Chương 41: Chuyện gì cũng nhớ, làm sao tiếp tục. (ba)

Khi Cố Diễn Chi nói ra lời đó thì ánh mắt tĩnh lặng. Giống như sau cơn mưa to đầu thu, đặt tất cả cảm xúc xuống dưới đất, sau đó làm như không có việc gì lấp đất chôn đi.

Chiếc nhẫn trên ngón vô danh của anh, chợt lóe lên nhẹ nhàng dưới ánh sáng yếu ớt. Tôi không biết mấy ngày nay Cố Diễn Chi đã suy nghĩ như thế nào, sau đó nói ra câu này. Đến cuối cùng, anh vẫn đặt quyền lựa chọn vào tay tôi. Nhưng như vậy, cũng chứng tỏ rằng anh đồng ý ly hôn. Theo lí luận lúc trước của Yên Ngọc, thì bây giờ “Phản ứng dị ứng” của Cố Diễn Chi đã chuyển sang giai đoạn tiêu trừ, đang từ từ tiếp nhận những quan niệm do Yên Ngọc truyền thụ. Tiếp nhận sự tiếp cận của Diệp Căng, đồng ý ly hôn với tôi, tiếp sau đó, có lẽ chính là thật sự chán ghét tôi.

Tôi miễn cưỡng nở nụ cười. Khi mở miệng lần nữa, giọng nói hơi khàn khàn: "Tốt. Chúng ta ly hôn."

Bàn tay anh đang nắm chặt tay tôi hơi buông lỏng. Có hai phần ngạc nhiên nhìn tôi, không nói mội lời. Tôi hơi dùng sức, tay liền thoát khỏi tay anh. Lập tức cảm nhận được một trận lạnh lẽo.

Tôi chưa bao giờ ý thức rõ nét hơn giây phút này, rằng sau này loại ấm áp này sẽ không bao giờ có nữa.

Được Cố Diễn Chi yêu thương sẽ nhận được nhiểu điều tốt đẹp. Nhưng một khi không còn được anh thích, những điều tốt đẹp này bị lấy đi thì sẽ khổ sở gấp đôi. Trong lí luận kinh tế học có nói, cảm giác khổ sở của một người khi mất đi một vật, so với niềm vui khi đạt được một vật tương tự lớn hơn rất nhiều. Những lời này cũng có thể áp dụng trên phương diện tình cảm.

"Anh và Diệp Căng, em và Lý Tương Nam, như vậy rất tốt." Tôi vừa nói, vừa lấy ra từ trong túi xách bản thỏa thuận li hôn đã chuẩn bị xong, không có dũng khí nhìn anh, nhỏ giọng nói, "Hôm nay em đến tìm anh, là muốn anh ký bản thỏa thuận li hôn này. Em không cần tài sản, cũng không cần những thứ khác. Em đã ký tên rồi. Nếu như anh cảm thấy ổn rồi, có thể ký tên lên đó. Ngày mai là thứ bảy, đợi đến ngày kia là thứ hai, chúng ta đi Cục Dân Chính."

Một lúc lâu người ngồi trước mặt tôi vẫn không có trả lời. Anh nửa ngồi ở trước mặt tôi, chỉ mặc một cái áo sơ mi màu sáng, gió đêm cuối xuân thổi qua , vẫn còn hơi lạnh lẽo, khiến cho tôi rất muốn trả lại áo khoác cho anh. Tóm lại tôi cũng không còn sống được mấy tháng, có mặc áo khoác hay không, cảm lạnh hay không, cũng không gì khác biệt. Ở trước mặt bệnh ung thư, bệnh nhẹ như cảm cũng không có gì đáng nói.

Cách một lát, anh rốt cuộc mở miệng: "Nếu như anh ký tên, em có thể vui vẻ hơn so với bây giờ không?"

