Chương 43: Chuyện gì cũng nhớ, làm sao tiếp tục. (năm)

Tôi cảm nhận được trong giọng của Giang Yến Nam có chứa sự chế nhạo. Lại không thể phản bác được câu nào, chỉ có thể không nói một lời rời đi. Ngay khi tôi đứng lên lại nghe Giang Yến Nam gọi lại. Giọng điệu của anh ta thong thả ung dung: "Oản Oản, cô không phải là người như vậy."

Tôi đẩy kính mắt một cái, nói: "Như vậy chỉ có thể nói rằng trước kia anh nhìn lầm rồi."

Anh ta nhìn tôi một lúc lâu. Nói: "Gần đây cô hình như gầy đi rất nhiều."

Tôi “à” một tiếng, hơi tỏ vẻ tang thương từng trải mở miệng: "Người nào ly hôn mà không như lột xuống một lớp da đây. Bốn năm trước anh hai anh không phải cũng là như vậy sao?"

Những lời này rốt cuộc cũng thành công khiến trán Giang Yến Nam hiện lên gân xanh. Nhìn chòng chọc tôi một lát, sau đó anh ta quay đầu bước đi, giọng điệu không phải rất thân thiện: "Nếu đã như vậy, hôm nay xem như tôi xen vào việc của người khác."

Tôi không quá hiểu được ý tứ trong những lời này của anh ta. Tôi cũng không thể đơn thuần hiểu theo ý trên mặt chữ của anh ta, cho rằng mục đích Cố Diễn Chi đi vào tiệm cháo chỉ là vì giải vây cho tôi, ý nghĩ như vậy không khỏi cũng quá tự mình đa tình. Mấy ngày trước Cố Diễn Chi còn chính miệng nói không muốn gặp lại tôi. Tôi không thể đánh giá bản thân cao tới mức này. Vậy mà trừ khả năng này ra, tôi lại không nghĩ ra khả năng khác.

Cả ngày còn lại tôi không có việc gì, quanh quẩn cả đầu đều là cảnh cuối cùng khi rời đi tiệm cháo. Tôi và Cố Diễn Chi nhìn thoáng qua nhau, cách kính mắt nên không thể nhìn rõ được ánh mắt của đối phương. Nhưng tôi có thể cảm nhận được anh không vui. Phóng viên thấy tôi và Lý Tương Nam định rời khỏi, muốn đuổi theo, quay đầu lại phát hiện Cố Diễn Chi đang đi vào trong quán, phân vân giữa hai bên khiến bọn họ hơi luống cuống tay chân, kết quả là có một nửa phóng viên đi theo tôi, có một nửa đuổi theo Cố Diễn Chi. Vậy mà không biết Cố Diễn Chi ở bên kia nói câu gì, phóng viên cùng nhau phát ra âm thanh hít sâu, phóng viên đi theo tôi rốt cuộc không kiềm chế được, lập tức rầm rầm đi sạch, cuối cùng tôi cũng được thoát thân.

Biết rõ suy nghĩ cũng không có ý nghĩa gì, tôi vẫn không nhịn được suy nghĩ về chuyện này thật lâu. Mãi cho đến buổi sáng ngày thứ ba, lúc rời giường vẫn còn nghĩ. Cảm thấy câu xen vào việc người khác của Giang Yến Nam có ý nghĩa sâu xa. Vì vậy mà khi xuống giường không cẩn thận chú ý, tiếp đó chợt cảm thấy một trận đau nhức kịch liệt đến từ mắt cá chân, không thể đứng vững, lập tức lảo đảo té trên mặt đất, sau đó liền nghe thấy một tiếng thanh thúy vang lên, ngay lập tức mắt cá chân truyền đến đau đớn tan lòng nát dạ.

Tôi lập tức tóe ra nước mắt.

