Lúc chiều tà, Cam Bảo Bảo lúc đầu chỉ nghĩ rằng Chung Linh do ham chơi nên về muộn, cho tới khi chiều hết, màn đêm đã đến, nàng mới lo lắng khi vẫn chưa thấy nữ nhi đi về.
Lo lắng nghĩ ngợi tới ngày hôm sau, nàng cùng chồng mình là Chung Vạn Cừu liền đi đến chỗ Lăng Thần dựa trên trí nhớ mà Chung Linh từng nói.
Mới đến gần chỗ đó, nàng liền nghe thấy tiếng nữ nhi mình vọng ra:
- Phu quân, thiếp nấu đồ ăn cho chàng xong rồi, chàng mau ra ăn đi.
Không thể ngờ được chuyện này, cả Cam Bảo Bảo cùng Chung Vạn Cừu lập tức dùng khinh công tiến vào trong sân nhà, nàng nhìn thấy nữ nhi mình cùng với một nữ nhân rất quen mắt, kinh ngạc nói to:
- Khang Mẫn, sao ngươi lại ở đây… Tại sao lại ở chung với Chung Linh nhà ta?
Khang Mẫn chính là một trong số tình địch mà nàng căm ghét nhất, tại sao nàng ta lại ở đây? Và tại sao nàng ta lại ở bên nữ nhi của nàng?
- Ngươi…
Khang Mẫn cũng khá bất ngờ khi Cam Bảo Bảo lại đến đây, nàng cũng biết nàng ta đang ở đây nhưng lại không ngờ cả hai sẽ gặp nhau trong tình huống này.
- Mẫu thân, phụ thân, sao hai người lại tới đây.
Mặc kệ cho Khang Mẫn cùng Cam Bảo Bảo đang trợn mắt nhìn nhau, Chung Linh ở một bên ngây thơ nói.
- Sao đông vậy, chúng ta có khách à?
Lăng Thần từ trong nhà đi ra, thấy một mỹ phụ xinh đẹp với bộ mông to cùng phần ngực cực kỳ đầy đặn, to hơn cả Chung Linh… Nàng so với Chung Linh thì khá giống nhau, chẳng qua khí chất cùng tuổi tác có phần khác. Có vẻ như do chăm chuốt tốt nên Cam Bảo Bảo cũng không được tính là quá già, ngược lại còn trông cực kỳ xinh đẹp.
- Ngươi là ai?
Chung Vạn Cừu dùng ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Lăng Thần, bởi lão không thể cảm nhận được tiếng động của Lăng Thần cho tới khi nghe được giọng hắn.
- Ta… tất nhiên là phu quân của Khang Mẫn cùng với Chung Linh.
Lăng Thần liền không chút quan tâm gì tới ánh mắt kinh ngạc của hai người, hai tay vòng qua vòng eo hai nữ mà ôm lấy.
Khang Mẫn thì đã quen, chỉ đỏ mặt một chút rồi hôn lên má hắn sau đó liền ngoan ngoãn dựa đầu vào một bên.
Còn Chung Linh thì do mới được Lăng Thần thông não trong tối qua, còn có chút ngại ngùng nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn.
- Không! Không thể nào!
Chung Vạn Cừu tức giận hét to, hắn không ngờ nữ nhi của mình vậy mà bị một tên nam nhân khác bắt đi.
- Chắc chắn ngươi đã làm gì Linh nhi nên nàng mới như vậy.
- Đâu có, ta với Linh nhi đều là tự nguyện, tất cả đều xuất phát từ tình yêu chân chính. Đúng không Linh nhi?
- Vâng, phu quân.
Chung Linh nghe Lăng Thần nói vậy thì đỏ mặt xong khẽ giật đầu, nàng đâu biết, à đúng hơn cả đám người không biết rwangf chính Chung Linh đã bị Lăng Thần tẩy não từ từ, sau đó mới trở nên như vậy.
- Không. Ta không tin.
Chung Vạn Cừu tức giận, lập tức đấm một phát về phía Lăng Thần. Nhìn lão ta đánh tới, Lăng Thần cũng không có chậm, lập tức đem hai nữ nhân đẩy ra sau, một tay lập tức đỡ lại đòn quyền chỉ một tay, tay còn lại lập tức chưởng lên người Chung Vạn Cừu khiến lão ta lùi chục bước.
- Hừ, không ngờ ngươi cũng là một cao thủ, nhưng ngươi, còn quá non.
Lăng Thần nghe vậy thì bắt đầu nhìn về phía tay mình, trên đó không biết từ lúc nào đã xuất hiện hai cái kim châm, chỉ trong chốc lát, hắn liền cảm thấy bản thân yếu đi.
- Hự, ngươi… dùng độc.
Hắn thật sự không ngờ, bản thân chơi thủ đoạn nhiều cũng có ngày bị dính đòn y như vậy. Đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma mà.
- Chẳng qua chỉ là một tên có chút thực lực, ta còn tưởng ngươi thế nào. Hóa ra cũng chỉ là kẻ ngu xuẩn. Bảo Bảo, chúng ta cùng lên kết thúc hắn, đừng để hắn lừa Linh nhi nữa.
Cam Bảo Bảo nghe vậy cũng rút kiếm, cả hai liền đánh về phía Lăng Thần. Nếu là bình thường, Lăng Thần liền dễ dàng né tránh thực lực của một cường giả cấp E đỉnh cùng cấp E hậu kỳ nhưng hiện hắn đã bị hệ thống nerf thảm thương, thêm cả tình trạng dính độc. một kiếm một quyền trực tiếp đánh lên người hắn.
