Chương 93:
Một nam cổ sư đi theo một thiếu niên tiến vào rừng, tâm trạng đầy hồi hộp, vừa bất an vừa vui mừng.
"Phương Chính đại nhân, ngài gọi tôi tới đây có chuyện gì vậy ạ?"
"Để chết!"
Phương Chính bất ngờ quay người lại, vung lên một đạo nguyệt nhận, chớp mắt cái đầu rơi xuống, máu tươi nhuốm đỏ mặt đất.
Thiên Ca ngất đi vì tác dụng phụ của Diễn Mộng cổ, hắn mấy ngày nay đã không ngủ được một giấc đàng hoàng, thân thể hiện tại như bị rút đi toàn bộ sức lực.
Hắn không ngờ Diễn Mộng cổ không chỉ làm hắn mất ngủ, mà còn để hắn gặp ác mộng trước đó, thậm chí là ngất ngay lập tức. Nếu không phải có Phương Chính, e rằng hắn đã mất mạng từ lâu.
Tỉnh được không lâu, mãi đến hai ngày sau hắn mới có thể nói chuyện bình thường, tuy nhiên âm thanh vẫn chưa được rõ ràng.
Thiên Ca cũng kể đại khái tình huống cho đối phương. Hắn muốn kiếm bản đồ săn, một mình hoàn toàn không có sức để giết một gia đình đó. Nên mượn uy của Phương Chính, khiến một tên cổ sư trong tộc nghe theo.
Khi vào rừng, đối phương có hồi hộp vì nghĩ bản thân sắp được thưởng gì đó. Nhưng lại bất an vì nghĩ Thiên Ca chưa báo cáo gì cho Phương Chính, nên bản thân sẽ chẳng nhận được gì cả.
Dù sao hắn cũng là thiếu tộc trưởng tương lai, tu vi lại đã đạt tới nhị chuyển sơ giai. Nếu không phải hắn làm tộc trưởng, thì còn có đủ năng lực.
Phương Chính vì để tránh đêm dài lắm mộng, hắn cũng trực tiếp báo cáo tình hình với tộc trưởng.
Lúc đầu nghe xong, giọng điệu của lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng nhìn lại chiến quả của đối phương, khiến lão để đối phương tự do biện hộ.
"Ta hiểu rồi, nhưng ngươi phải giải thích cho ta biết lý do gì khiến ngươi muốn giết hắn."
Phương Chính thành khẩn chấp tay báo cáo chi tiết: "Tên này giết chết phàm nhân, dẫn tới người thân của bọn hắn tới trả thù, khiến học viên bị trọng thương. Dù không gây ra nguy hiểm gì đến tính mạng, nhưng học viên vốn là mầm móng tương lai của gia tộc. Kẻ này làm như vậy chẳng khác nào tự đào móng căn cơ của gia tộc, tội này thuộc vào trọng tội."
"Tên này vì sợ cường giả, ham sống sợ chết, sẵn sàng hi sinh tộc nhân để bản thân sống sót. Sau này gia tộc rơi vào tình thế sắp lụi tàn, hắn có liều mạng để bảo vệ mầm móng tương lai, để bọn hắn có hi vọng quật khởi gia tộc lần nữa?"
"Trong gia tộc xuất hiện kẻ như vậy chính là u nhọt, ta chỉ là đang thay mặt gia tộc loại trừ những kẻ bất trung như này. Đây dù sao cũng là trách nhiệm của thiếu tộc trưởng."
Tộc trưởng nghe xong, chỉ tấm tắt khen, trong lòng đã nở hoa: "Một thiếu niên nhiệt huyết vì gia tộc như vậy, sao ta nỡ trách phạt, hơn nữa tu vi của hắn cũng đã là nhị chuyển. Nếu ta trách phạt hắn chẳng phải nói tộc Cổ Nguyệt là đố kỵ người tài sao?"
"Hơn nữa ta còn thể mượn danh thiếu tộc trưởng yêu thương phàm nhân. Sau này danh tiếng lan xa, mấy gia tộc khác hành động cũng có một chút kiêng kỵ. Nếu đắc tội vì hắn, há chẳng phải nói đang đắc tội với toàn bộ phàm nhân, trở thành ma đạo trong đám người?"
Tên cổ sư đó thật sự rất nham hiểm, giết người còn để lại chứng cứ cho kẻ khác truy cứu, chỉ là người chịu nạn là Thiên Ca.
