Cũng đã hơn năm ngày kể từ lúc Lăng Thần rời khỏi cái nơi thí luyện của hệ thống, hiện tại xe ngựa của hắn đang tiến gần đến chân núi Chung Nam Sơn, nơi ở của Tiểu Long Nữ.
Trong xe ngựa lúc này, thân ảnh chúng nữ trần chuồng không mặc quần áo đang nằm xung quanh một nam tử, mà dưới thân nay tử lúc này lại đa có một mĩ phụ xinh đẹp tầm 25, 30 tuổi đang dùng ngực phục vụ cho tiểu đệ của hắn.
Nếu có người quen các nàng ở đây, thì sẽ nhận ra vài người trong nhóm là các nữ hiệp có tiếng trong giang hồ, thậm chí có cả Xích Luyện tiên tử Lý Mạc Sầu. Mà người đang buscu cho Lăng Thần lúc này chính là Võ Tam Nương, người từng là thê tử của một tên họ Võ nào đó.
Mấy năm trước, nếu nhìn thấy Võ Tam Nương thì mọi người sẽ coi nàng là đẹp nhưng hơi có tuổi, bởi lúc này Võ Tam Nương cũng đã hơi già so với chúng nữ trong đám nữ nhân của Lăng Thần. Tuy nhiên, sau khi cùng Lăng Thần song tu cả ngày lẫn đêm, nàng hiện nay lại trông trẻ ra, khuôn mặt trắng bóng không chút nếp nhăn, da thịt mềm mại, bầu ngực sữa to căng tròn không có chút xệ xuống, hương thơm mùi sữa nhưng lại có chút mùi kì lạ.
Mà chúng nữ đều có điểm chung, đó chính là một hình xăm kì lạ trên bụng… Mà những hình xăm đó không khiến người khác phản cảm mà lại khiến cho các nàng trông dâm dục, quyến rũ hơn.
Những hình xăm đó cũng chính là minh chứng cho việc chúng nữ đã trở thành “nô lệ” trong khế ước của Lăng Thần, không những giúp việc nam nữ diễn ra lâu dài, mà còn khiến chúng nữ trở nên mạnh mẽ qua việc âm dương hòa hợp và nhiều tác dụng không tiện kể thêm…
Sau một hồi được thổi kèn và phục vụ bằng ngực, Lăng Thần cuối cùng cũng không thể chịu được nữa mà phun ra hết vào trong miệng Võ Tam Nương khiến cho cô nàng bị sặc… Sau đó hắn vỗ vỗ lưng nàng vài cái. Hiểu ý, Võ Tam Nương liền quay người lại, để lộ dâm huyệt ẩm ướt đối sát với côn thịt còn đang cương cứng dù mới xuất.
- Phu quân… thiếp muốn…
- Muốn gì? Dâm nữ của ta muốn gì nào…
- Ư… dâm nữ muốn ngài dùng con c*c to bự ấy đâm hỏng… muốn mang thai của ngài…
Võ Tam Nương lúc này cực kỳ dâm đãng, thêm cả sở thích của Lăng Thần ngày càng nặng hơn, hắn thích chơi trò đóng vai trong lúc làm tình cùng các nàng. Mà cũng vì yêu hắn nên chúng nữ cũng không phản đối chuyện này, trái lại còn vô cùng hợp tác và hưởng thụt.
Ngay lập tức, Lăng Thần bóp lấy phần eo mềm mại của Võ Tam Nương, rôi đâm một phát thật mạnh khiến cho côn thịt đâm vào tận sâu tử cung của Võ Tam Nương khiến cho cô nàng ngay lập tức phun nước.
- Ah... phu... quân... a...a... to... quá... ư... ư... thoải... mái... a... ư... ư... ư…
Côn thịt của Lăng Thần không ngừng húc sâu vào trong bụng khiến cho Võ Tam Nương khoái cảm mà rên rỉ.
Lăng Thần hai tay đang nắm nàng cái tuyết mông, hung hăng bóp mà tăng tốc cắm vào, côm thịt đâm thọc vào nàng âm đạo càng nhanh, càng sâu.
- Ư... ư... dâm nữ... a... raaa...ahhhhh...
Võ Tam Nương vì không chịu được như thế kịch liệt liền quát lên to rồi cao trào, Lăng Thần không buông tha nàng mà vẫn tiếp tục chơi nàng đủ loại tư thế cho đến khi Võ Tam Nương ngất đi cùng chúng nữ thì mới thả ra.
Trong suốt khoảng thời gian này, trừ những lúc cùng chúng nữ song tu, Lăng Thần còn tranh thủ học thêm kiếm chiêu để năng cao khả năng thuần phục kĩ năng kiếm thần, nhưng dù vậy thì độ thành thục mới là 0,001/100.
Còn kĩ năng trên giường của hắn thì ngược lại, càng có nhiều nữ tử, hắn càng trở nên mạnh hơn, thậm chí là chúng nữ luân phiên nhau cùng đè hắn xuống, cuối cùng cũng bị hắn làm cho bất tỉnh nhân sự.
Thấy chúng nữ ngất đi hết, Lăng Thần liền vung tay đem các nàng vào không gian hệ thống, thậm chí hắn còn chuẩn bị không ít đồ ăn cho các nàng, dù cho sau khi song tu với hắn, việc ăn uống đối với các nàng cũng chỉ là để cho vui, không có tí tác dụng nào nữa.
