- Đây là… bức tường???
Sau một chút thời gian không biết nên làm thế nào, Lăng Thần quyết định quay trở ra. Tuy nhiên, hắn bỗng đập mặt vào một thứ gì đó vô hình, dù cố dùng sức mạnh phá hủy nhưng vẫn không thoát ra được.
Bỗng, một âm thanh lạnh lùng hiện lên.
“Ting, khảo nghiệm bắt đầu.
Ký chủ không thể rời khỏi nơi này khi chưa hoàn thành thử thách.
Hãy vượt qua 10 tầng tháp để có thể rời khỏi đây.
Khi vượt qua mỗi tầng tháp, ký chủ sẽ được nghỉ ngơi tùy ý và cơ thể ký chủ sẽ được hồi phục nguyên trạng.
Lưu ý: nếu chết ở đây, ký chủ sẽ chết.”
- Má nó, ta có vẻ đi nhầm chỗ rồi… Đm hệ thống.
Mặc kệ lời gào thét của Lăng Thần, âm thanh hệ thống lần nữa vang lên.
“Còn 59 giây nữa bắt đầu thử thách tầng 1.”
Lăng Thần thấy vậy cũng phải bất lực, có vẻ như hệ thống không muốn hắn bình yên vượt qua cái thử thách chết tiệt này, vậy nên trước mắt hắn liền đưa chúng nữ lại gần tường vô hình.
Khi mang người cuối cùng đến, âm thanh hệ thống vang lên:
“Còn 5 giây… 4 giây… 3 giây… 2 giây… 1 giây…”
“Ting, thử thách tầng 1 kích hoạt. Các trang bị trừ “kiếm sắt” bị cấm sử dụng. Kĩ năng bị cấm sử dụng.”
- Cái… đm…
Lăng Thần nuốt nước bọt và tiến về phía trước, khi đến một vùng tăm tối khác với nơi có đầy đủ ánh sáng sau lưng, hắn bắt đầu nuốt nước bọt, cẩn trọng vừa đi vừa thăm dò xung quanh. Dù cho chưa đụng phải bất kì sinh vật nào thì hắn vẫn không dám sơ suất.
- Hình như có cái gì đó.
Đang cẩn trọng di chuyển, bỗng Lăng Thần cảm nhận được có cái gì đó đang tới, thêm cả cái mùi hôi thôi khó chịu như mùi mấy cái rác đã phân rã.
- Má nó, có dã thú…
Dù không nhìn rõ nhưng nhờ giác quan mạnh mẽ đã được cường hóa sau từng đó thời gian, Lăng Thần vẫn có thể cảm nhận được một con vật nào đó đang nằm ngay gần hắn, tuy là nằm nhưng nó giống như đang thủ thế, chỉ cần Lăng Thần đi vào phạm vi săn bắt, nó sẽ ngay lập tức tấn công hắn.
- Hừ, muốn dụ lão tử, đừng mơ…
Nói rồi Lăng Thần liền ngay lập tức lùi vài bước, sau đó lấy đà giơ cao kiếm rồi chém một cái thật mạnh…
Choang!
Dù sao đó cũng là một dã thú săn mồi, việc nó phản ứng lại đòn tấn công của Lăng Thần cũng không có gì là lạ, dẫu vậy, bản thân nó cũng bị thương khá nghiêm trọng, bởi chỉ số Lăng Thần cao gấp mấy chục lần so với người bình thường, thêm cả cây kiếm dù đơn giản nhưng rất sắc bén, nếu hắn có kinh nghiệm chiến đấu, việc kết thúc trong một đòn lại vô cùng đơn giản.
Gào!
Như lường trước được việc sinh vật đó sẽ tránh qua một hướng rồi vồ lấy mình, Lăng Thần đáp trả bằng cách vung kiếm, cơ thể cậu xoay một cách đầy ấn tượng.
Xoẹt…
Thanh kiếm ngay lập tức xé ngang người con dã thú. Cùng lúc đó, âm thanh hệ thống hiện lên.
“Ký chủ hạ gục một Ma Khuyển.
Mục tiêu nhiệm vụ: hạ 100 Ma Khuyển.
Tiến độ: 1/100.”
- Mẹ nó, 100 con chó, ngươi đùa ta hả hệ thống.
Còn chưa kịp chửi rủa, bỗng xuất hiện thêm vài con Ma Khuyển ở gần Lăng Thần, chúng tiếp cận hắn với tốc độ cực kì nhanh.
- Đệt, mùi máu dẫn chúng đến đây à.
Và như vậy, cuộc chiến của hắntiếp tục trong suốt thời gian cực kỳ dài…
---
Không biết qua bao lâu, Lăng Thần hiện tại trông vô cùng thảm, cơ thể đầy máu me, có cả máu bản thân và cả máu của lũ Ma Khuyển. Không những vậy, tay trái của hắn có vẻ như đã bị phế đi không thể cử động được nữa.
- Mẹ nó, mười con đã đành, không ngờ cái hệ thống này còn hố ta, bắt ta chiến đấu với 50 con, nếu không phải bản thân đã được cường hóa, thì ta đã sớm ngã ở đây rồi.
“Ting, ký chủ thành công vượt qua tầng 1, có muốn đến không gian nghỉ ngơi.”
- Nếu ta đến vùng không gian đó, thì nữ nhân của ta ở lại đây sao?