Lý Cấn coi như còn hiền chán, tên cổ sư đó thể nào cũng ẩn nấp trong gia tộc. Hắn không có cam đảm xông vào vòng vây của tộc Cổ Nguyệt đâu.
Chỉ cần động não một chút, nhìn dấu vết để lại, hỏi người qua đường cũng đoán đại khái ai là người chủ mưu. Hắn chỉ cần diệt kẻ đã làm gia đình hắn tan vỡ, hoàn toàn không quan tâm đến những người bị kéo vào.
Quan trọng hơn, hắn không biết tên cổ sư đó tên gì.
Thiên Ca đang nằm trên giường, giọng điệu mệt mỏi lên tiếng: "Ngươi giết hắn ta rồi chứ?"
"Giết rồi, cái xác của tên cổ sư nhị chuyển kia ta cũng đã đốt trong cái hố người đào, cổ trùng ta cũng đã lấy."
"Xem như không tệ, ngươi nói xem cổ trùng có những loại nào? Nếu là cổ trùng hình thù giống mặt nạ thì đưa ta."
Toàn bộ cổ trùng của Lý Cấn đều rơi tay của hai người họ. Gia tộc dù có tìm ra thi thể cũng chỉ nghĩ là tên ma đạo cổ sư kia đã tự bạo cổ trùng thôi.
Thiên Ca dựa lưng vào tượng, một tràng vừa rồi làm hắn mất rất nhiều sức.
"Được."
"Cổ trùng nhị chuyển có Diện Linh Minh Tâm, cổ Điện Lưu, Điện Tốc cổ, cổ trùng nhất chuyển có Điện Tích cổ. Ta còn tìm ra thứ này trên người tên cổ sư ma đạo lúc trước nữa."
Phương Chính lấy ra từ trong túi hai tờ cổ phương, chúng lần lượt là nhị chuyển cổ phương Kiếm Linh Minh, Hoả Linh Cốt.
"Hoả Linh Cốt này ta nghĩ nó sẽ có màu trắng, không biết nó sẽ lợi ích tới đâu, ắt hẳn có thể là một lá bài bảo mệnh."
"Ngươi cứ từ từ thu thập tài liệu, đợi ta đỡ hơn sẽ luyện thử hai con cổ này."
Phương Chính thở dài như chia buồn cho đối phương: "Rất tiếc ngươi đoán sai rồi, cổ trùng này có màu đen, nó không dùng để đốt, mà dùng để nuôi cương thi."
"Tên cổ sư đó có lẽ muốn phục sinh người thân của hắn dưới dạng cương thi, nhưng yêu cầu của cổ trùng là bị giết bởi ngọn lửa này mới hoá thành cương thi, còn vợ hắn đã thành xác chết từ lâu, cổ phương này cũng vì vậy mà bị hắn bỏ ngõ."
Cương thi? Không phải trên đường tới Thương gia thành, Phương Nguyên từng gặp một cái ma đạo cổ sư xuất thân từ thân phận chăn nuôi lừa sao. Ta có thể đoạt xá hắn ta, chiếm giữ truyền thừa. Ngoài chém giết, thời gian hắn tu luyện cũng được tám năm rồi đi, cảnh giới Nô đạo có thể đã đạt tới Chuẩn Đại Sư.
Ta mặc dù không thể chiếm đoạt cảnh giới ngay lập tức, nhưng có thể dùng ký ức của hắn để từ từ học tập mà.
Thiên Ca trong đầu đã lên kế hoạch tương lai, thậm chí là mục tiêu đoạt xá.
Nhưng vấn đêc là hắn làm sao tu luyện lên cảnh giới tam chuyển. Tư chất của hắn mặc dù đã tấn thăng lên Ất đẳng, nhưng thời gian là có hạn, hắn không thể trong thời gian hai năm tấn thăng tu vi nhanh chóng.
Trừ phi là có Cốt Nhục Đoàn Viên ở đây, cổ trùng này là cổ trùng có khả năng truyền chân nguyên cho cổ sư khác, mà không khiếu của cổ sư kia không bị nhiễm khí tức dị chủng.
"Vậy ngươi tính khi nào sẽ hợp tác với Hùng Hắc Bạch, hắn cũng đã để ý tới động thái của ta rồi."
