Chương 20: Chương 20

Hai giây sau, tôi mới a… lên một tiếng.

Thật ra tôi vẫn còn rất nhiều vấn đề chôn dưới đáy lòng nhưng không dám nói. Ví dụ như, nếu anh không đính hôn với Diệp Căng, có phải là để kết hôn với người khác hay không? Hoặc là, nếu không phải đính hôn, có phải anh trực tiếp kết hôn với Diệp Căng không? Với cả, gần đây vì sao anh lại thường xuyên gặp Diệp Căng như vậy? Có phải anh thích chị ta không? Hay là anh thích người khác?

Tôi đang chìm ở nơi thấp nhất, nhưng lại không an phận muốn ngóc đầu lên, trong đầu không thể kìm nén mà nghĩ thêm một câu – bây giờ em đã trưởng thành rồi, anh có thể thử thích em không?

Nhưng những lời nói đó, tôi không thể nói lại lần thứ hai.

Ý nghĩ của tôi bị người dịu dàng trước mắt cắt ngang: “Đã nghĩ đến chuyện sau khi tốt nghiệp trung học sẽ thi vào đâu chưa?”

“Em chưa nghĩ ra.” Tôi vừa nhỏ giọng trả lời, vừa nhìn anh không nhanh không chậm cắt thức ăn, nghĩ nghĩ, một lúc lâu sau lại bổ sung, “Có điều Lí Tương Nam nói cậu ấy muốn học đại học ở thành phố A. Em cũng cảm thấy ở đó không tệ lắm.”

Có lần Lí Tương Nam từng nói có đôi khi kỹ thuật diễn của tôi rất kém cỏi, biểu hiện bằng việc mỗi khi giọng nói của tôi nhỏ lại, nghĩa là tôi đang nghĩ một đằng làm một nẻo. Và lần nào cũng đúng như vậy. Diệp Tầm Tầm vì thế mà chỉ tiếc rèn sắt không thể thành thép, khuyên tôi chú ý mà sửa vào, nhưng về sau cô ấy phát hiện ra đó là một trong những bản năng của tôi rồi, căn bản là không thể thay đổi. Chỉ có thể kệ nó.

Tôi không hề muốn đến thành phố A học đại học. Nơi đó chỉ là nơi Lí Tương Nam hướng đến. Không phải tôi. Thậm chí tôi còn không biết thành phố A có chỗ nào tốt. Nhưng rốt cục tôi không thể nói với Cố Diễn Chi rằng, tôi chỉ muốn ở thành phố T. Càng không thể trực tiếp nói với anh, vì ở thành phố T này có anh.

Như vậy có thể nói, có đôi khi lòng người khó dò cũng không phải chuyện không tốt. Ít nhất khiến tôi ở trước mặt anh, vẫn còn chút riêng tư và tôn nghiêm.

Bữa ăn kéo dài một giờ đồng hồ. Tôi vẫn cảm thấy thật ngắn ngủi. Tôi đứng ở cửa chờ Cố Diễn Chi lái xe qua. Nhưng trong khoảnh khắc, cách đó không xa có đèn xe chiếu đến, một chiếc xe màu đen chậm rãi chạy tới. Tôi dần dần nhìn rõ biển số xe, năm số cuối là DW001.

Diễn.đàn,lê/quý,đôn

- - Vào một ngày giữa mùa hè năm năm trước, đúng lúc cây thược dược trong sân ra hoa. Tôi vừa tỉnh lại dậy sau giấc ngủ trưa, lại nhìn thấy Cố Diễn Chi đang đứng ở cạnh giường, hơi hơi khom người, hơi mỉm cười nhìn vào mắt tôi. Tiếp theo anh xòe lòng bàn tay ra trước mặt tôi, trên đó có rất nhiều tờ giấy, nói với tôi: “Chọn một cái.”

“Đây là cái gì vậy?”

Anh nói: “Đây là để chuẩn bị chọn biển số xe thôi.”

