Chương 57: Trêu đùa Hoa Tranh

- Phu quân, hôm nay chúng ta đi đâu vậy?

Trong xe ngựa, chúng nữ đang hỏi Lăng Thần, còn hắn thì đang tận hưởng cảm giác được hai tỷ muội Lý Mạc Sầu cũng Tiểu Long Nữ phục vụ côn thịt bằng miệng và ngực.

- Hiện tại chúng ta sẽ đến doanh trại Mông Cổ đi. Ta sẽ đến đó để thu phục Hoa Tranh.

- Hoa Tranh, không phải là nữ nhi của Thành Cát Tư Hán sao?

Mộ Dung Tuyết một bên hỏi.

- Đúng vậy. Kể gia cảnh nàng cũng thật đáng thương. Từ nhỏ đã lập giao ước đính hôn với Quách Tĩnh nhưng cuối cùng lại bị hắn bỏ rơi. Nàng ta yêu hắn say đậm như vậy, nhưng không ngờ lại không có kết quả gì. Thật đúng là một cô nương đáng thương.

Chúng nữ nghe Lăng Thần giả bộ buồn buồn kể chuyện, thầm mắng hắn một tiếng vô sỉ nhưng không ai từ chối. Dù sao các nàng cũng đã quen với tích cách của hắn.

---

Sau khi đến chỗ đóng quân của quân Mông, Lăng Thần thầm cảm thán, đúng là một trong những đội quân mạnh mẽ, hèn gì đám người Quách Tĩnh Hoàng Dung cũng phải chào thua. Không những nhân số đông mà sức mạch cá nhân cũng không tính là hạng xoàng ở thế giới này.

Nhưng nếu đem so sức mạnh của bọn họ với Lăng Thần hoặc chúng nữ thì vẫn còn kém xa. Trừ Hương Lan cùng Công Tôn Lục Ngạc thì do mới song tu với hắn nên chưa có nhiều tiến triển về mặt tu vi, còn chúng nữ thì đã thành công đạt tới cấp E đỉnh đến cấp D trung kỳ, thậm chí Lý Mạc Sầu, Tiểu Long Nữ cùng với Mộ Dung Tuyết đã đạt tới cấp D trung kì.

- Bây giờ chúng ta lẻn vào, nếu bị phát hiện thì ngay lập tức giết người đó để tránh hắn báo tin. Ta sẽ tìm đến Mông Ca cùng Kim Luân Pháp Vương để xử lý bọn hắn. Còn các nàng thì tìm kho lương thực mà đốt đi.

Lăng Thần quay ra chỉ dẫn chúng nữ, dù sao tu vi các nàng cũng cao nhưng thực chiến thì chỉ có một số ít. Để cho các nàng ra tay một chút cho quen với sức mạnh của mình cũng không tệ.

- Vâng, vậy phu quân cẩn thận.

Mộ trong số chúng nữ lên tiếng.

- Đừng lo, với tu vi của phu quân các nàng, mấy tên này làm sao có thể làm gì được ta. Hắc hắc… Vậy đi thôi! Nhớ cận thận.

Lăng Thần liền nhanh chóng tìm thấy khuất điểm rồi lườn lách qua. Sau đó hắn liền ra tay giết một tên luấn tuần tra, sau đó đeo một bộ quần áo giống hệt của tên đó, khuôn mặt thay đổi cũng y như vậy.

Cứ như vậy, Lăng Thần vừa di chuyển vừa tìm người, còn chúng nữ thì đi tìm nơi để lương thực của bọn chúng. Sau khi đi xung quanh tìm kiếm một hồi, hắn cứ tưởng là Hoa Dung có việc bận nên đã rời đi, nhưng nhớ lại thông báo hệ thống, hắn liền sử dụng tinh thần lực để khếch đại phạm vi tìm kiếm.

Khi hắn đến vùng trung tâm trại binh thì thấy một cái lều to như lều chỉ huy, cảm giác được trong đây có nữ nhân, hắn liền đứng ngoài dùng tinh thần lực dò xét, dù sao hắn cũng không muốn ra tay quá nhiều, nếu không thì làm sao tìm cách để kiếm Long Liên, người được đệ nhất danh trong Thập đại mĩ nữ được chứ. Khi hắn cẩn thận dò xét thì thấy hai người trong lều, một người là trung niên cao to tướng mạo, sát khí tản ra như một chiến binh đã trải qua vô số trận chiến, mà người còn lại cũng là một mĩ nhân, thân hình so với Hoàng Dung và một số nữ nhân trong Thập đại mĩ nhân có phần kém hơn nhưng khuôn mặt vẫn cực kỳ xinh đẹp. Lăng Thần liền nhận ra đây chính là Hoa Tranh.

- Hoa Nhi, ta biết nàng rất yêu Quách Tĩnh, nhưng nàng cũng đừng quên, Quách Tĩnh đã là người Tống mà nàng lại là người Mông Cổ. Với cả hắn đã lập gia đình, tại sao nàng lại cố chấp đến vậy?

Mông Ca nhìn lấy mỹ nữ, có chút bất lực nói?

- Mông Ca, thỉnh gọi ta là Hoa Tranh đừng kêu Hoa Nhi, bởi lời đó chỉ có Tĩnh ca ca mới được gọi. Còn việc hắn có vợ rồi thì sao, ta mãi mãi chỉ yêu mình hắn

Hoa Tranh lạnh nhạt đáp trả lại Mông Ca.

