phải được tôn sùng là thánh chỉ, không phải sao?"