Khi đó tôi tùy tiện chọn một cái, Cố Diễn Chi bảo tôi tự mở ra xem. Tôi mở tờ giấy nhỏ ra, trên đó viết DW001. Lúc đó lá gan tôi rất lớn, sau khi nhìn thấy hai chữ, ngửa mặt lên nhìn anh, như không có chuyện gì nói: “Đây là tên viết tắt của tôi sao? Anh muốn lấy cái này để làm biển số xe mới của anh sao?”

Anh hơi mỉm cười nhìn tôi: “Đúng vậy. Có thể chứ?”

Xe chậm rãi dừng lại. Tôi nhìn chiếc xe trước mặt, rõ ràng khác với chiếc xe năm năm trước. Nhưng biển số xe vẫn vậy. Tôi đứng tại chỗ một lúc, cửa kính xe từ từ mở ra, đôi lông mày rất đẹp của Cố Diễn Chi hiện ra: “Đứng phát ngốc gì vậy?”

Tôi lấy lại tinh thần, chui vào ghế phụ, thắt dây an toàn lại. Xe chậm rãi khởi động, một lúc sau, di động của tôi kêu lên. Đó là tin nhắn của Lí Tương Nam: “Chủ nhiệm lớp quá vô sỉ, thầy ấy vậy mà lại kể chuyện chiều nay với cha tớ. Cha tớ liên tiếp mắng tớ là tên nghịch tử, thiếu chút nữa là lấy roi ra đánh. Cậu nói sao chủ nhiệm lớp lại như vậy hả? Còn có, ngày mai trời đẹp, nhiệt độ là 22 độ C. Cậu có thể suy xét mặc chiếc áo sơ mi trắng mà trên cổ tay có hoa văn, cái mà cậu mặc vào khai giảng năm ngoái ý, chiếc áo đó cậu mới chỉ mặc một lần, tớ thấy cậu mặc chiếc áo đó đẹp lắm.”

Tôi đáp: “Đã xem.”

Lí Tương Nam rất nhanh đã trả lời lại: “Cậu có thể mỗi lần đừng chỉ nói có hai chữ như vậy không?”

Tôi nói: “Thêm dấu chấm nữa không phải là ba rồi sao?”

Tiếp theo Lí Tương Nam lại trả lời: “Kể cả là ba chữ, cậu không thể nói với tớ một câu dài hơn được sao?”

Tôi nói: “.....”

Tôi đang định trả lời cậu ta “Đi chết đi.”, lại nghe thấy người bên cạnh gọi: “Oản Oản.”

Tôi quay đầu lại, tay Cố Diễn Chi đang để ở tay lái, mắt nhìn về phía trước, giọng nói mang vài phần không cảm xúc: “Trước khi em tan học, dì Vương giúp việc có nói với anh, con gái bà ấy vừa mang thai, cần bà ấy chăm sóc. Bà ấy vừa về nhà rồi, hiện tại chắc bà ấy sẽ không về đây ngay được.”

Tôi tiêu hóa tin tức này mất một lúc, nói: “Vậy nên hôm nay em phải ngủ một mình, đúng không?”

Phía trước có đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại. Anh quay đầu nhìn tôi: “Hoặc là, em theo tôi về nhà họ Cố đi.”

“.....”

“Con gái dì Vương mang thai, hôm nay nghe giọng nói của bà ấy hơi sốt ruột, nói là có dấu hiệu sinh non. Mà nửa tháng nữa em thi rồi, để dì Vương chạy qua chạy lại, thì khó có thể chiếu cố tốt được. Nếu như vậy, tôi nghĩ,” Anh dừng dừng, quay đầu nhìn tôi, “Không bằng em trở lại nhà họ Cố đi.”

“…..”

Tôi nhìn anh. Giọng anh vẫn điềm nhiên như cũ. Như là khi xử lý công việc, nói ra điều kiện tiên quyết, sau đó là đưa ra đề nghị. Lúc nào cũng theo trình tự logic.