Xong việc cần làm, Lăng Thần bắt đầu hướng về phái Cổ Mộ mà đi qua.
- Các ngươi nhìn thấy gì không?
- Không a, hay là ngươi nhìn nhầm?
- Tại sao ta có thể nhìn nhầm cho được, không phải vừa có bóng đen lướt qua sao?
- Ta làm gì thấy, có khi ngươi nhìn thấy con chim bay qua đấy, hừ đúng là phiền phức.
- Hắc hắc có khi là vậy. Thôi mau kết thúc ca trực để về còn nghỉ ngơi.
Do tốc độ của Lăng Thần quá nhanh nên những người canh gác ở Toàn Chân giáo tưởng nhầm hắn là chim, hoặc do bọn hắn nhìn nhầm. Lăng Thần tất nhiên là không biết, nếu biết thì hắn cũng không để tâm lắm. Dù sao mục tiêu chính của hắn cũng là Tiểu Long Nữ.
Trong chốc lát, Lăng Thần đã đi tới chân núi, vòng qua một cách cánh rừng tre trúc sâu không thấy bên kia. Dù trong khoảng thời gian này, Tiểu Long Nữ cùng Dương Quá đã đặt không ít bẫy, những với giác quan nhạy bén của mình, Lăng Thần có thể dễ dàng né được những thứ đó.
Đi càng sâu, rừng cây càng lúc càng dày, che hết cả ánh sáng mặt trời. Hắn đi thêm chục bước thì nhìn thấy có một tấm bia đá, hắn cúi xuống nhìn thì thấy tấm bia khắc bốn chữ "Người ngoài dừng bước".
Lăng Thần liền thấy vui vẻ, hắn chắc chắn đây chính là khu vực "Hoạt tử nhân mộ", nơi Lâm Hướng Anh sáng lập khi xưa, và chắc chắn, Tiểu Long Nữ cùng tên Dương Quá đang ở dưới này.
---
Doãn Chí Bình vốn là một tên đệ tử có tiếng ở Toàn Chân Giáo, sức mạnh ở trong giáo cũng không hẳn là thấp, tuy nhiên, khi hắn gặp phải Dương Quá và cảm thấy Dương Quá có khả năng uy hiếp đến địa vị của mình trong giáo, hắn liền cố gắng chèn ép Dương Quá.
Điều đó dẫn đến việc Dương Quá rơi vào trong phái Cổ Mộ và gặp được Tiểu Long Nữ. Nhờ vậy nên Doãn Chí Bình cũng đã chứng kiến được dung mạo tuyệt sắc của nàng.
Từ đó, Doãn Chí Bình như có tâm bệnh, lòng luôn không yên, hắn ghen tỵ với tên tiểu tử Dương Quá khi được ở lại với Tiểu Long Nữ, khó chịu vì người đó không phải hắn.
Nhưng trời cao vẫn còn thương hắn, một ngày khi hắn lẻn qua phái Cổ Mộ để ngắm nhìn Tiểu Long Nữ từ xa thì chứng kiến cảnh một người lạ lùng đi đến bắt đi Dương Quá, sau đó liền điểm huyệt với Tiểu Long Nữ khiến cho nàng nằm im bất động.
- Đây… đây không phải cơ hội của ta sao?
Dù trong lòng Doãn Chí Bình hiểu rõ việc Tiểu Long Nữ không hề yêu thích mình, biết nàng và tên Dương Quá có lẽ đã có một mối quan hệ nào đó, nhưng hắn không hề quan tâm. Bởi lúc này, hắn có thể được làm chuyện nam nữ với người nữ nhân trong lòng hắn.
- Ngươi có suy nghĩ gì vậy? Tiểu Long Nữ là của ta.
Lúc Doãn Chí Bình đang suy nghĩ thì một âm thanh kì lạ vang lên bên tai khiến hắn phải quay đầu lại. Chứng kiến một nam tử vừa xa lạ, nhưng rất điển trai đang đứng bên cạnh mình từ lúc nào không hay.
- Đạo… đạo hữu nói gì vậy? Ta không hiểu.
Lăng Thần cười lạnh nói:
- Từ khi ngươi thấy Tiểu Long Nữ, ngày đêm lúc nào cũng nhớ nhung nàng. Không biết trong tình cảnh thế này, ngươi lại có suy nghĩ thế nào đây? Không sao, ta hiểu mà, dù sao ta cũng là nam nhân, gặp mĩ nữ xinh đẹp như Tiểu Long Nữ cũng phải có chút sắc tâm chứ.
Doãn Chí Bình còn đang nghe tên nam tử trước mắt nói bậy gì đó… Do quá bất ngờ với cảm thấy kẻ trước mắt có vẻ bình thường nên hắn cũng không quá đề phòng… Nhưng Doãn Chí Bình không ngờ, chỉ trong tích tắc, bản thân đã bị một kiếm chém xuyên tim lúc nào không hay.
- Aiza, dù ngươi có suy nghĩ giống ta nhưng ta cũng vừa nói đó. Tiểu Long Nữ là của ta. Không tên nam nhân nào được phép động vào nàng trừ ta.
Lăng Thần ra tay rất dứt khoát, trực tiếp đâm xuyên tim Doãn Chí Bình, khiến hắn không thể ra tay mà đã chết một cách mờ nhạt như ngọn cỏ ven đường.
- Hắc hắc, giờ thì, Long Nhi, ta đến đây.
--Hết chương 29--