Chương 1: Kết thúc

Rầm!

Một cô gái rơi từ tầng thượng của tòa chung cư cao cấp 40 tầng. Cô gái chỉ nặng khoảng 43kg nhưng dưới tác động của trọng lực và lực cản không khí được xem như không đáng kể, cô rơi xuống với gia tốc trọng trường 9,8 m/s2 từ độ cao 120m, chính thức tiếp đất với vận tốc 49m/s tương đương 176,4 km/h sau 5 giây rơi tự do dùng để hối hận về việc vừa làm. Cô gái là một ca sĩ thần tượng nổi tiếng – Linh Lan. Vậy điều gì khiến một cô gái trẻ đang ở đỉnh cao của sự nghiệp lại chọn đến cách giải quyết vấn đề một cách tiêu cực như vậy?

Cách đây 3 ngày, đoạn clip quay cảnh hành hạ và làm nhục một nữ sinh được lan truyền trên mạng internet. Và mọi chuyện còn tồi tệ hơn khi nữ sinh trong clip lại là một người nổi tiếng. Những kẻ vô tâm và đạo đức giả một mặt giả vờ cảm thương cho nữ sinh bị hành hạ, mặt khác lại thi nhau lan truyền clip, không quên bình phẩm về cơ thể của cô nữ sinh tội nghiệp nọ.

Chính điều này đã làm cho cuộc sống vốn không mấy bình yên của Linh Lan trở nên hỗn loạn gấp bội lần. Nếu như trước đây lúc cô ra đường chỉ bị săm soi ngoại hình, thái độ vì là người nổi tiếng thì giờ đây mọi người còn nhớ đến cô vì là cô nữ sinh trong clip nóng được lan truyền trên mạng. Một số người tỏ ra cảm thông, thương hại khi thấy cô đi ngang qua. Tuy nhiên, bởi vì họ chẳng thể giúp gì được nên việc mọi người xung quanh tỏ ra thương hại lại khiến cô cảm thấy cuộc đời mình càng thê thảm hơn. Thậm chí họ còn làm cho mọi việc tồi tệ hơn khi trong lúc một số người cảm thán cho số phận đen đủi của cô, đôi khi lại đả động đến sự tò mò của những người chưa hề biết đến câu chuyện. Và rồi những người vừa tỏ ra thương hại cô lại góp một tay lan truyền clip đó để người chưa biết “xem cho biết”.

Chẳng mấy chốc, người dân cả nước không ai là không biết đến câu chuyện của cô. Đương nhiên, người ta sẽ tỏ ra xót thương cho nạn nhân như một cách thể hiện rằng mình là người “có đạo đức”. Những nhà báo đua nhau viết về chuyện của cô, đưa ra lời cảnh tỉnh về nạn bạo lực học đường cũng như lời cảnh báo đến các bậc phụ huynh về việc không quan tâm đến việc dạy dỗ con cái, về vấn đề quản lý lỏng lẻo của nhà trường dẫn đến tạo điều kiện để bạo lực học đường diễn ra. Cứ như vậy, cuộc đời của cô trở thành một vật hy sinh mà lợi ích đổi lại chính là một bài học cho cộng đồng. Mà đôi khi bài học cũng sẽ bị cộng đồng mạng quên đi ngay sau đó, khi một tin hot khác nổi lên và đẩy tin tức của cô chìm xuống. Nói thật thì cô cũng mong mọi người có thể quên đi chuyện của cô như chưa từng có gì xảy ra, nhưng đầu óc con người sẽ quên một cách có chọn lọc. Họ có thể quên đi bài học về nạn bạo lực học đường và vấn đề nuôi dạy con trẻ, nhưng lại vĩnh viễn gắn cô với khái niệm “cô gái trong clip nóng”.

Cô nghĩ rằng mình không thể làm cách nào gỡ cái mác “cô gái trong clip nóng” đó đi. (Ôi cô gái, tôi nghĩ đã đến lúc cô phải học tập mấy hot girl lộ clip nóng bây giờ rồi. Cô chẳng việc gì phải cố gỡ cái mác đó đi trong khi nó là thứ giúp cô trở nên nổi tiếng và kiếm nhiều tiền hơn trước nhiều lần.) Chính vì vậy, trong một phút nông nổi, cô đã nghĩ đến cách kết thúc cuộc đời mình với mong muốn được giải thoát khỏi cuộc sống đau khổ này.