Qua một lúc lâu sau, tôi nghe thấy giọng nói của chính mình: “Được.”

- - - -

Trước khi thi tốt nghiệp nửa tháng, thật là vô cùng tàn khốc.

d.đ.l.q.đ.

Lúc này tôi cảm thấy thời gian lúc nào cũng mơ hồ và vặn vẹo. Có lúc cảm thấy vô cùng ngắn ngủi, đó là lúc làm bài thi; có đôi khi lại cảm thấy cực kỳ dài, đấy là lúc chờ xem kết quả thi. Đây là tâm lý rất bình thường của học sinh. Mà biểu hiện của tôi lúc này là khó chịu. Khó chịu biểu hiện ở chỗ mỗi lần Diệp Tầm Tầm tan học chạy đến tìm tôi, đều gặp sự thương hại, châm biếm của tôi. Ví dụ có lần có lần cô ấy có ý tốt trấn an tôi nói: “Hai ngày nay chúng ta làm bài thi, tất cả mọi người đều giống nhau. Chỉ có cậu là bình tĩnh, thi đại học chỉ là con hổ giấy, đối với cậu đâu là gì.”

Tôi cảm thấy ánh mắt lúc đó tôi nhìn cô ấy hẳn là vô cùng thương hại: “Đứa bé không đi học cấp ba thật là đơn thuần, ngu ngốc nha.”

“.....”

Tôi có thể nhìn ra cô ấy đang có nhẫn nại, hơn nữa đã thành công nhẫn nại được, lại tiếp tục khuyên tôi nói, “Lần trước thủ khoa trở về trường tọa đàm không phải đã nói sao, thời điểm cảm thấy khó chịu thì hít sâu một hơi, sau đó nhắm mắt lại, lẩm nhẩm chính mình là mạnh nhất. Như vậy là tốt rồi.”

“…..”

Tôi tiếp tục thương hại nhìn cô ấy: “Đứa bé không đi học cấp ba thật là đơn thuần, ngu ngốc nha.”

Rốt cục Diệp Tầm Tầm nổi giận: “Đỗ Oản, chúng ta tuyệt giao!”

Hậu quả của việc Diệp Tầm Tầm nói tuyệt giao là từ đó cho đến khi thi đại học, quả nhiên cô ấy không tới tìm tôi nữa. Thay vào đó, mỗi buổi chiều sau khi tan học, người hay cùng tôi tan học trở thành Lí Tương Nam. Chuyện cứ như vậy được hai ba ngày, mãi cho đến một ngày buổi chiều tự nhiên mưa to. Đây là điều không nằm trong tin nhắn dự báo thời tiết Lí Tương Nam gửi cho tôi hôm trước. Lưng tôi đeo cặp sách, mưa to không thể ra ngoài, mặt tôi không thay đổi nhìn về phía Lí Tương Nam. Người đằng sau hắng giọng một cái, nói: “Mây gió bất ngờ, mây gió bất ngờ.”

Từ lớp học đến cổng trường cách nhau một khoảng. Tôi chờ một lúc không thấy mưa nhỏ hơn, khẽ cắn môi, ôm cặp sách chạy. Lại bị Lí Tương Nam kéo trở về, tay kia cậu ta đang cời chiếc áo khoác của mình: “Cậu đợi đã, tớ với cậu cùng đi, lấy áo tớ cùng che.”

Tôi cắt ngang cậu ta: “Cảm ơn cậu, không cần đâu.”

Tôi che đầu chạy đi. Một hơi chạy đến phòng bảo vệ ở cổng trường học. Vừa mới đứng vững, Lí Tương Nam đã từ phía sau chạy lên, tôi nhìn cậy ta: “Cậu có biết đất ở đây quý giá thế nào không? Vậy mà bị cậu chiếm mất một phần năm rồi.”

Lí Tương Nam nói: “Không phải là do tớ lo lắng cho cậu sao?”