Tôi há miệng, nhất thời trả lời không được. Vấn đề này của anh thật làm khó tôi. Đương nhiên tôi sẽ không cảm thấy vui vẻ. Tôi hận không thể khiến Diệp Căng cách anh thật xa, hận không thể bắt cô ta cả đời cũng không được phép đến gần Cố Diễn Chi trong phạm vi một trăm mét. Tôi hận mình không thể sống cùng anh đến bảy mươi tuổi. Cho dù không thể đến bảy mươi tuổi, số tuổi giảm một nửa cũng được. Nhưng tất cả những chuyện đó tôi đều không làm được. Cõi đời này vốn không có giả thiết. Tôi cắn răng. “A” một tiếng, giọng nói như không có chuyện gì xảy ra: "Em sẽ vui vẻ hơn bây giờ."

Cố Diễn Chi không nói một chữ nào nữa. Ánh mắt của anh đen nhánh tỉnh táo, tôi lại cảm thấy rõ ràng bên trong mắt anh chứa đựng sự thất vọng tràn trề đến không tan được. Chỉ một lát sau, anh nhận lấy giấy tờ và bút trên tay tôi, không xem một chữ nào trên bản thỏa thuận, trực tiếp ký một chữ ở phía dưới cùng của từng tờ một. Tư thế cầm bút từ trước đến giờ của anh đều đúng quy tắc, chữ viết cũng rất đẹp mắt, thật sự là chữ như con người, là chữ Khải đoan chính, thế nhưng hôm nay chữ ký của anh chỉ là viết ngoáy, vọi vàng ký cho xong hết trong chớp mắt. Sau đó đóng tài liệu lại, trả lại vào tay tôi.

Tôi đứng lên, rất tự hiểu lấy mà trả áo khoác lại cho anh. Nghĩ rằng bước kế tiếp phải là đưa mắt nhìn anh và Diệp Căng cùng nhau đi xa. Vậy mà Cố Diễn Chi không đón lấy, chỉ bình tĩnh nói với tôi: "Anh đưa em về."

Tôi há miệng, nói một câu "Không cần", ngay sau đó có một giọng nói từ một nơi không xa truyền đến: "Đỗ Oản, nói chuyện xong? Có thể đi chưa?"

Tôi theo hướng giọng nói nhìn sang, Lý Tương Nam đứng ở phía sau bồn hoa, mặt mày bình tĩnh, trong tay cầm một cái áo khoác màu đỏ. Sau đó anh ta từ từ đi tới, mãi cho đến trước mặt của tôi mới đứng lại, đem áo khoác đó khoác lên trên vai tôi.

Tôi không nhớ rõ tôi có loại áo khoác màu sắc này, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Tương Nam, anh ta hồn nhiên như không có việc gì "Ai" một tiếng: "Bây giờ em có đói bụng không? Lát nữa chúng ta đi ăn món Nhật có được hay không? Ngày hôm qua em nói muốn ăn không phải sao."

Sau khi sững sờ tôi rất nhanh “ồ” một tiếng: "Vậy được." Đã không dám nhìn sắc mặt của Cố Diễn Chi nữa, nhét áo khoác của anh vào tay anh, vội vã rời khỏi chỗ đó với Lý Tương Nam. Mãi cho đến khi xe đã chạy đi thật lâu, vẫn không dám liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu.

Lý Tương Nam ngồi bên cạnh từ từ mở miệng: "Muốn ăn cái gì? Nói mau. Chẳng lẽ chúng ta phải đi ăn món Nhật thật à?"

"Em không đói bụng."

"Em không đói nhưng anh đói. Cả một ngày em không ăn gì chỉ uống ly cà phê là đủ, anh thì không được. Anh chờ em lâu như vậy, bây giờ ngực dán vào lưng. Nếu không chúng ta đi ăn lẩu đi?"

Tôi nghiêng đầu liếc anh ta một cái: "Làm sao anh biết mà xuất hiện ở nơi đó?"

"Hai ngày nay anh phòng đối diện phòng em, em không biết à? Buổi sáng hôm nay em vừa ra khỏi cửa anh đã biết rồi, anh đi theo em đến đây. Em ngồi ở quán cà phê một ngày, anh cũng ngồi trong góc quán cà phê chờ em một ngày đó có biết không? Nhìn anh tình nghĩa thâm hậu như vậy, em có thể nhẫn tâm không đi ăn một cái lẩu với anh sao?"

