Tôn Phú Xuân vưa cuốn khăn tắm vừa ra lấy chút đồ thì ngay lập tức bị một người nào đó ở phía sau đè vào tường làm cho cặp vú sữa bị chèn mạnh, hai tay bị chống trụ, một thứ gì đó nóng hổi cứ chà chà bên dưới bắp đùi nàng.
- Ngươi là ai… Sao ngươi vào được đây.
Dù bị tấn công bất ngờ nhưng Tôn Phú Xuân vẫn rất bình tĩnh, nàng còn đang thoát ra nhưng liền phát hiện sức lực của hắn mạnh hơn nàng rất nhiều.
- Chậc, một mĩ phụ xinh đẹp như nàng lại phải chịu cảnh đơn sơ, không ai hầu hạ, có phải có chút cô đơn không. Vì vậy nên bổn đại gia mới đến đây để cho nàng được sung sướng. Khắc khặc…
Hỏi thở nam nhân ngay lập tức thổi vào một bên tai khiến cho Tôn Phú Xuân đỏ bừng cả mặt. Nàng không biết vì sao hắn lại rõ chuyện giữa nàng và Mã Ngọc nhưng dù sao nàng đã là nữ nhân có gia đình, sao có thể để bị một tên nam nhân khác ngoài trượng phu đụng chạm tới cơ thể chứ.
- Dâm tặc, mau buông. Nếu không ta mà hét lên, những người khác sẽ đến và giết ngươi.
- Hắc hắc, mỹ nhân về tay, làm sao có thể buông được chứ. Với cả, nàng cùng Mã Ngọc dù là phu thê nhưng hắn không thỏa mãn được nhu cầu sinh lý của nàng, tại sao cứ phải sống cùng hắn chứ. Theo ta có phải là tốt hơn không?
Lăng Thần nói xong, một tay sờ đến bầu ngực sữa rồi bắt đầu nhào nặn, miệng thì cắn lấy một bên tai nàng.
- Khốn khiếp! Mau buông ra… Có ai không cứu ta…
Tôn Phú Xuân tuyệt vọng hét to nhưng dù cho nàng có hét tới cỡ nào cũng không một ai đến ứng cứu…
Sau một hồi trêu đùa đầy đủ, Lăng Thần lại tiếp tục nói:
- Thế nào? Nàng còn muốn hét chứ? Không gian ở đây đã bị ta phong bế, người ngoài căn bản không thể nghe thấy lời cầu cứu của nàng. Khặc khặc… Mà có nghe được, nàng muốn bọn hắn thấy cơ thể trần chuồng của nàng lúc này sao?
- Ngươi… vô sỉ…
Tôn Phú Xuân vừa dứt lời thì bị Lăng Thần đẩy ngã xuống sàn. Do lúc nãy mặt nàng bị dí vào tưởng nên không thấy gì cả. Hiện tại khi mắt hai người đối diện nhau, nàng chỉ thấy kẻ xâm nhập chính là một thanh niên trẻ tuổi, cao, cơ bắp vô cùng đẹp đẽ chứ không có gây mất cân đối, cùng với đó là tiểu đệ to cứng như một cây côn. Dù lúc nãy nó có ma sát vào chân của nàng, nhưng nàng lại không ngờ nó lại to như vậy.
Nó so với kích thước, hàng của Mã Ngọc là cái đinh gì với thứ trước mắt.
Trong mắt Tôn Phú Xuân lúc này, côn thịt của Lăng Thần gần như đánh bại mọi suy nghĩ cầu viện của nàng, tâm trí của nàng hiện nghĩ xem nếu bản thân bị thứ đó dâm vào liệu sẽ sung sướng tới cỡ nào.
Nàng không hề biết rằng [Âm Dương Thánh điển] sau khi mở ra tầng mới giúp cho Lăng Thần tạo ra một loại khí tức xung quanh, bình thường thì sẽ không sao nhưng chỉ cần mỹ nữ bị hắn tiếp xúc gần hay đang chuẩn bị làm thì dục vọng bên trong nng sẽ ngày càng tăng cao, mọi ý định đều bị lấn áp bởi dục vọng.
