Chương 98: Đi cùng Phương Nguyên.
Phương Chính sau khi khôi phục hoàn toàn trong trận chiến với Hùng Hắc Bạch. Hắn liền được tộc trưởng bổ nhiệm làm tổ trưởng tiểu tổ, tên của tổ đội cũng rất ngắn gọn, Nhất Niệm.
Nhất trong duy nhất, niệm chính ý niệm, cả đời cũng chỉ một ý niệm, mãi mãi không đổi.
"Ngươi nghe nói gì chưa?"
"Có phải chuyện Phương Chính giao chiến với Hùng Hắc Bạch, sau đó lại được tộc trưởng bổ nhiệm làm tổ trưởng tiểu tổ?"
"Ngươi biết tên tiểu tổ là gì không?"
"Hình như là Nhất Niệm. Ngươi định sau khi rời khỏi học đường sẽ gia nhập vào tiểu tổ đó sao?"
"Ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi, bởi vì ta nghe hắn nói lại một học viên, tiêu chuẩn vào tiểu tổ của hắn rất cao."
"Cao như nào vậy? Dù sao cũng là tiểu tổ mới thành lập, kinh nghiệm chắc chắn vẫn còn khuyết thiếu. Tộc trưởng sẽ không để thiên tài của tộc làm nhiều nhiệm vụ mạo hiểm, đương nhiên nguyên thạch kiếm được sẽ không nhiều, cho tiền ta cũng không vào."
Phương Nguyên ngồi bên trong một khách điếm khẽ nhíu mày, vì hắn không biết tiêu chuẩn của Phương Chính sẽ cao đến thế nào.
Hắn đang nhắm đến phần thưởng của khảo hạch cuối năm, nếu vì thứ này dẫn đến ánh mắt của Phương Chính cũng thật không hay
Hắn biết rõ bản thân không thể tham gia thế lực nào trong tộc, đặc biệt Phương Chính còn đang là phe của tộc trưởng.
"Dù ngươi nói cái gì thì ta cũng sẽ tham gia vào tiểu tổ của hắn!"
"Vì mạch của ngươi thuộc về phe cánh của tộc trưởng chứ gì? Ta lại nghe nói Phương Chính từ giờ đến lúc trở thành tộc trưởng sẽ hoàn toàn độc lập, không thuộc về phe cánh nào trong tộc."
"Ngươi không biết thôi, tộc trưởng mặc dù nói vậy, nhưng có ai dám chiêu mộ Phương Chính của lão?"
Phương Nguyên nghe xong, không khỏi ngạc nhiên, nếu vậy vừa hay đạt tiêu chuẩn của hắn.
Nhưng nguy hiểm bên trong vẫn còn tiềm ẩn, hắn thật sự không muốn gia nhập tiểu tổ Phương Chính.
Người ta còn nhận ra Phương Chính vẫn chưa thoát ly hoàn toàn, nhưng Phương Nguyên lại tìm ra nước cờ cao thâm trong đó.
"Phương Chính hoàn toàn không phải là người của tộc trưởng ngay từ đầu, nói đúng hơn là hắn mượn danh thiếu tộc trưởng để làm việc. Ta nghe hắn từng tùy tiện giết một cổ sư trong tộc, gương mặt không chút đổi sắc."
"Với danh không phụ thuộc vào tộc trưởng, có thể thu hút nhân tài từ nhiều thế lực khác nhau, dù sao cũng là danh chính ngôn thuận. Sau này muốn làm tộc trưởng hay không cũng là do hắn quyết."
"Phương Chính có tâm cơ như vậy, không nói trước hắn có thể quay lại cắn ta, việc gia nhập tiểu tổ của hắn chính là đi vào hang cọp mà không biết cọp có trong đó không!"
Tin này nóng đến mức thậm chí còn lan ra cả ba sơn trại, tộc trưởng Hùng gia đang trách móc Hùng Hắc Bạch.
"Ngươi làm như vậy là có ý gì? Đường đường là Thập Tuyệt Thể lại thua một tư chất bậc Giáp, mặc dù tu vi chỉ cách một cảnh giới nhỏ. Nhưng rõ ràng thực lực của cả hai đã cách nhau như trời với đất rồi. Ngươi có biết làm vậy là mất mặt Hùng gia trại lắm không?"
"Bẩm tộc trưởng, ta có lý do để thua Phương Chính. Như ngài biết, sơn trại chúng ta nằm ở tuyến đầu trong ba sơn trại. Ngài cũng thường chúng ta là nói sơn trại quanh năm thú triều chỉ có quy mô nhỏ. Nếu có thú triều lớn hơn, chúng ta kiên trì đối kháng sẽ là sơn trại bị diệt sớm nhất, còn bỏ chạy sẽ trở thành tội đồ. Tại sao chúng ta lại không kết thân với hai sơn trại còn lại."
