Chương 37: Chương 37

Lúc anh nói câu đó, trong tay còn cầm một miếng bánh ngọt phủ bơ. Đầu ngón tay được cắt chỉnh đều đặn, ngón tay thon dài đẹp mắt.

Tôi suýt nữa đã hoài nghi Yên Ngọc đang lừa tôi. Có vẻ như Cố Diễn Chi căn bản không tin tưởng lời nói của tôi. Có lẽ việc khống chế tâm lý không thành công như Yên Ngọc nói, có lẽ giờ phút này người trước mắt đã đoán được tính toán của tôi, thậm chí có lẽ anh đã hợp tác với Yên Ngọc, hoặc là ép hỏi ra sự thật từ Yên Ngọc, hiện giờ trong lòng đã biết rõ, chỉ chờ vạch trần tôi từng bước một. Tôi suy nghĩ lung tung đến mức hơi hoảng hốt, cho đến khi nhìn thấy Cố Diễn Chi đặt miếng bánh ngọt xuống, cầm khăn tay bên cạnh không nhanh không chậm lau lòng bàn tay.

Trái tim đang treo ngược thật cao của tôi đột nhiên rơi xuống.

"Là thật." Giọng điệu của tôi hời hợt, "Lý Tương Nam yêu thích em, so với anh yêu thích em không ít hơn một chút nào. Có thể anh cảm thấy Lý Tương Nam không giàu có bằng anh, anh ấy cũng có thể không có kinh nghiệm bằng anh. Nhưng dù sao anh ấy cũng trẻ tuổi hơn anh, những gì hiện giờ anh có, không nhất định tương lai anh ấy cũng không có. Huống chi, anh ấy tôn trọng ý kiến của em hơn anh. Anh ấy cũng hiểu em hơn. Mấy năm nay có rất nhiều việc đều là do anh quyết định, anh nói thế nào thì phải là thế ấy, ngoài mặt có thể sẽ rất dịu dàng, nhưng trên thực tế anh vốn không cho người khác chất vấn phản bác. Thật ra thì em rất không thích anh làm như vậy. Thật ra em có rất nhiều ý kiến không giống với anh. Nhưng lúc em giấu trong lòng so với lúc em nói ra ít hơn rất nhiều. Hơn nữa, em cũng không thích anh luôn bận rộn như vậy. Trong một tháng có rất nhiều ngày anh ở bên ngoài, sẽ có rất nhiều người giao thiệp với anh, có thể anh cảm thấy thời gian anh dành cho em đã rất nhiều, nhưng đối với em, thời gian em ở một mình càng nhiều hơn. Tất nhiên điều này cũng không thể trách được anh, chỉ có thể tự trách em. Anh cứ xem như là chúng ta không hợp, em không đủ định lực, không đáng giá anh phí tâm phí sức vì em. Cố Diễn Chi, chúng ta ly hôn đi."

Tôi đã sống chung với anh nhiều năm như vậy. Có thể vẫn chưa quen thuộc phương thức xử lý chuyện công ty của anh, nhưng cũng đã quen thuộc chiều dài rộng của xương quai xanh anh, và nhiệt độ lòng bàn tay anh, quen thuộc sự dịu dàng của anh, và tất cả các thói quen nhỏ. Trên đời này không có ai so với tôi biết rõ hơn khi anh không chắc chắn về một vấn đề thì sẽ tùy ý cầm vật gì đó gần tầm tay, cũng không có ai so với tôi biết rõ hơn anh rất để ý đến hai nhược điểm trong tình cảm của chúng tôi —— chênh lệch tuổi tác, thời gian làm bạn bên nhau.

Đây đều đã từng là lời thảo luận tâm tình trước khi chúng tôi ôm nhau ngủ. Chúng tôi khi đó bàn tay đan vào nhau, môi kề môi, nhỏ giọng lẩm bẩm. Tôi đoán là Cố Diễn Chi chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày tôi lấy chúng làm một thanh kiếm sắc bén như vậy. Giọng nói của tôi rất nghiêm túc, không hề có ý đùa giỡn, giống như thật sự đang oán giận khi tình cảm đã tan vỡ.

Anh im lặng nhìn tôi. Ánh mắt đen bóng sâu sắc. Một lát sau, chầm chậm mở miệng: "Oản Oản, nếu như không thích khuyết điểm của một người, có thể nói ra, anh ta sẽ thay đổi. Giữa vợ chồng sẽ có gây gổ, đây là chuyện rất bình thường. Nhưng đây không phải lý do để ly hôn."

Tôi nói: "Em hiểu ý của anh. Nhưng anh cũng nên hiểu ý của em. Anh phải hiểu em không gây gổ, em đang nghiêm túc nói chuyện với anh. Có một số việc đã nhịn đến một giai đoạn nhất định, thay đổi cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Em không cho rằng em sẽ thích anh lần nữa. Bản chuyển nhượng tài sản anh ký trước khi kết hôn kia, hai ngày sau em sẽ trả lại y nguyên không thay đổi cho anh. Em hi vọng chúng ta có thể nhanh chóng ly hôn, em sẽ không lấy một đồng tiền mà rời đi. Cứ như vậy đi."