Thử giật giật chân, phát hiện hoàn toàn không dùng lực được. Ngược lại trên người ra đầy một trận mồ hôi lạnh. Khi tôi rơi vào trạng thái đau đến khó thở, có chút tuyệt vọng ý thức được đây là gãy xương theo lời Yên Ngọc nói. Anh ta từng dặn dò tôi rất kỹ rằng vào giai đoạn cuối của ung thư xương, khả năng bệnh nhân xảy ra bệnh lý gãy xương là rất cao, muốn tôi tốt nhất cẩn thận nằm trên giường, tránh hoạt động, vậy mà sự thật chứng minh chuyện như vậy không phải tôi muốn tránh thì sẽ tránh khỏi được. Tôi cũng chỉ là xuống giường mà thôi, trong chớp mắt đã biến thành như vậy.

Từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua đau đớn đến vậy. Giống như có một cây đao đâm vào mắt cá chân, kêu gào đau đớn. Phải cắn chặt tay mới tránh khỏi khóc lớn ra tiếng. Nước mắt lại càng rơi càng nhanh, khổ sở đè nén chất đống mấy ngày nay vào giờ khắc này nhân cơ hội bộc lộ toàn bộ.d-đ-L-Q-Đ

Vẫn luôn có một người, từ đầu đến cuối đều dành cho bạn những điều ổn thỏa nhất do anh sắp xếp. Tất cả vấn đề khó khăn đều do anh giải quyết, tất cả khổ đau đều do anh nếm trước. Cứ như vậy, nhiều năm qua đi. Mỗi một đoạn trí nhớ đều bị anh ôn hòa chậm rãi bao phủ lên, bóng loáng giống như tơ lụa hoặc là nước, không có một tia nếp uốn. Người này dùng một loại thái độ kiên nhẫn dung túng dạy cho bạn hưởng thụ khen tặng và xa xỉ như thế nào, dạy cho bạn nhớ nhung và thích một người như thế nào, duy nhất chỉ không dạy cho bạn phải nhẫn nại trở ngại và khổ sở như thế nào.

Tôi thật sự cảm thấy không thể nhịn được nữa.

Cách một cánh tay chính là phòng đặt điện thoại bàn. Tôi đi qua nhìn một cái, quỷ thần xui khiến vươn tay. Lúc gọi qua dãy số quen thuộc, ngón tay hơi run khẽ. Rất nhanh liền vang lên tiếng máy báo đang gọi. Cứ vang lên bảy tiếng như vậy, rốt cuộc có người bắt máy, giọng nói hơi lạnh nhạt và không để ý truyền tới: "Tôi là Cố Diễn Chi. Xin hỏi ai vậy?"

Tôi mở miệng, cơ hồ đã lên tiếng cầu cứu. Cho tới nay đều cực kỳ dễ dàng nói ra những chữ "Phải làm sao?" với Cố Diễn Chi. Lần này lại theo bản năng cắn tay khi đang nghẹn ngào sắp tràn ra những lời đó. Ngay cả tiếng hít thở cũng bị đè nén xuống, khiến không khí đột nhiên an tĩnh đến không một chút âm thanh.

Tôi chỉ nghe được tiếng hít thở nhàn nhạt của anh từ bên kia. Vẫn trầm ổn, cũng vẫn không có mở miệng. Tôi hơi hốt hoảng nhớ rằng anh thông minh như vậy, nhất định đã sớm đoán ra ngọn nguồn cuộc điện thoại này. Lại nghĩ nếu như anh đã đoán được, nhất định sẽ chán ghét mà cúp máy. Như vậy có thể thấy được anh cũng không đoán ra. Rồi lại lừa mình dối người mà nghĩ không chừng cho dù anh đã đoán ra, cũng không tính toán ngắt máy. Tự đấu tranh như vậy thật lâu, rốt cuộc ý thức dần dần quay trở lại, thật sự nhận ra tôi đang làm những gì. Nếu vừa rồi tôi nhịn không được nói ra khỏi miệng, như vậy tất cả hành động trước đó không khác nào thất bại trong gang tấc.