Tộc trưởng hơi nhíu mày, Hùng Hắc Bạch biết đây là thời cơ tốt để bồi thêm vài câu: "Để thay đổi suy nghĩ của cấp trên thật sự rất khó khăn, chúng ta chỉ có thể bắt đầu từ những mầm móng tương lai của tộc họ."
"Ta thật sự rất khổ tâm a, sở dĩ ta cướp nguyên thạch là muốn gia tộc cho học viên vào rừng khảo hạch, tiện thể kéo ngắn quan hệ giữa chúng ta với Cổ Nguyệt sơn trại. Nếu ngài thấy đây, kế hoạch của ta đã hiệu quả."
"Tại sao lại là Cổ Nguyệt sơn trại, chứ không phải là Bạch gia trại?"
Tộc trưởng Hùng gia trại vô thức bị cuốn theo lời nói của hắn, gật đầu như muốn nhận lời giải đáp.
Hùng Hắc Bạch chỉ khẽ mỉm cười: "Ta nghi ngờ bên Bạch gia trại kia cũng là Thập Tuyệt Thể."
Hùng Bá Thiên giật mình kinh hãi: "Ý ngươi là chỉ duy nhất Cổ Nguyệt sơn trại rơi vào thế yếu, danh dự của ba sơn trại tương đối quan trọng. Nếu muốn kéo ngắn mối quan hệ phải giải quyết vấn đề danh dự cho cả ba sơn trại."
"Không sai, sau khi ta đạt nhị chuyển đỉnh phong sẽ tới khiêu chiến gia lão Bạch gia trại. Bạch Ngưng Băng đại diện của Bạch gia trại sớm muộn cũng sẽ khiêu chiến Phương Chính, bại trong thắng, thắng trong bại, vô thức làm mờ đi mối tương quan sức mạnh của cả ba."
"Tiểu tử, ngươi đúng thật cáo già."
Hùng Bá Thiên đặt tay lên vai Hùng Hắc Bạch, khuôn mặt không khỏi lộ vẻ hài lòng.
Thiên Ca đưa ánh mắt quan sát từng chuyển động trong rừng, hắn đang đi săn lợn làm thức ăn cho Hắc Thỉ cổ.
Lại nói Xích Hải đã dùng xong Hắc Thỉ cổ, hắn cũng vì thế mà trở thành chủ nhân của Hắc Thỉ cổ, việc nuôi dưỡng dĩ nhiên sẽ thuộc về hắn.
Bước thêm vài đoạn, hắn thấy Phương Nguyên đang săn lợn rừng, trường hợp của Phương Nguyên giống hắn, đều phải lặn lội vào rừng để kiếm thức ăn nuôi dưỡng cổ trùng.
"Phương Nguyên, thật không ngờ lại gặp ngươi ở đây a."
Thiên Ca khẽ gọi Phương Nguyên, đối phương cũng vô thức quay đầu lại, đôi mắt hơi nhíu lại.
"Ngươi đến đây có việc gì?"
Phương Nguyên sở dĩ tỏ ra thái độ bất thiện chí này là do hắn không muốn bại lộ bí mật nuôi dưỡng Bạch Thỉ cổ, bại lộ Bạch Thỉ cổ có thể dẫn tới bại lộ bí mật truyền thừa của Hoa Tửu Hành giả.
"Ta mua được Hắc Thỉ cổ cách đây không lâu, bây giờ đang đi săn để nuôi nó. Ta đang lo lắng về vấn đề tu vi, ngươi có vấn đề nếu ta và ngươi mượn cổ của nhau?"
Phương Nguyên hoàn toàn không chê ý tưởng này, hắn hoàn toàn có thể lấp liếm chuyện bản thân đã sử dụng Bạch Thỉ cổ.
Nhưng việc giao ra Tửu Trùng vẫn quá nguy hiểm, hắn cần suy xét lại.
"Làm sao ta có thể tin tưởng ngươi?"
"Ngươi không cần phải lo lắng, ta sử dụng Tửu Trùng thì ngươi dùng Hắc Thỉ cổ. Khi dùng xong ta sẽ rời đi, tuyệt không làm phiền ngươi."
Thiên Ca thật sưh muốn nhắm tới Bạch Thỉ cổ, nhưng hắn thật sự không có cam đảm nói ra. Đối phương đã lộ Tửu Trùng thì không nói làm gì, nhưng Bạch Thỉ cổ vẫn nằm trong bóng tối.