Quay trở lại với hiện tại, cô gái Linh Lan đang nằm dưới nền đất, máu tươi nhuộm chiếc váy trắng tinh thành màu đỏ. Cô nằm giữa vũng máu, đón nhận cơn đau gãy xương, nội tạng vỡ nát, da thịt bầm dập do va đập lúc rơi xuống. Cho dù cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để đối mặt với nó thì khi đứng trước cái chết vẫn khó tránh khỏi sự sợ hãi tột độ xen lẫn chút tiếc nuối. Ở giây phút cuối cùng của cuộc đời, cô chợt cảm thấy hối hận vì quyết định đường đột của mình. Cho dù cô hối hận thế nào thì cũng vô ích thôi, tình trạng của cô hiện tại đã không thể cứu chữa được nữa rồi. Một bên mắt của cô dập nát, bên còn lại nhìn được mờ mờ. Tuy không thể nhìn rõ nhưng trực giác của cô mách bảo rằng người trước mặt cô lúc này chính là anh chứ không ai khác. Cô dùng chút sức lực còn lại, cố gắng nói cho anh biết rằng thật ra cô đã yêu anh từ lâu. Thế nhưng những gì cô tạo ra được chỉ là luồng hơi yếu ớt đi qua khóe môi, cô lúc này đã không thể mở miệng nói thành tiếng được nữa rồi. Tuy nhiên, với tư cách là người đọc và người viết truyện, chúng ta có thể xem đó là may mắn của cô vì người đang ở gần cô bây giờ là người khác chứ nào phải là Alex - người yêu cô, cho đến lúc sắp chết thì trực giác của cô cũng sai bét thôi. Trái với sự kỳ vọng của cô gái Linh Lan ngây thơ, Alex lúc này đang lái xe đến với tốc độ không nhanh không chậm. Dù anh thật sự yêu Linh Lan, cô có thể sẽ là người duy nhất anh có thể yêu thương trong cuộc đời này, nhưng anh cũng đâu có muốn chết. Anh tự nhủ rằng mình phải sống để trả thù cho cô, nếu mình cũng chết luôn thì cái ác sẽ chiến thắng, như vậy thì không hợp lý cho lắm. Và hơn hết, việc làm một bác sĩ khiến Alex sống thực tế hơn Linh Lan, anh ý thức được những cái chết phi tự nhiên đều rất đau đớn mà anh thì lại vô cùng sợ đau. Quay lại với cô Linh Lan, cô nằm thoi thóp một lúc rồi trút hơi thở cuối cùng trong sự đau đớn tột cùng của thể xác. Trước khi ra đi mãi mãi, cô đã kịp lưu lại một ý niệm cuối cùng trong đầu: “Biết đau như vậy thì đã không nhảy...”

Vì đây là câu chuyện không có thật, nên tôi – tác giả của câu chuyện đương nhiên sẽ có quyền làm cho nó trở nên hư cấu hơn nữa bằng cách thêm vào một số yếu tố tâm linh và khoa học viễn tưởng. Linh hồn của Linh Lan chứng kiến cơ thể mình lạnh dần, rồi bị đốt cháy thành tro tàn, thầm cảm thấy tiếc nuối cho công sức đi tập gym, ăn kiêng rồi skincare hàng ngày của mình... Cô nhìn từng người đến giả vờ khóc lóc thương tiếc cô, thầm cảm thán: “Thì ra mình quan trọng đối với họ như vậy mà lúc còn sống mình lại không biết.” Vất vưởng ở trần gian được đâu hơn tháng rưỡi thì linh hồn của cô cũng phải đi đến thế giới khác để bắt đầu cuộc sống mới.

Nhưng mà đời ai biết được chữ ngờ, để bù đắp cho cuộc đời đã rất khốn khổ của Linh Lan, cô được trao cho một cơ hội sống lại lần nữa. Linh hồn của cô chuyển đến một thế giới song song, ở đó cô được sống lại lúc 14 tuổi. Cô ý thức được rằng đây cũng có thể là cơ hội cuối cùng của mình...