Lý trí nói cho tôi biết nên cúp điện thoại, nhưng lại không bỏ được. Tình cảm lại cảm thấy nếu cứ như vậy nghe tiếp, mãi cho đến giây phút tôi chết đi, thì dù trong lúc đó có đau đớn như thế nào đi nữa, tôi nghĩ tôi đều có thể chịu đựng. Lại biết căn bản là không thể làm như vậy. Khi tôi ở bên này đợi rất lâu, muốn đợi Cố Diễn Chi cúp máy trước. Nhưng bên kia thủy chung chỉ có tiếng hô hấp nhẹ, thỉnh thoảng có tiếng lật giấy tờ xào xạc, tất cả đều quen thuộc như vậy.

Thời gian trải qua an tĩnh như vậy, kim phút từ từ chạy qua nửa vòng đồng hồ. Tôi nghe tiếng hô hấp nhẹ nhàng ở bên kia, có thể từ đó tưởng tượng ra ánh mắt yên tĩnh của anh lúc này. Tôi cắn chặt hàm răng, vết thương khiến khắp người đều là mồ hôi lạnh, lại cảm thấy dường như không cảm thấy đau đớn. Cho đến khi đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó giọng nói vui vẻ của Diệp Căng truyền đến: "Diễn Chi, đã mười một giờ, có thể tạm dừng công việc chưa? Không phải chúng ta đã nói hôm nay sẽ cùng ăn cơm trưa với chú Vương sao?"

Tôi nặng nề hít một hơi, rốt cuộc cúp điện thoại.

Bốn mươi phút sau tôi được Lý Tương Nam chuyển vào phòng khám bệnh của Yên Ngọc ở thành phố T. Sau khi chụp X quang và làm một loạt kiểm tra, Yên Ngọc bó thạch cao và đeo băng cố định ở trên mắt cá chân tôi, mở miệng nói: "Tạm thời cứ như vậy đi. Sau này làm bất cứ chuyện gì cũng cẩn thận một chút. Tốt nhất vẫn là nằm trên giường nghỉ ngơi. Bệnh lý gãy xương thật ra cũng không có vấn đề lớn, một loạt biến chứng có thể đưa tới sau này mới khiến cho người ta khó chịu đựng. Đỗ Oản, tôi hiểu rõ rất nhiều bệnh nhân ung thư đều là chờ chết, cũng biết bây giờ cô đã không để ý đến cái gì, trên thực tế cũng không khác gì với chờ chết. Nhưng tôi vẫn đề nghị cô suy nghĩ một chút, ít nhất cũng nên uống thuốc, hoặc là trực tiếp phẫu thuật. Nếu cô tiếp tục duy trì dáng vẻ không chịu trị liệu này, đoán chừng cho dù sống thêm ba tháng cuối cùng cũng không thể. Tôi rất ít khi khuyên bệnh nhân, lần này thật sự là dùng lương tâm của một bác sĩ đề nghị cô."

Lý Tương Nam bắn về phía tôi ánh mắt gần như cầu xin. Dưới hai mắt anh ta là hai quầng thâm dày đậm, làm con mắt anh ta trở nên sâu sắc. Trực giác của tôi là từ chối lần nữa, nhưng dưới ánh mắt của Lý Tương Nam, lời nói đã tới khóe miệng lại đổi thành: "Kê đơn thuốc đi."

Yên Ngọc từ trên cao nhìn xuống “hừ” một tiếng. Quay người rời đi, sau đó không lâu cầm một đống thuốc trở lại. Đến khi Lý Tương Nam đi trả tiền viện phí, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người chúng tôi, anh ta đột nhiên lấy ra một cái máy ghi âm, đưa tới.

Tôi cúi đầu nhìn qua cái máy, lại ngẩng đầu nhìn anh ta. Giọng Yên Ngọc bình thản: "Cố Diễn Chi là người đầu tiên tôi tiến hành tâm lý khống chế. Tôi ghi âm lại các cuộc nói chuyện để làm ghi chép y học. Có mấy đoạn ngắn trong đó được tôi lưu vào đây. Nếu như cô muốn nghe, có thể lấy đi."

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta. Yên Ngọc trầm ngâm một lát, nói tiếp: "Khi tôi tiến hành thôi miên Cố Diễn Chi, quá trình rất khó khăn. Ý chí của anh ta rất cứng rắn, rất khó dao động, trong tiềm thức vẫn từ chối tiếp nhận. Mặc kệ tôi hướng dẫn thế nào, đều giống như đang thấm nước vào đá, căn bản là uổng phí."