Phốc!
Lăng Thần lùi mấy bước, trước khi kiếm cùng quyền kịp chạm người, hắn đã tự đẩy mình ra sau để né chút sát thuognw nhưng bị thương là điều không thể tránh khỏi.
Thêm cả hắn hiện không có thanh kiếm nào trong tay, không thể sử dụng kĩ năng kiếm thần, khó mà đánh được.
- Ngươi phải chết.
Chung Vạn Cừu liền nhanh tay hơn đánh thêm một quyền, nhưng lần này, Khang Mẫn đã ngăn cản lại.
Binh!
Cả hai va chạm chiêu rồi lùi ra vài bước, Khang Mẫn ban đầu tu vi cũng chỉ ở cấp E trung kỳ. Do nhiều ngày tu luyện với Lăng Thần cộng thêm ấn nô lệ, tu vi nàng cũng đạt đến cấp E hậu kỳ, mà so với Vạn Chung Cừu, người có thực lực cấp E đỉnh phong, vẫn thua một chút.
- Khang Mẫn, ngươi mau cút ra. Để ta giết chết tên nam nhân này. Không lẽ ngươi không thấy hắn là một tên hoa tâm sao? Tại sao còn bảo vệ hắn?
Cam Bảo Bảo liền lên tiếng, nàng dù hận Khang Mẫn nhưng nàng không muốn giết Khang Mẫn một chút nào. Nếu để cho Đoàn Chính Thuần biết, chỉ sợ nàng không còn lời nào để giải thích với hắn.
- Huynh ấy hiện tại là phu quân của ta, làm sao ta có thể bỏ rơi phu quân của mình được.
Khang Mẫn kiên định nói, dù gặp Lăng Thần không tính là lâu. Tình cảm của nàng dành cho hắn, còn nhiều hơn cả so với tên họ Mã cùng Đoàn Chính Thuần, vì vậy, nàng sẽ không để cho hai người này giết Lăng Thần trước mặt nàng.
- Đúng vậy, phụ thân, mẫu thân… Tại sao hai người lại muốn giết huynh ấy. Linh nhi không hiểu, phu quân rõ ràng không phải kẻ xấu, vì sao?
Chung Linh liền ra tay ngăn cản cả hai, nước mắt nàng đã lăn trên hai má, mắt đỏ ửng, giọng không giấu nổi sự buồn bã.
- Linh nhi, chuyện này…
Cam Bảo Bảo còn chưa nói xong, Chung Vạn Cừu liền nói:
- Hừ, uổng công ta xem ngươi như nữ nhi ruột của mình. Nuôi lớn ngươi như vậy không ngờ ngươi lại giống mẫu thân ngươi, vì người ngoài mà bỏ rơi ta. Thật đáng chết.
Chung Vạn Cừu không hiểu sao điên cuồng, mặc kệ cho Chung Linh là nữ nhi (không phải máu mủ ruột thịt) mà đưa một quyền đánh thẳng vào.
- Đừng!
Vì hắn làm việc này quá bất ngờ, cả ba người đều chưa kịp phản ứng, quyền của Chung Vạn Quyền đã tiến ngay sát trước mặt Chung Linh.
”Không lẽ, ta sắp chế sao?”
Chung Linh liền thổn thức trong lòng, hai mắt nhắm lại, dù cho có nhiều điều nàng chưa làm được, dù cho có khúc mắc khi nghe được lời nói đó của Chung Vạn Cừu, nàng cũng không kịp hỏi đã phải đối diện với cái chế.
Binh!
Một âm thanh vang lên bên tai Chung Linh, nàng cứ tưởng sẽ rất đau đớn nhưng rồi không có gì xảy ra. Hai mắt từ từ mở ra, chỉ thấy nắm đấm của Chung Vạn Cừu đang bị phần gậy của cây chổi gỗ cản lại và người đang cầm nó, chính là Lăng Thần.
- Chậc chậc lão già, ngươi tưởng ta đã chết.
Lăng Thần dùng ánh mắt cực kỳ khó chịu nhìn về phía Chung Vạn Cừu, nếu không phải hắn sơ ý, làm sao tên này có thể khiến hắn bị thương như vậy.
- Ngươi… ngươi làm sao có thể tự giải độc của ta. Không thể nào.
- Độc của ngươi cũng không tệ, bất quá, ta có cách xử lý nó.
Kiếm Thần, không phải là một kĩ năng đơn thuần. Nó yêu cầu người sở hữu phải luyện tập, lúc nào cũng phải trau dồi kỹ năng của mình.
Vì vậy, từ khi đến Thiên Long thế giới, Lăng Thần thường thử luyện tập kiếm chiêu, độ thuần phục của kỹ năng này đã đạt 3/100. Hắn cũng đã biết một số phương pháp sử dụng kiếm, như cách dồn ép cơ bắp và điều chỉnh hơi thở phù hợp trong chiến đấu.
Và hắn đã làm vậy để kìm chế đi lượng độc đi vào máu, từ đó kéo dài thời gian để đánh bại người này.
- Bây giờ, hiệp hai chính thức bắt đầu.
--Hết chương 77--
Thấy viết sắc nhiều quá nên tui thêm mấy phần đánh nhau cho đỡ bị loãng nội dung ý. Hy vọng mn hưởng ứng. (❁´◡`❁)