Lăng Thần liền bế cơ thể của Tôn Phú Xuân lên, để cho dâm huyệt nàng ở trên tiểu đệ của hắn một chút, cặp vú đầy đặn ấy liền va chạm với phần ngực vạm vỡ của Lăng Thần, khuôn mặt của cả hai đang rất gần nhau.
Hơi thở nóng bỏng của hắn làm cho nàng có chút ngại ngùng. Tuy nhiên...
Phốc!
Tôn Phú Xuân tranh thủ tấn công Lăng Thần bằng cách cụng đầu nhưng Lăng Thần nhanh chóng né đi, nàng theo hướng đó mà cắn vào hắn một bên vai nhưng nhanh chóng phát hiện, cơ thể tên này cứng như sắt đá vậy.
Lăng Thần liền cảm thấy thích thú nói:
- Nàng thật không biết tình huống hiện tại của bản thân sao? Còn có ý định phản kháng, không sợ ta giết nàng sao?
- Muốn giết thì cứ việc, ta không hề sợ.
Tôn Phú Xuân cảm thấy phản kháng không được liền thả hắn một bên vai, nàng đã sống tới từng này tuổi, trải qua không ít cuộc chiến, thân là người trong giang hồ, cái chết cũng trở thành một cái gì đó không quá quan trọng với nàng nữa.
Lăng Thần nghe vậy cũng chỉ cười mà nói:
- Haha, không hổ là phu nhân củaToàn chân giáo chủ, rất gan dạ.
- Nhưng mà, ta làm sao có thể ra tay giết đi một nữ nhân xinh đẹp như nàng chứ, ta chỉ muốn nàng ngoan ngoãn trở thành nữ nhân của riêng ta mà thôi.
Hắn cúi đầu nhìn toàn bộ cơ thể của Tôn Phú xuân, vì nàng là người luyện võ, hơn nữa võ công cũng không thấp, dáng vẻ làm sao có thể không tốt được chứ, làn da trắng hồng cùng đỏ mọng đôi môi, khuôn mặt cũng chỉ như nữ nhân ba mươi tuổi mà thôi, một nữ nhân như vậy sao hắn dám giết được chứ.
- Ngươi...!ngươi muốn làm gì?
Tôn Phú Xuân sợ hãi nói.
- Nàng không phải kêu ta là cái dâm tặc sao, tất nhiên ta phải làm điều mà dâm tặc hay làm rồi.
Lăng Thần vô sỉ nói.
- Ngươi....!Ahhhhh....
Tôn Phú Xuân còn chưa kịp nói xong thì bị hắn dùng côn thịt to dài ấy đâm thẳng vào trong tiểu huyệt một cách bất ngờ.
Hai tay bắt đầu ôm lấy eo nàng mà áp mạnh vào cơ thể khiến cho côn thịt đâm sâu tận bên trong hoa tâm của nàng. Bị một kẻ lạ mặt cưỡng bức mà bản thân không thể làm gì, Tôn Phú Xuân tuyệt vọng rơi nước mắt, nhưng Lăng Thần liền nhanh chóng tiếp cận phần môi đỏ mọng của nàng, chiếc lưỡi tấn công vào trong miệng của Tôn Phũ Xuân. Biết được ý đồ của Lăng Thần, Tôn Phú Xuân liền đóng chặt hàm răng, nhưng vì hắn càng ngày càng nhấp mạnh khiến cho tâm trí nàng có chút mê muội, phòng tuyến tâm lý cứ thế mà bị phá mất để cho ý đồ của Lăng Thần được thực hiện.
Hắn bắt đầu đâm vào sâu và mạnh mẽ hơn, sự kích thích dần khiến cho Tôn Như Nhất không kiềm chế được nữa mà rên rỉ.Tôn Phú Xuân dù cùng Mã Ngọc kết bái phu thê, nhưng với sự yếu đuối của tên đó, làm sao có thể tạo ra cái cảm giác sung sướng như của Lăng Thần, nàng nhanh chóng liền bị Lăng Thần thu phục về cơ thể lẫn suy nghĩ.
- Dù gì ta đã bị hắn cưỡng hiệp, tại sao cứ phải chống chịu mà không tận hưởng nó đi, dù sao cũng không ai biết.