"Nhưng cuối cùng anh vẫn là thành công, không phải sao?"

Yên Ngọc lườm tôi một cái, khoanh tay, hơi tiếc nuối nói: "Nếu cô định nghĩa thành công chỉ là làm Cố Diễn Chi tin rằng cô thích người khác, vậy đúng là có thể nói tôi đã thành công. Mặc dù Cố Diễn Chi nhiều lần nói không tin, chẳng qua cũng chỉ là trên miệng không chịu thừa nhận thôi, trong lòng thì đã sớm tiếp thụ. Nhưng mà, mặt khác, nếu để cho tôi tiến hành thôi miên Đỗ Oản cô, tôi có thể làm được vượt xa hơn chứ không chỉ chừng này. Chẳng những tôi có thể khiến cho cô tin tưởng Cố Diễn Chi ngoại tình, tôi còn có thể khiến cho cô tin tưởng tất cả đàn ông trên cõi đời này đều ngoại tình. Cho nên cô thấy đó, thành công cũng có chia cấp bậc, nếu là xem xét từ cấp bậc như vậy, hiển nhiên thôi miên của tôi đối với Cố Diễn Chi còn rất kém."

". . . . . ."

Sau khi trở lại khách sạn, bởi vì gãy xương mà bị Lý Tương Nam cưỡng chế nằm ở trên giường không được nhúc nhích. Trong tay từ đầu đến cuối vẫn nắm thật chặt máy ghi âm kia, muốn mở ra nghe, lại không hiểu không có dũng khí. Bên tai từng lần một tái hiện lại những lời Yên Ngọc vừa nói: "Tôi cảm thấy mấy tháng còn lại này cô rất đáng thương, lại biết cô đã chia tay Cố Diễn Chi nên nhớ nhung rất nhiều, mới chép lại giọng nói của anh ta để cô làm an ủi. Có điều những đoạn trong này cô đều có thể nghe, đoạn ghi âm cuối cùng tốt nhất cô nên bỏ qua."

"Tại sao?"

Yên Ngọc trả lời hời hợt: "Sau khi cô nghe xong sẽ rất khổ sở."d0đ0ll0qq0dđ

Đến buổi tối, sau khi Lý Tương Nam cho tôi uống thuốc, rốt cuộc trở về phòng của anh ta. Tôi nhìn chằm chằm cái máy ghi âm kia một lúc lâu, rốt cuộc bấm nút mở.

Có một chút âm thanh xào xạt. Quá trình Yên Ngọc và Cố Diễn Chi nói chuyện thật bình tĩnh. Bắt đầu đề tài rộng khắp, trời nam biển bắc, bao gồm tình hình chính trị bây giờ, tài chính, vận động, thức ăn ngon, và những chuyện giải trí của người khác, còn có chuyện tình cảm riêng tư của Yên Ngọc. Rất lâu sau đó Yên Ngọc mới không có gì thay đổi nhắc tới tên của tôi: "Tình yêu có rất nhiều loại. Dĩ nhiên, loại tình yêu giữa anh và Đỗ Oản rất tốt. Anh thích cô ấy, cô ấy cũng thích anh. Nhưng anh có nghĩ tới hay không, cũng giống như anh, trừ Đỗ Oản còn có công ty họ Cố, trọng điểm chú ý của Đỗ Oản trong ngày thường cũng chưa chắc chỉ có một mình anh?"

Rất nhanh nghe thấy trong giọng điệu của Cố Diễn Chi ngoài sự lười biếng còn có chút buồn cười: "Yên Ngọc, nửa đoạn trước của cậu đúng, nửa đoạn sau căn bản không thành lập. Đối với tôi mà nói, Đỗ Oản so với công ty họ Cố quan trọng hơn. Tương đương vậy, tôi tin tưởng trong lòng Đỗ Oản cũng không có gì quan trọng hơn so với tôi."

"Anh chắc chắn chứ?"

Giọng của Cố Diễn Chi nhẹ nhõm: "Tất nhiên tôi rất xác định."