“Ting, sẽ không, họ sẽ được dịch chuyển cùng kỹ chủ.”
- Vậy, mau dịch chuyển.
“Ting, xác nhận dịch chuyển. Còn 3 giây… 2 giây… 1 giây…”
---
- Không, Lục Triển Nguyên chàng đừng rời khỏi mẹ con ta.
Hà Nguyên Quân điên cuồng gào khóc, nàng không ngừng cầu xin. Trước mắt nàng, Lục Triển Nguyên đang cùng một người con gái từng bước rời xa nàng.
Mặc cho nàng có cầu xin như thế nào nữa thì chuyện đó vẫn không thể thay đổi.
Những kí ức dần chuyển vào trong Hà Nguyên Quân, nàng thấy được cảnh Lục Triển Nguyên bỏ nàng mà đi.
Kí ức về Lục Vô Song và Trình Anh cũng không có, như thể kí ức về hai người họ như là một giấc mộng đối với nàng vậy.
---
Ở bên ngoài, cơ thể Hà Nguyên Quân không ngừng vặn vẹo mà hét lấy:
- Lục lang đừng bỏ ta...
- Lục Lang... không...
Tất cả những thứ này đều là do chính Lăng Thần gây ra, hắn muốn phá hỏng tâm tình của Hà Nguyên Quân rồi mới bắt đầu ăn nàng.
Trong cơn u mê Hà Nguyên Quân liền tỉnh giấc, người mà nàng nhìn thấy đầu tiên chính là một nam nhân cực kỳ đẹp trai. Tuy nhiên hắn hiện tại đang khỏa thân ngồi trên giường, dưới chân hắn là một mĩ nữ trần như nhộng đang bú tiểu đệ của hắn.
- Ngươi... ngươi là ai?
Hà Nguyên Quân run rẩy hỏi, nàng lúc này còn chưa thể thoát khỏi ác mộng mà mình mới gặp được.
- Ta sao... Ta Lăng Thần chính là phu quân của nàng a. Nàng chính là nữ nhân của ta mà, nàng không nhớ sao?
Lăng Thần trả lời, lúc này hắn dùng Thôi miên để nói chuyện với nàng. Sau khi hoàn thành thử thách đầu tiên, hắn đã được hệ thống mở khóa toàn bộ kĩ năng. Vì vậy nên hắn quyết định ăn sạch những nữ nhân mà hắn bắt được, kể cả hai nữ tử chưa trưởng thành kia.
Hà Nguyên Quân dù đang kinh hoàng nhưng nghe thấy lời Lăng Thần thì vẫn không tin, nàng liên tục lắc đầu phản đối:
- Không... ngươi không phải ta phu quân, Lục Triển Nguyên mới chính là.
- Nàng không rõ sao, Lục Triển Nguyên bất quá chỉ là một kẻ khốn nạn. Lý Mạc Sầu yêu hắn bao nhiêu nhưng hắn vẫn bỏ rơi nàng ấy, nàng nghĩ nàng có thể như thế nào.
Nghe được Lăng Thần nói vậy, Hà Nguyên Quân liền nhớ tới giấc mơ kia.
- Mà nàng thử xem, yêu tên khốn nạn ấy thì được gì. Sao khi như Lý Mạc Sầu, hiện tại nàng ấy đang sung sướng khi ở bên cạnh ta đây.
Nói rồi, Lăng Thần chỉ xuống dưới. Lúc này Hà Nguyên Quân mới để ý thấy nữ nhân đang trần chường phục vụ tiểu đệ Lăng Thần chính là Lý Mạc Sầu, không những vậy, bên cạnh còn có ba người đang nằm thở hổn hển, phần dưới không ngừng chảy ra chất lỏng màu trắng.
Với thân phẩn là người từng trải, nàng hiểu rõ chuyện vừa mới xảy ra với họ. Bản thân Hà Nguyên Quân khá là bất ngờ khi biết Lăng Thần dù mới làm chuyện ấy với tam nữ mà vẫn có thể khỏe mạnh như vậy… Lục Triển Nguyên ngày xưa không được vậy a, chưa nói ba, chứ đến cả nàng hắn cũng không thể đáp ứng được.
- Thế nào, nàng nghĩ kĩ chứ. Tại sao cứ phải vương vấn kẻ đã mất, không phải tận hưởng những thứ đang có sẽ tốt hơn sao.
Lời nói của Lăng Thần như thức tỉnh Hà Nguyên Quân, nàng cũng tự hỏi bản thân vì sao phải nhớ tới tên khốn Lục Triển Nguyên… Cũng không biết từ lúc nào, bản thân nàng đã quên đi việc bị Lăng Thần bắt cóc, quên đi bản thân từng yêu Lục Triển Nguyên như thế nào… Mà giờ đây, bản thân nàng lại bị Lăng Thần dẫn dụ.
- Vậy, nàng có muốn cùng ta trở thành phu thuê, cùng ta làm những chuyện mà phu thuê bình thường hay làm.
Nghe như là một lời nói bình thường, nhưng đây thực chất lại là thôi miên của Lăng Thần đến với nhận thức của Hà Nguyên Quân. Kể từ lúc nàng, bản thân nàng đã quên đi mất chính mình của ngày xưa… Giống với tứ nữ, nàng triệt để trở thành người của Lăng Thần.
--Hết chương 23--