Chương 16: Sa đọa

Có những con sóng cao và những con sóng thấp. Giữa những con sóng đập vào rồi lại rút ra đó, ý thức của Mộ Dung Tuyết như một con thuyền nhỏ giữa biển lớn, không ngừng bị vùi dập một cách mạnh mẽ, tàn bạo.

Trong cái cảm giác ấy, tiềm thức, suy nghĩ của Mộ Dung Tuyết ngày càng loạn nhịp và tan thành những mảnh nhỏ để rồi chìm sâu trong dục vọng bao la.

Thứ duy nhất mà nàng ta cảm nhận được lúc này chính là sự chờ đợi. Mỗi khi thức giấc, nàng liền bị thứ đó đâm vào thì nàng chỉ biết rên, cùng với sự thèm khát mãnh liệt về nó, và những lần như vậy, nàng chỉ biết tới việc giơ mông lên để có thể nếm trải nó.

Đó cũng chính là điều mà nàng có thể làm, bị ch*ch tới ngất xỉu, và khi tỉnh dậy, nàng vẫn tiếp tục.

- Á… ứ… mạnh… sướng… aaa… ưm…

Xung quanh cơ thể nàng lúc này chính là những dòng tinh dịch sền sệt của một người nam nhân mà nàng mới gặp không lâu, nếu là lúc trước, nếu có kẻ dám có ý đồ với nàng, thì hắn đã xác định chầu diêm vương. Nhưng lần này, nàng lại chính là người bị hắn chinh phục, những sự ghê tởm, khinh bỉ với kẻ khốn nạn ấy, nàng đã sớm quên đi.

Đôi mắt nàng vẩn đục, mất đi cái gọi là ánh sáng, miệng thì chỉ mở được phân nửa, tiếng nói cũng không rõ ràng, chỉ có tiếng rên là không ngừng xuất hiện.

Mà hai lỗ cấm địa của nàng, lỗ nào cũng nhuộm đầy tinh dịch, cùng với đó là mồ hôi cùng với một số chất lỏng màu vàng. Dù dơ dáy là vậy, Mộ Dung Tuyết cũng không hề quan tâm, đúng hơn là tâm trí của nàng không thể để ý tới những chi tiết này nữa rồi.

Và cảm giác duy nhất mà nàng cảm nhận được, chính là cảm giác chỗ dưới đang bị vật thể to, cứng, dài không ngừng đâm vào thẳng trong tử cung nàng… Bản thân nàng cũng không thể phản kháng, chỉ có theo bản năng mà rên rỉ, kèm với đó là sự thèm khát khoái lạc không ngừng tăng lên.

Mà những tư thế của nàng trong khoảng thời gian này, nếu có ai nhìn thấy, thì không thể tin được đây chính là Mộ Dung Tuyết, đứng thứ chín trong Thập Đại mĩ nhân, một trong những người rất có tiếng ở trong giang hồ lẫn trong triều đình.

Nàng của lúc này, chỉ có biết đem chiếc mông của mình để nhấp nhô theo ý của người nam nhân kia, không có một chút nào gọi là khó chịu hay bỏ cuộc… Mà lý do vì sao nàng làm vậy, có lẽ, nàng cũng đã quên mất.

Mà thức ăn, thức uống của nàng, cũng chính là nguồn tinh vô tận đến từ Lăng Thần… Những dòng tinh nhếch nhác không ngừng trút vào cơ thể kiều diễm, mềm mại của nàng nhưng lại quá nhiều mà rò rỉ ra ngoài, bấm khắp trên cơ thể, trên mái tóc đen dài của nàng.

Dù lúc đầu cảm thấy kinh tởm nhưng nàng biết, nếu không ăn nó, nàng không thể sống sót được. Mà tinh dịch của Lăng Thần lại chứa lượng lớn sinh mệnh lực, nó đầy đủ chất dinh dưỡng để người ăn có thể sống, dù mùi vị vẫn khá tanh, và nhờn nhợt.