Anh nhìn tôi: "Nếu thật sự là như vậy, mấy ngày trước khi trở về từ thành phố A em chủ động là vì cái gì?"

Tôi trả lời: "Chẳng qua là cảm thấy hơi áy náy với anh thôi."

Anh im lặng một lát. Đột nhiên mở miệng: "Oản Oản, đến cùng đã xảy ra chuyện gì với em?"

Trong lòng tôi nặng nề giật mình. Ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt của anh đen nhánh, ánh mắt sâu lắng không có chút ánh sáng. Tôi nhéo mạnh vào lòng bàn tay, làm như không có việc gì trả lời: "Không có chuyện gì. Có điều em cảm thấy quyết định lúc trước là rất thiếu suy nghĩ. Có lẽ, em không nên kết hôn với anh sớm như vậy. Trước kia anh nói rất đúng, em còn quá trẻ, không biết suy nghĩ thấu đáo, có rất nhiều việc thích làm thì làm, không nghĩ đến hậu quả về sau. Trước kia em không biết mình muốn gì, cho nên làm chậm trễ rất nhiều thời gian của anh. Bây giờ em đã hiểu, em nghĩ em cần kịp thời sửa chữa sai lầm của mình. Cũng không làm chậm trễ thời gian của anh nữa. Là như vậy thôi."

Anh nói: "Mỗi người đều sẽ gặp một vài chuyện khiến bản thân cảm thấy mới mẻ, thỉnh thoảng cũng sẽ sinh ra yêu thích nhất thời, chuyện này không hiếm gặp. Nhưng mà cảm xúc đó đều sẽ có một ngày trôi qua, sau khi đầu óc tỉnh táo lại, sẽ biết quyết định trước đó cũng không hợp lý và chính xác. Oản Oản, ly hôn là chuyện nghiêm túc. Không thể quyết định dưới sự xúc động nhất thời. Có những lời không thể dễ dàng nói ra khỏi miệng, nói ra có thể sẽ rất khó để cứu vãn. Anh không nghĩ rằng hôm nay là thời điểm thích hợp để nói chuyện này, chúng ta bàn lại vào lúc khác."

Anh nói xong định đứng lên. Tôi nói nhanh: "Em nghĩ rằng em đã phải suy tính rất kỹ càng rất sâu sắc. Em không nghĩ rằng chúng ta cần đổi ngày khác. Anh, trước kia tình cảm của em dành cho anh mới là yêu thích nhất thời. Không phải là tình cảm của em và Lý Tương Nam."

Anh khựng lại. Chuyển ánh mắt qua chỗ tôi. Một lúc lâu sau xoay người rời đi. Tôi nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của anh: "Oản Oản, câu này của em rất tàn nhẫn."

Buổi tối hôm đó tôi chủ động ngủ ở phòng khách.

Lúc tôi im lặng ôm gối đầu rời khỏi phòng ngủ chính, Cố Diễn Chi nhìn tôi một cái. Có lẽ là anh nhìn ra tôi có một đống lời nói đã chuẩn bị xong chỉ chờ phản bác anh, cho nên cuối cùng anh cũng chỉ là nhìn tôi một cái, không nói một câu nào. Tôi nằm ở trên giường phòng khách từ rất sớm, tắt đèn trở mình trằn trọc. Suy đoán xem lúc này Cố Diễn Chi ở căn phòng cách vách đang suy nghĩ gì. Có phải anh cũng đang trở mình trằn trọc hay không. Hoặc là trong âm thầm đã bắt đầu chán ghét tôi. Tôi nghĩ, nếu như Cố Diễn Chi cư xử với tôi giống như cách tôi vừa đối xử với anh, chắc là tôi sẽ khóc ngay tại chỗ. Nhưng Cố Diễn Chi không phải là tôi. Nói không chừng chỉ là tôi suy nghĩ quá nhiều, có lẽ anh sẽ giải quyết việc này giống như giải quyết bất kỳ ngăn trở trong công việc, qua hôm nay, có lẽ anh sẽ ly hôn rồi rời khỏi một cách nhanh chóng gọn gàng cũng không chừng.

Tôi nghĩ như vậy, rồi lại không ngừng bác bỏ. Tâm tình cứ mâu thuẫn như thế. Cho đến khi Yên Ngọc gọi điện thoại tới hỏi thăm tình hình. Tôi không còn chút hơi sức trả lời: "Thì giống như đã bàn trước thôi."

Yên Ngọc không chút để ý hỏi: "Đau không?"

". . . . . ."

Yên Ngọc suy nghĩ một chút, hỏi: "Cần tôi an ủi cô không?"

Bỗng nhiên tôi có dự cảm không quá tốt: "Anh. . . . . . Cũng biết an ủi người khác?"