Tôi sờ chất vải trên cánh tay: "Áo khoác ở đâu ra?"

"Ngày hôm qua thấy ở trung tâm thương mại, cảm thấy thích hợp với em, nên thuận tay mua. Sáng hôm nay lúc em đi mặc quá ít, anh liền mang theo cho em."

". . . . . . Chuyện khác không nói, nhưng em là bệnh nhân rất nhanh sẽ ngủm. Lập tức sẽ đến mùa hè, cho dù anh mua, em cũng không mặc được mấy ngày, anh biết không?"

"Nhưng cũng không có ai quy định bệnh nhân thì không được mặc quần áo mới mà." Lý Tương Nam nói, "Em mặc quần áo mới chẳng lẽ không cảm thấy vui vẻ chút nào sao?"

Tôi nói: "Nói thật thì, không phải cảm thấy rất vui vẻ. Cảm thấy phí của trời mới đúng."

Lý Tương Nam ngừng một lát. Sâu kín nói: "Nhưng anh thật sự vô cùng muốn tạo niềm vui cho em mà. Đỗ Oản, nếu Cố Diễn Chi không ở trước mặt em, em căn bản không thèm để ý sống chết của mình, có đúng không? Nhưng mà anh rất để ý. Em có thể hiểu loại cảm thụ này của anh không?"

Tôi không trả lời.

Lý Tương Nam không cho tôi đánh giá tùy hứng ích kỷ, đã có thể nhìn ra cuối cùng thì cả đời này cơ bản anh ấy chỉ có thể làm một người phúc hậu rồi. Ta hướng chú ý diễn chi giấu giếm bệnh tình, ta tự tiện làm lớn như vậy quyết định. Tôi còn kéo Lý Tương Nam vào vũng nước đục này. Tất cả đều là bởi vì một chủ ý của tôi mà thôi. Vừa nghĩ như vậy, mỗi người đều rất bị động, vô tội, duy chỉ có tôi lợi dụng đặc quyền của bệnh nhân, cố tình gây chuyện thôi.

Chín giờ rưỡi sáng thứ hai, tôi ngồi trên ghế nghỉ ngơi ở Cục Dân Chính, chờ Cố Diễn Chi đến. Sắc trời hơi dịu, mặt trời giống như quả trứng bị lấy đi lòng trắng, giấu trong tầng mây hỗn độn.

Tôi còn nhớ quang cảnh lần trước tới nơi này. Cố Diễn Chi mặc áo len màu xám nhạt và áo sơ mi đơn giản, mặt mày anh tuấn, vừa bước vào, liền giống như nam châm soàn soạt soàn soạt hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Tôi cố gắng bình tĩnh, thật ra thì trong lòng khẩn trương không nhịn được. Cầm tay Cố Diễn Chi thật chặt, không dám rời đi nửa bước. Thời tiết ngày hôm đó rất tốt, có hai con chim Hỉ Thước hiếm gặp đậu trên ngọn cây ngoài cửa sổ. Lúc tôi và Cố Diễn Chi từ trong Cục đi ra, trong tay tôi có thêm hai quyển sổ hồng. Khi đó thật ra tôi cũng không hiểu rõ ý nghĩa của hôn nhân lắm, cảm thấy không khác gì so với trước kia cả. Cố Diễn Chi cũng không nói với tôi cuộc sống về sau sẽ có sự thay đổi gì. Suy nghĩ một lúc lâu, vẫn mù mờ ngỡ ngàng ngẩng lên đầu hỏi anh: "Chúng ta như vậy là đã kết hôn rồi sao?"

Khóe mắt anh chứa ý cười nhìn tôi: "Nếu không em cho rằng là gì chứ?"

"Nhưng mà," tôi nhỏ giọng nói, "Em không cảm thấy có gì thay đổi. Ý nghĩa và nhiệm vụ của hôn nhân là gì? Anh chưa nói cho em biết mà."