“Cảm ơn cậu, nhưng tớ không cần cậu phải lo lắng.”

Tôi nói xong, lại nhìn thấy tầm mắt Lí Tương Nam đang rơi xuống phía dưới, rơi ở chỗ dưới cổ tôi. Sau đó cậu ta ho khan một tiếng, nhanh chóng quay mặt đi. Tôi theo tầm mắt cậu ta nhìn xuống, mới nhận ra chiếc áo sơ mi hôm nay tôi mặc đã bị mưa ướt hơn phân nửa, loáng thoáng lộ ra chiếc áo bên trong.

Mặt tôi lập tức đỏ lên, lấy túi xách che trước ngực.

Lí Tương Nam vẫn lắc lắc đầu nhìn lên bầu trời, một bên đem áo khoác của mình đưa tới: “Nếu không cậu mặc cái này đi.”

Tôi nói: “Cảm ơn cậu, không...”

Tôi còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy bả vai hơi chùng xuống. Trên người được khoác một chiếc áo gió sẫm màu.

Áo gió dài đến tận chân. Khi đó cúi đầu, tôi liền ngửi thấy mùi nước hoa nam tính trên vạt áo. Tôi quay mặt qua, bả vai đã bị người ta ôm lấy, hơi dùng sức. Một giọng nói nhàn nhạt vang lên từ đỉnh đầu: “Cậu là Lí Tương Nam?”

Tôi ngẩng đầu lên.

Một tay Cố Diễn Chi cầm dù, cổ tay áo được vén lên, anh mặc chiếc áo sơ mi màu sáng. Từ chỗ tôi nhìn lên, nhìn thấy đôi mắt anh rất sâu, vẻ mặt nhạt nhẽo.

Lí Tương Nam nhìn anh, lại nhìn tôi. Dường như không có chuyện gì thu chiếc áo khoác trong tay lại, sau đó nói: “Phải, tôi là Lí Tương Nam.”

Không hiểu sao tôi lại có chút chột dạ, nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Rất nhanh cằm bị nhéo một cái, hơi được nâng lên, tôi nhìn vào mắt Cố Diễn Chi: “Bị cảm sao? Là do gặp mưa?”

Tôi nói: “Sao hôm nay anh lại rảnh rỗi tới đây…”

Một chiếc khăn tay được đưa tới, anh tùy ý nói: “Vừa lúc đi ngang qua. Xe đang ở bên kia.” Mặt khác anh nâng mắt lên nhìn Lí Tương Nam, miệng lộ ra nụ cười, “Nhà bạn học Lí ở xa không? Mưa lớn như vậy, nếu cậu không có ai đón, không bằng thuận tiện để tôi chở một đoạn.”

Lí Tương Nam lại nhìn nhìn anh, sau đó lại nhìn nhìn tôi. Cuối cùng nói: “Được. Cám ơn.”

Hai phút sau, tôi ngồi ở ghế trước, trên người là chiếc áo khoác gió, trên đầu là một chiếc khăn mặt. Ngón tay Cố Diễn Chi ở ngoài lớp khăn mặt đang nhẹ nhàng mát-xa đỉnh đầu tôi, bỗng chốc tôi cứng ngắc người, từ kẽ hở của khăn mặt gian nan quay đầu, nói: “Lí Tương Nam, tớ nhớ đằng sau còn một chiếc khăn mặt nữa, cậu tìm xem, rồi lau khô tóc đi.”

Lí Tương Nam a… một tiếng. Động tác trên đầu tôi dừng lại, tiếp theo tôi nghe thấy Cố Diễn Chi hỏi Lí Tương Nam: “Nhà cậu ở đâu?”

Lí Tương Nam nói: “Tôi là người nhà họ Lí ở Thành Tây. Nhà họ Lí ở Thành Tây, anh đã từng nghe qua chưa?”

Người trước mặt tôi nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng: “Chưa từng nghe qua.”