Yên Ngọc nói rất chân thành: "Loại chuyện đau lòng vì tình này, dùng bệnh tật để loại bỏ sự đau lòng là một phương pháp rất tốt. Tưởng tượng thử xem cô sẽ vì khối u mà bị phù thũng, đau nhức, và đau nhức sẽ dẫn đến mất ngủ, phiền não, rồi thì thiếu máu, gầy gò, đến cuối cùng cô sẽ đau đến không ra hình người, cơ thể gầy gò giống quỷ, đến lúc đó cô sẽ không còn tâm tình để ý tới đau lòng gì đó, không phải sao? Nếu không tôi cho cô xem mấy tấm hình của những bệnh nhân ung thư xương giai đoạn cuối? Chỗ tôi có hình khối u cắt từ bệnh nhân, bảo đảm sau khi cô xem xong tinh thần phấn chấn, suốt đêm đắm chìm trong cơn ác mộng, sẽ không lại nhớ một chút xíu chuyện về Cố Diễn Chi."

". . . . . ."

Đột nhiên tôi hơi hơi hiểu vì sao Diệp Tầm Tầm lại chia tay với Yên Ngọc. Toàn thân không khống chế được mà run lên, sau đó mặt tôi không chút thay đổi trả lời lại: "Cám ơn anh, em không cần."

So với Yên Ngọc không hiểu phong tình, lời nói của Lý Tương Nam có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều. Có điều cũng chỉ là khác với Yên Ngọc thôi. Loại chuyện này bất kỳ ai an ủi đều là gãi không đúng chỗ ngứa, không có hiệu quả gì. Dù sao đạo lý thì ai cũng hiểu, ngược lại nghe người khác khuyên một lần, bản thân lại đau hơn một tầng. Lý Tương Nam tận tình khuyên bảo tôi một lúc lâu, cuối cùng có lẽ cảm thấy chịu thua trước vẻ mặt không thay đổi của tôi, chỉ có cắn răng bỏ cuộc. Anh ta im lặng một lát, ngược lại khuyên tôi từ phương diện khác: "Tại sao em lại không chịu tiếp nhận trị liệu? Dù là ung thư thời kỳ cuối, nhưng vẫn còn vấn đề thời gian dài ngắn mà. Chú của anh chính là một ví dụ tích cực. Nói không chừng em tiếp nhận trị liệu sẽ xuất hiện kỳ tích, cũng có thể sống thêm một năm hai năm thậm chí rất nhiều năm nữa. Làm như em bây giờ chính là điều mà bệnh nhân ung thư cần tránh nhất. . . . . ."

Tôi cúi đầu lật lật bàn tay, chậm rãi cắt đứt lời của anh ta: "Aiz, đột nhiên cảm thấy chỗ này hơi ồn ào. Không bằng em về nhà trước."

Nói xong tỏ vẻ định đứng dậy, Lý Tương Nam lập tức im miệng. Nhìn chằm chằm tôi hơi có vẻ trách móc và không cam lòng. Tôi ngồi xuống, ngậm ống hút nhìn ngoài cửa sổ. Có bầu trời trong suốt, có mây bay gió thổi. Có đường phố sạch sẽ. Có người già và trẻ nhỏ chậm rãi đi ngang qua. Có chiếc xe màu trắng từ từ lướt qua. Hạt bụi trong không khí hoạt bát nhảy lên dưới ánh mặt trời. Một lát sau, tôi quay mặt sang, sâu kín nói với anh ta: "Còn sống tốt vô cùng. Lý Tương Nam. Tương lai lúc khắc chữ lên bia mộ của em, anh hãy khắc năm chữ này lên xem như văn bia của em. Anh nhất định phải nhớ đó."

Vẻ mặt Lý Tương Nam không chịu nổi: "Em có thể đừng nói loại chuyện đáng sợ này. . . . . ."

Anh ta nói đến đoạn sau bỗng nhiên dừng lại, yên lặng nhìn phía sau tôi, sau đó lập tức ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng rốt cuộc vẫn không thể hoàn toàn che giấu động tác trước đó. Tôi đang định quay đầu lại xem thử, lại bị Lý Tương Nam giữ chặt lại. Tôi hơi rũ mắt nhìn, anh ta đã lại gần bên tai tôi nói: "Đừng quay đầu. Cố Diễn Chi đang ở phía sau."

Thật ra không cần anh ta giải thích. Cửa sổ sát đất trước mặt tôi đã chiếu ra cảnh tượng phía sau tôi. Tôi chỉ cần hơi nâng mắt, sẽ thấy một bóng dáng quen thuộc. Bóng dáng kia thon dài cao lớn, chỉ cách tôi hai cái bàn tròn. Sau lưng có bốn, năm người tây trang chỉnh tề, trong đó có một người chính là quản lí cấp cao mà tôi đã từng gặp ở trụ sở chính của công ty họ Cố. Cố Diễn Chi đột ngột đứng lại tại chỗ, những người khác đang có vẻ hơi thắc mắc. Tôi không biết thì ra chỗ này cũng nằm trong phạm vi quản lý của Cố Diễn Chi. Nếu biết, nhất định tôi sẽ tránh thật xa. Cửa sổ sát đất cao lớn sáng bóng, rõ ràng đầy đủ phản chiếu vẻ mặt của Cố Diễn Chi. Tầm mắt của anh đang rơi vào trên người tôi và Lý Tương Nam, hơi mím môi, vẻ mặt lạnh lùng mà tôi chưa bao giờ gặp.