"Đối với em mà nói, ý nghĩa cơ bản là, từ nay về sau em có quyền sở hữu riêng hợp pháp đối với anh." Anh cúi người tới, buộc dây an toàn lại cho tôi, không chút để ý nói với tôi, "Đối với anh mà nói, nhiệm vụ đại khái là, tiến hành nuôi nấng hợp pháp lâu dài, nuôi cho đến khi khẩu vị của em trở nên cực kỳ khó khăn, ngoại trừ anh ra ai cũng không chịu được, vậy là được rồi."

". . . . . ."

Cuối tuần này, và khoảng thời gian này trong hôm nay, tôi vẫn luôn nghĩ về những khoảnh khắc ngọt ngào trong quá khứ. Diệp Tầm Tầm đã từng nói, lúc người ta đang hạnh phúc tột cùng, căn bản không nhớ đến quá khứ đau khổ. Đợi đến khi lòng chua xót uất ức thì mới không tự chủ được nhớ về những chuyện vui vẻ đã trải qua. Giống như là thêm một ghi chú cho quãng thời gian thảm đạm khổ sở, tự nói với mình rằng đã từng có một ít điều tốt đẹp như vậy. Nhưng mà càng như vậy, thật ra thì càng khiến lòng mình chua xót. Nhớ càng nhiều, càng khó trải qua. Nếu mà cái gì cũng nhớ, vậy thì căn bản sẽ dừng lại tại chỗ, căn bản không thể tiếp tục đi tới.”

Lời của Diệp Tầm Tầm hôm nay lại một lần nữa được chứng minh tính triết lý và đúng đắn.

Không biết tôi thả hồn bao lâu, từng lần một đau thương, mới nhận ra không biết lúc nào thì trước mắt tôi có nhiều hơn một đôi giày đậm màu. Người đứng trước mặt tôi phong độ như ngọc, đường cong ở cằm hoàn mỹ. Mũi thẳng tắp, lông mi dài.

Cố Diễn Chi nhìn tôi một lát. Trên khuôn mặt của anh có mấy phần mệt mỏi rõ ràng, giữa trán hơi nhíu, từ đầu đến cuối không thấy giãn ra. Tôi ngừng thở nhìn anh, cách một lát anh nhìn sang chỗ khác, giọng nói bình thản: "Đi thôi."

Tôi yên lặng đi theo sau lưng anh. Mới vừa rồi suy nghĩ nhiều như vậy, bây giờ đi theo anh vào phòng ly hôn, lại một chút ý tưởng cũng không có. Máy móc trả lời câu hỏi của nhân viên làm thủ tục, cảm thấy hình như có một tầm mắt từ bàn đối diện bắn tới dò xét qua lại giữa tôi và Cố Diễn Chi thật lâu, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không hỏi gì. Mãi cho đến khi giấy hôn thú màu đỏ bị lấy đi, đưa trả giấy ly hôn. Nhìn cả quá trình thời điểm, tôi cảm thấy được mình hẳn là đã chết lặng. Mãi cho đến lúc này, mới phát giác được trái tim run một cái.

Chỉ mất mười phút, đã ra ngoài. Trong khoảng thời gian đó không nhịn được len lén nhìn về phía Cố Diễn Chi, khuôn mặt anh bình tĩnh nhìn động tác của nhân viên trực ban, chưa từng thay đổi ánh mắt sang hướng khác. Đợi đến khi đi ra phòng ly hôn, tôi vẫn yên lặng đi theo sau lưng Cố Diễn Chi. Mãi cho đến anh dừng bước lại, tôi kịp thời thắng lại, suýt nữa đụng vào trên người của anh.

Tôi ngẩng đầu lên, mắt anh khép hờ nhìn tôi. Anh luôn giấu kỹ tất cả cảm xúc của mình, lần này tôi lại chân chính đọc được dưới vẻ bình tĩnh của anh là sự lạnh nhạt. Tôi bị anh nhìn thật lâu. Sau đó, nghe được anh nhẹ giọng mở miệng: "Đỗ Oản, anh hi vọng về sau chúng ta không cần lại gặp mặt nhau."