Dẫu vậy, sau không ít thời gian ăn nó, Mộ Dung Tuyết lại càm thấy nó không hề ghê tởm, mà ngược lại, còn rất là ngon, nàng cảm giác như nếu thiếu đi nó, nàng không thể chịu được… Cơn thèm khát ấy thúc dục nàng càng phải cố gắng phục vụ Lăng Thần, để hắn có thể bán ra nhiều và dày đặc hơn…

---

Bạch! Bạch! Bạch!

- Ưm… ư… sướng… ư… mạnh lên… ta ra… a…

- Ta cũng ra, mau nhận lấy hết đi…

Sau không biết bao nhiêu lần ra, Lăng Thần liền đâm thẳng vào sâu trong người Mộ Dung Tuyết mà phun trào khiến cho nàng trợn ngược mắt, miệng rên rỉ càng to hơn, cơ thể run nhẹ…

Mộ Dung Tuyết cũng không chịu nổi nữa, liền nằm ngay lên cơ thể Lăng Thần, bộ ngực to tròn in dấu vân tay ấy liền cọ sát vào người hắn, mà tiểu huyệt của nàng vẫn đang nuốt lấy cự long của hắn, tinh dịch chất đầy bụng vẫn chưa ra hẳn, chỉ đang cỗ rỉ ra từng chút…

Thấy vậy, Lăng Thần có chút hài lòng với kết quả của miệng, nhưng hắn vẫn nói:

- Chưa gì đã một tuần trôi qua, có vẻ như hẹn ước giữa ta và nàng đã hết nhỉ. Có vẻ tên kia đang chờ nàng đó.

“Tên… kia… Đúng rồi… người đó… là… phu quân… của mình…”

Nghĩ tới đây, Mộ Dung Tuyết bỗng từ trong cơn mơ màng chợt tỉnh giấc, hai mắt u tối bỗng có ánh sáng trở lại… Không biết lấy sức lực từ đâu, nàng liền ngay lập tức rời khỏi người Lăng Thần, mặc kệ cho lượng tinh dịch đang không ngừng chảy xuống dưới, nhìn Lăng Thần nói:

- Ước hẹn giữa ta và ngươi đã hết, mau thả ta và phu quân ra.

- Không tệ, không thể tin rằng tình yêu của nàng với hắn vẫn sâu đậm như vậy, nhưng ta hy vọng nó vẫn như vậy khi cả hai gặp nhau…

Lăng Thần cười tà nói… Trong giọng điệu của hắn, Mộ Dung Tuyết cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nàng còn chưa kịp nghĩ nhiều, Lăng Thần liền vung tay lên một cái, đem hắn với nàng rời khỏi vùng không gian này.

- Phu quân, xong rồi sao?

Người nói chuyện khiến cho Mộ Dung Tuyết vô cùng ngạc nhiên, bởi đây chính là Lý Mạc Sầu, chỉ thấy cô nàng liền đi lại chỗ Lăng Thần, nhẹ nhàng lau những vết dơ trên người hắn rồi đem một chiếc áo choàng khoác lên người Lăng Thần.

- Điều này, làm sao có thể?

Mộ Dung Tuyết vô cùng kinh ngạc, ma nữ như Lý Mạc Sầu, lại có thể trông như một người vợ hiền ở bên phục vụ cho Lăng Thần, nếu là ngày xưa, nàng chắc chắn khi Lý Mạc Sầu thấy một tên nam nhân như Lăng Thần, sẽ không ngần ngại giết chết hắn, vậy mà bây giờ lại…

- Hừ, không gì là không thể, mà ngươi tính để như vậy đi gặp hắn sao?

Lăng Thần lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Mộ Dung Tuyết, khi nàng nhìn lại cơ thể mình thì thấy bản thân đang không mặc gì cả.

Không hiểu sao, bản thân nàng nhìn vậy thì cũng tỏ ra bình thường trong giây lát, sau đó lại có chút lúng túng mà lấy y phục Lăng Thần đưa cho bản thân rồi tìm một góc thay đồ, còn dám cảnh cáo Lăng Thần không được nhìn trộm.

- Hừ, đã bị ta làm như vậy còn ngại sao… Đúng là nữ nhân kì lạ.