- Tranh Nhi... được rồi Hoa Tranh, không lẽ suốt thời gian qua, nàng không một chút động lòng với ta sao, ta theo đuổi nàng cũng từng ấy năm, nàng thật sự không có chút cảm động nào sao?

Mông Ca nhìn lấy Hoa Tranh đang trừng mắt nhìn mình thì đổi lời hỏi.

- Mông Ca, ta biết khoảng thời gian qua ngươi đã làm rất nhiều việc vì ta, nhưng trong lòng ta chỉ có mình Tĩnh ca ca, không ai có thể thay thế được bóng hình huynh ấy

Hoa Tranh trả lời lấy Mông Ca.

- Vậy sao? Có vẻ như từng đó năm ta đã ôm một giấc mộng hão huyền.

Mông Ca nghe trả lời của Hoa Tranh mà thở dài ngồi xuống ghế, lòng đau buồn không tả hết.

- Mông Ca, ta biết ngươi rất tốt nhưng xin lỗi, chúng ta không thể. Hy vọng sau này ngươi có thể tìm được người tốt hơn ta.

Hoa Tranh nhìn Mông Ca nói một tiếng quay người rời đi .

Mông Ca nhìn nàng rời đi, muốn cản lại nhưng cuối cùng lại chọn từ bỏ.

- Aiza, đúng là một nam nhân sầu khổ. Nếu là ta, ta đã đem người trong lòng nàng giết đi trước mắt nàng, sau đó từ từ thưởng thức nàng rồi. Cần gì phải khổ sở như vậy.

Lăng Thần thấy Hoa Tranh đang ra thì dùng Thiên Nhãn tạo ra một vùng không gian giam nàng lại, ánh mắt có chút thú vị nhìn Mông Ca. Dù sao tên này cũng là một kẻ tội nghiệp, cho hắn chút niềm tin cũng không tệ.

- Ngươi là ai? Hoa Tranh bị ngươi đem đi đâu rồi? Ngươi...

Mông Ca nghe tiếng nói kì lạ thì liền quay sang, chứng kiến cảnh Lăng Thần khiến cho Hoa Tranh biến mất trước mắt làm cho hắn tức giận mà rút kiếm ra, đâm thẳng về phía Lăng Thần.

- Không tệ. Còn biết ra tay.

Lăng Thần cảm thán một câu sau đó nhẹ nhàng cầm lấy kiếm của Mông Ca, sau đó liền dùng một chân đá hắn bay ra. Hiện tại xung quanh căn lều đã bị Lăng Thần dùng không gian để phong bế, không một ai biết chuyện xảy ra trong đây.

- Ngươi...

Mông Ca bị đá bay ra thì cảm thấy vài xương bên trong bị gãy đi, dẫu vậy, hắn vẫn dùng ánh mắt thù oán nhìn về phía Lăng Thần.

- Đúng là một tên vô dụng, nếu đã không thể chiếm được trái tim nữ nhân thì trực tiếp đem nàng lên giường, sau đó từ từ bồi dưỡng tình cảm cũng được.

Lăng Thần nói xong thì liền ngồi xuống ghế, kéo Hoa Tranh đã bị khóa cử động ra đặt lên đùi mình. Mông Ca thấy nàng vẫn an toàn thì thở ra một hơi nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng, sát khí nhìn Lăng Thần.

- Ngươi mau thả nàng ra.

- Tại sao ta phải nghe ngươi.

Lăng Thần liền mặc kệ, sau đó dùng lực xé toạc đồ Hoa Tranh ra, chỉ để lại một đồ lót.

- Ha ha ha, mỹ nữ muốn nói gì nào?

Lăng Thần nhìn hai mắt đỏ bừng vì giận và xấu hổ của Hoa Tranh, hắn liền bỏ khóa cử động ở thanh quản để nàng có thể nói được.

- Ngươi súc sinh, mau thả ta ra.

Hoa Tranh được nói chuyện thì lên tiếng quát Lăng Thần.

- Ây, ta đâu ngu như tên kia đâu mà thả nàng.

Lăng Thần nói xong cúi đầu hôn lên môi nàng .

- Không... ưm...ư...

Hoa Tranh bị cưỡng ép hôn thì cảm thấy bị lăng nhục, nước mắt ủy khuất rơi ra. Mông Ca chứng kiến tất cả, nhưng hắn không thể làm gì nên chỉ có thể nổi gân xanh một cách giận dữ, hắn thề trong lòng hắn phải giết chết Lăng Thần.

- Aiza, Mông Ca ngươi biết không? Môi nàng thật mềm mại, đầu lưỡi ướt át và rất ngọt ngào, chặc chặc , mà nói với ngươi chắc ngươi cũng không hiểu.

Lăng Thần hôn môi rồi mút lưỡi quấn quýt lấy lưỡi của Hoa Tranh một hồi thì buông ra, còn quay đầu nhìn Mông Ca đang giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống mình, hắn vẫn mặc kệ trêu đùa, dù sao Mông Ca tự do cũng chả làm được gì hắn.

Mông Ca chứng kiến tất cả thì phun ra ít một máu ở trong miệng, cũng không chịu được mà ngất đi.

--Hết chương 57--