"Một năm nữa. Một năm tới ta sẽ có cơ hội đưa con cổ này ra khỏi mộng cảnh, giúp ngươi tăng cường tu vi nhanh chóng."
Thiên Ca bình tĩnh đáp, trong lòng đã sớm vạch ra vô số kế hoạch cho tương lai.
"Đúng rồi, răng nanh lợn rừng ngươi đổi chưa?"
"Ta đổi rồi, gia tộc kỳ này đổ máu rất lớn, chúng ta thu về hai ngàn khối nguyên thạch."
"Còn cổ trùng ta nhờ ngươi sử dụng, ngươi đã làm chưa?"
Phương Chính gật đầu, lấy ra một quả cầu nhỏ từ không khiếu, có thể thấy từ dưới lên trên, quả cầu đen đi bốn thành, hai thành xanh như nước biển, bốn thành còn lại là một màu trong suốt.
Thiên Ca nhanh chóng phục dụng cổ Rút Khiếu, tư chất bỗng chốc nhảy vọt lên tám thành. Hắn trong lòng đầy niềm hân hoan, nhưng các học viên khác khi biết chính mình đã mất đi một phân chân nguyên, chắc chắn sẽ khóc.
"Khoảng mấy ngày nữa tu vi của ta có thể tấn thăng lên nhất chuyển cao giai."
"Vậy chúc mừng ngươi trước, ta sẽ không quấy rầy ngươi tu hành nữa."
Nói rồi, Phương Chính trực tiếp đi ra ngoài, hiện tại chiến lực của hắn có thể nói vượt xa đồng cấp nhị chuyển, nhưng cũng chỉ nằm trong phạm trù sơ giai mà thôi.
Hiện tại hắn lại đến chỗ ở của tộc trưởng nữa, cả hai đã cùng ước hẹn, nếu Phương Chính có thể đạt được thành tích tốt trong kỳ khảo hạch giữa năm, tộc trưởng sẽ phá lệ cho hắn làm đội trưởng tiểu tổ sớm nhất.
Phương Chính chấp tay, sau đó hướng ánh mắt lên người đang ngồi trên cao.
"Tộc trưởng, ngài không quên chuyện chúng ta đã bàn trước đó rồi chứ?"
"Không quên, ngươi cứ yên tâm đi, mấy ngày tới ta sẽ cho người giao nhiệm vụ thành lập tiểu tổ cho ngươi. Đương nhiên tiểu tổ này sẽ không có liên hệ tới ta, dù sao ngươi cũng là thiếu tộc trưởng, hành sự một mình cũng có thể rèn luyện tâm tính."
Phương Chính lần nữa chắp tay, lần này là lời cảm ơn: "Tạ ơn tộc trưởng chiếu cố, ta tuyệt không làm ô uế thanh danh của tộc Cổ Nguyệt."
Xong quay, hắn quay người rời. Tộc trưởng nhìn hắn với ánh mắt hài lòng, trên môi bất giác nở nụ cười: "Tộc Cổ Nguyệt dù không có thiên tài như Bạch Ngưng Băng, Hùng Hắc Bạch, nhưng có một thiếu tộc trưởng hiểu chuyện cũng là chuyện tốt."
Trên đường về, hắn có ghé qua mấy quán thịt, thu mua số lượng lớn xương động vật.
Mấy ngày sau, Phương Chính tới gặp mặt Hùng Hắc Bạch tại biên giới giữa Hùng gia trại và Cổ Nguyệt sơn trại.
"Lâu ngày không gặp, ngươi vẫn khoẻ chứ Hùng Hắc Bạch."
"Vẫn khoẻ, ngươi nói có cách giúp ta giải quyết vấn đề của Thập Tuyệt Thể đúng chứ?"
"Đúng vậy, ta có cách nhưng có một điều kiện, thứ ngươi cần phải đợi tới một năm sau. Trước đó, ngươi phải ra cổ phương nhất đến nhị chuyển con cổ mà ngươi đang sử dụng, hiểu ý ta chứ?"
Hùng Hắc Bạch trầm ngâm một hồi hắn mới gật đầu đồng ý: "Được, nhưng phải cho ta biết ngươi có đủ năng lực hay chỉ là nói suông."
"Được!"
Lời vừa dứt, Phương Chính lấy ra từ không khiếu một thanh kiếm bằng xương, bên trên còn toả ra lôi điện.
"Cổ trùng lôi đạo?
"Thật thú vị."