Lăng Thần có chút không hiểu cô nàng này, nhưng hắn cũng mặc kệ. Sau đó liền cười tà, tiếp tục nói:

- Dù bị ta làm chuyện ấy liên tục trong một tuần nhưng vẫn không bị mê hoặc tâm trí, ta phải công nhận cô đúng là một cô gái kiên cường.

Mộ Dung Tuyết còn chưa kịp nói gì, Lăng Thần lại nói tiếp:

- Tuy nhiên, trong kế hoạch lần này, người tiếp nhận thử thách, không phải mỗi nàng, và người kiên cường nhất, lại chỉ có mỗi nàng…

Nói rồi Lăng Thần liền vung tay lên lần nữa, cả ba người nhanh chóng xuất hiện trong một vùng không gian, mà điều trước mắt, lại khiến cho Mộ Dung Tuyết từ kinh ngạc chuyển đến không tin, thậm chí có chút tuyệt vọng.

Chỉ thấy Lăng Nha, lúc này đã hồi phục hoàn toàn bộ phận trên cơ thể, đang không ngừng làm chuyện ấy với một người phụ nữ bình thường, thậm chí có phần xấu xí…

- Lăng Nha, Lăng Nha tỉnh lại đi, chàng sao lại như vậy.

- Phu quân, thiếp thắng rồi, từ giờ chúng ta chính thức tự do rồi.

Mặc cho Mộ Dung Tuyết có nói thế nào, Lăng Nha cũng không hề quan tâm, hắn vẫn chỉ cố gắng ch*ch cô gái kia mà bỏ qua sự hiện diện của những người khác.

- Vô ích thôi.

Giọng nói của Lăng Thần lần nữa vang lên.

- Tên này đã sớm chìm trong dục vọng rồi, tầm sau ba ngày chấp nhận thử thách, ta đã thôi miên hắn rằng người con gái trước mắt chính là Hoàng Dung, người đứng hạng hai trong Thập Đại mĩ nữ, và dùng thuốc với hắn để tăng thêm cảm giác thèm khát, và sung sướng…

- Mà người phụ nữ đó, lại chính là một thứ mà ta sở hữu, có tên gọi là “con rối mộc nhân”, có thể mô phỏng lại hình dáng của người khác, ta dùng nó để mô phòng hình dáng của một người đi đường mà ta vô tình bắt gặp.

- Không thể ngờ được, chỉ sau ba ngày, hắn không những không ngừng lại mà đến cả khi không dùng tới thuốc, hắn vẫn trầm mê trong đó, thậm chí còn sẵn sàng vứt bỏ ngươi để có thể vĩnh viễn nếm cảm giác này…

- Nếu không tin ngươi có thể xem…

Một tấm hình chiều liền xuất hiện trước mắt Mộ Dung Tuyết, từng hành động, nội dung, câu nói ngay lập tức xuất hiện trước mắt nàng…

- Không… không thể nào…

Trong lúc Mộ Dung Tuyết còn đang mơ hồ, Lăng Thần trần truồng đi lại gần nàng, vỗ mông một cái, Mộ Dung Tuyết không biết vì sao lại ngay lập tức ngồi xuống, buscu hắn.

- Ngươi thấy sao? Dù lý trí ngươi vẫn nhớ về tên đó, nhưng cơ thể ngươi chỉ muốn ở bên ta. Mà sau từng đó thời gian, ngươi nghĩ Lăng Nha có thể thỏa mãn ngươi được sao…

Những lời nói của Lăng Thần như đâm vào trong tim Mộ Dung Tuyết, nàng không biết vì sao, nàng không thể phản bác hắn, càng không thể rời xa hắn…

- Ta sẽ cho nàng một khoảng thời gian suy nghĩ, hy vọng lúc chuẩn bị rời đi nàng sẽ cho ta một kết quả khiến cho cả hai ta đều hài lòng.

Nói xong, Lăng Thần liền đem cả ba rời khỏi đó, hắn liền sắp xếp cho Mộ Dung Tuyết một chỗ ở để nàng có thể suy nghĩ thêm. Còn hắn lại tiếp tục mây mưa với ba cô nàng, và có thời gian để suy nghĩ về kế hoạch sau này.

--Hết chương 16-