Suy nghĩ cuối cùng của Tôn Phú Xuân là như vậy, nhưng nàng làm sao biết trượng phu nàng, Mã Ngọc đang chứng kiến tất cả ở một không gian khác, ánh mắt hắn lúc này đỏ lên, gân xanh nổi đầy trên mặt. Lúc nãy hắn còn đang luyện võ thì bị ai đó kéo ra ngoài, sau đó gặp tên thanh niên trẻ và bị hắn khóa lại ở không gian này.
Mã Ngọc còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thấy được cảnh tên thanh niên ấy ra tay với thê tử của chính mình. Đáng giận hơn là Tôn Phú Xuân lúc đầu có chút phản kháng nhưng về sau lại như thể rất tận hưởng chuyện này.
Hắn hận không thể thoát khỏi trạng thái này mà giết chết đôi gian dâm trước mắt.
Nhưng lời tiếp theo của Tôn Phú Xuân càng khiến cho Mã Ngọc vừa sụp đổ, vừa điên cuồng.-
Ư...!ư...!ư...!a...!a...!nhanh...!ư...!lên...!mạnh...!ư...!ư...!nữa...!ahhhhh...
- Mau gọi phu quân.
Lăng Thần hùng hổ nói.
- Ưm...!phu...!phu quân...!ư...!nhanh...!ư...!ưm...!lên...!mạnh...!ư...!ưm...!nữa...ahhh...
Tôn Phú Xuân nhanh chóng đắm chìm trong dục vọng, nàng lúc này chỉ có tận hưởng cảm giác vui sướng từ từng cứ nhấp của Lăng Thần, mặc kệ cho việc điều này là sai trái.
Phạch! Phạch! Phạch!
Lăng Thần nghe thấy tiếng rên rỉ dâm ô của nàng mà ra sức húc lấy, tiểu đệ hắn không ngừng đâm sâu vào tận tử cung khiến âm đạo Tôn Phú Xuân rỉ ra nước dâm liên tục.
Tôn Phúc Xuân lúc này cũng mặc kệ tất cả, hai tay ôm lấy đầu Lăng Thần mà đè mạnh vào trong khe ngực, còn chân thì cũng gắp lấy vòng eo của hắn, còn nâng bờ mông to của mình để phối hợp theo từng cú nhấp côn thịt nện xuống âm đạo.
Thậm chí tiếng rên rỉ càng lúc càng to.
- Ân...!ưm...!to...!ư...!quá...!đâm...!tới...!tới...!ư...!thiếp...!sâu...!ư...!ưm...!trong...!đi...!ư...!phu quân...!ahhhh...- Ahhh...!thiếp ra...
Sau nhiều lần bị Lăng Thần tiến công vao sâu trong tận tử cung, Tôn Phú Xuân cuối cùng không chịu nổi nữa.
Âm đạo nàng lúc này bóp chặt côn thịt của Lăng Thần rồi bắn một lượng lớn âm tinh, dù cho bị chặn lại bởi côn thịt nhưng vẫn có chút bị bánh phụt ra từng tia.
Mà cơ thể Tôn Như Nhất mềm yếu nằm trên người Lăng Thần, miệng thở hổn hển, mồ hơi cùng với nước tẵm chảy khắp người.-
- Hắc hắc, nàng còn tiếp tục được không.
Lăng Thần hỏi.
- Thiếp muốn.
Tôn Như Nhất ngại ngùng trả lời, nàng vẫn còn ham luyến cảm giác mà Lăng Thần mang lại cho nàng.
Và tiếp tục như thế, trước sự chứng kiến của Mã Ngọc, Lăng Thần và Tôn Phú Xuân không ngừng làm chuyện ấy, đã thế còn làm nhiều loại động tác khác nhau mà hắn còn chưa bao giờ nhìn thấy. Thậm chí nàng còn gọi Lăng Thần là chủ nhân, quỳ xuống chống cả hai tay hai chân như một mẫu cẩu để cho Lăng Thần tùy ý đ-... Thi thoảng còn thuận theo hắn mà kêu thêm vài tiếng.
--Hết chương 37--