"Ta biết ngươi cũng giống ta, gia cảnh nghèo khó, cần nguyên thạch để nuôi dưỡng cổ trùng, chi bằng chúng ta cùng đi săn?"
Phương Nguyên xoa cằm suy nghĩ: "Đối phương có Hắc Thỉ cổ, ta cũng cần chứng minh. Dù sao có cơ hội, không lợi dụng sức người chính là ngu ngốc."
Phương Nguyên khẽ mỉm cười: "Được."
Cả hai như vậy đã thành lập tổ đội, trong quá trình đi đường Thiên Ca cũng không ngừng nói chuyện, cố gắng tăng hảo cảm với Phương Nguyên.
"Ngươi có tu vi như hiện tại, chắc là cướp không ít nguyên thạch."
Phương Nguyên hơi nhíu mày, Thiên Ca vẫn bình thản nói: "Ta không kỳ thị đâu, dù sao cũng là người cùng cảnh ngộ, ta rất hiểu ngươi. Không điên cuồng, không dứt khoát, bản thân mới trở thành người duy nhất bị chịu thiệt."
Phương Nguyên không khỏi liếc mắt nhìn đối phương, giác ngộ như này không phải là thứ một học viên bình thường có thể có.
"Ngươi nghĩ sao thì nghĩ."
"Thực lực của một người là gì?"
Thiên Ca vô thức đặt vô hỏi, hắn cũng dần chìm vào câu hỏi này: "Thực lực chính là thủ đoạn, chỉ có thủ đoạn mới là nên thực lực. Ngươi cướp nguyên thạch, tăng cường tu vi của bản thân, đây không phải thủ đoạn cùng thực lực sao?"
"Chơi dơ cũng là một loại thủ đoạn, ngươi bắt người kẻ thù ngươi quan tâm, uy hiếp hắn ta. Dù không thể giết đối phương, nhưng cũng có thể cạo một lớp lông của đối phương, sau đó lại lấy lớp lông này tăng cường thực lực của bản thân."
"Người ta vẫn thường nói người là linh hồn vạn vật, cổ là tinh hoa trời đất. Cổ sư tu hành là sử dụng cổ trùng, cổ trùng chẳng qua là công cụ của cổ sư. Nếu nói con người là linh hồn vạn vật, vậy tại sao con người không phải là công cụ, không phải là cổ trùng, không phải tinh hoa của trời đất."
Phương Nguyên nghe xong cũng giật mình, hắn chưa từng nghe qua người cũng có thể là cổ trùng, là tinh hoa của trời đất.
"Ngươi nói xem vì sao người có thể là cổ trùng, không nói về sức mạnh siêu nhiên cổ trùng đem lại, ngươi làm sao chứng minh điều vô lý bản thân vừa nói."
Phương Nguyên xác thực rất xem trọng nhận định này, nếu nó là nhận định có căn cứ hắn sẽ càng tôn trọng người vừa nói ra.
"Ta nghe nói hai đạo nguyên thủy nhất là Nô đạo và Trí đạo. Không nói gì đến sức mạnh siêu nhiên cổ trùng đem lại, thì con người cũng có thể vận dụng một số lưu phái sơ khai mà không cần sử dụng cổ trùng."
"Nô đạo chính là khống chế sinh linh về mặt hồn phách, ý thức. Trong tổ chức, người ta vẫn thường phân chia cấp bậc, chạy đua vì quyền lợi, đây cũng là một dạng khống chế."
"Thuở sơ khai, con người khống chế nô lệ bằng vũ lực, ép buộc bọn hắn nghe theo sự sắp xếp của chủ nhân. Sau này lại không chế bằng lợi ích, bọn hắn cam tâm tình nguyện bán mạng vì chủ tử, đây là Trí đạo."
"Tương tự, hồn phách của mỗi người là độc lập, khống chế ý thức dẫn tới không chế hồn phách, đây là Hồn đạo. Mọi thứ đều có quy luật chỉ cần có hiểu biết, thì sẽ biết cách thu phục lòng người, đây là Luật đạo."
"Con người vốn đã có một số năng lực của cổ trùng, chẳng qua cổ trùng chính là thứ giúp chúng ta phát huy thêm nhiều năng lực khác. Chúng ta đều là mỗi con cổ cần lăn mình trong thiên hạ để mạnh hơn.
Vừa nói Thiên Ca vừa ngẩn đầu lên trời, hắn thật sự đã thấu được đạo lý này.
Phương Nguyên không khỏi trố mắt lên nhìn thiếu niên trước mặt: "Hiểu biết của hắn về đạo rất kỳ lạ, giống như hoá thân chính mình vào trong từng lưu phái để hiểu chúng."