Chương 51: Cô độc.
Phương Chính đem trong mình nhiều tâm tư, hắn không còn về thẳng nhà như mọi lần nữa, thay vào đó là đến một nơi, hắn cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ tới nơi này nữa.
Ánh mắt thẫn thờ nhìn vào chỗ ở rách rưới, nơi này làm hắn gợi nhớ quá khứ, đây là khoảng thời gian Phương Nguyên luôn bên cạnh chăm sóc cho hắn.
"Mọi thứ đã thay đổi rồi sao?"
Hắn bước đi trong vô định, áo trắng lướt trong gió nhẹ. Đến một khách điếm, hắn nhìn tới nơi đó, trong lòng đầy mối phức tạp.
Ca ca của hắn dù là tảng đá trong tim hắn, nhưng lại là thứ gì đó khó thay đổi. Nếu đổi Phương Nguyên thành một người khác, hắn sẽ cảm thấy mong muốn vượt qua của mình thật vô nghĩa, trăm mối quy về một mối, mà một mối này lại khó giải vô cùng. Đôi khi lời giải trong tay, chỉ đơn thuần là người không muốn đối mặt, mà sợ hãi đi tìm mọi thứ trong định.
Một đời người như vậy thật đáng thương biết bao, trên đường đi, hắn gần như chẳng nghe thấy đều gì cả, tất cả chỉ là sự mơ hồ dẫn bước.
Đầu hắn vẫn như trước kia, cúi xuống, không muốn ngẩng đầu lên đối diện với thế giới xung quanh.
Phương Chính nhìn thấy một thiếu niên đang bình thản thưởng thức rượu tại tửu quán, hắn cảm thấy một chút bồi hồi, chỉ vì đối phương là người duy nhất đặc biệt giữa những người bình thường, chí ít là hắn nghĩ như vậy.
Người ngồi đằng đó là Thiên Ca, hắn không lo giải độc, mà còn chăm chú uống rượu, đúng là cao ngạo hết sức.
"Sinh tử định tài năng...." Phương Chính vô thức lẩm bẩm lại những lời này, lòng thầm khẳng định Phương Nguyên đã bị đoạt xá. Trong lòng vô thức cảm thấy như mất mát một thứ gì đó, một thứ gì đó hắn đã từng mất, bây giờ mới nhận ra. Ánh mắt dần trở nên ảm đạm, đôi chân vô định bước đi, đến ánh chiều tà, hắn vẫn còn chưa về nhà.
Không biết phải tình cờ không hắn lại đi đến một nơi, mà nơi này lại là chỗ dừng chân của Phương Nguyên.
Phương Nguyên ngồi tại một chiếc bàn, tay gắp thức ăn, Phương Chính đứng bên ngoài ôm cái bụng đang réo lên, ánh mắt nhìn có chút tủi thân.
Một người đàn ông cao lớn đi tới, tay đập mạnh xuống bàn, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Phương Nguyên.
"Tên tiểu tử, ngươi không xong rồi, ngươi có biết người đã đắc tội với ai không?"
Phương Nguyên đưa ánh mắt lạnh lùng liếc đến hắn, một cỗ sự hãi bất giác ập tới, khiến gã có chút lo lắng.
Người đứng xung quanh thầm lắc đầu, giọng nói lộ ra một vẻ tiếc nuối.
"Lần này công tử gặp rắc rối rồi."
"Một tên gia nô cũng dám nói chuyện với chủ tử sao?"
"Đối phương là gia nô của Mạc mạch, chó ỷ hơi chủ mà hiếp người. Nếu không phải là gia nô thân thích, thì có cho hắn một trăm lá gan cũng không dám nói với công tử này."
"Nhưng một phàm nhân thật sự có thể đánh bại cổ sư?"
"Tưởng là cổ sư là ngon lắm sao? Cổ sư nhất chuyển trung giai sẽ mạnh hơn phàm nhân một chút, nhưng công tử hiện thật sự chỉ mới trở thành cổ sư không lâu, luyện hoá được một cổ trùng, so về sức mạnh cơ bắp chính là kém xa. Nếu đặt trong một trận đấu, thật sự sẽ thua một phàm nhân đấy."
Thiên Ca một bên chứng kiến, lòng càng khâm phục tác giả Cổ Chân Nhân hơn, đây là sự kiện tương đối quan trọng, vì nó góp phần không nhỏ trong việc tạo cú sốc cho đọc giả.
Lời văn không nói đến chấp bút thành văn, trái lại còn lặp nhiều từ, đôi khi còn dong dài, nhưng đây cũng đơn thuần chỉ là cách viết mà thôi.
Càng đọc, càng xem lại đoạn này, ta càng hiểu ra thâm ý trong cách sắp xếp câu từ, nhân vật phụ không đơn thuần là làm màu, bọn họ còn đóng vai trò trong việc lý giải tình huống, cốt truyện. Chiêu mượn lời dẫn dắt này đúng là cao tay, vừa làm nhân vật phụ trở nên đặc sắc, vừa có thể để Phương Nguyên giữ vững phong thái lạnh lùng.
Giết chết Cao Oản, chính là sự kiện chính trong truyện, đây không đơn thuần là tùy hứng, mà là đã có sự sắp xếp nhân quả từ trước.
Nhân vật phụ đưa ra các yêu cầu như sau, lý do một tên gia nô có thể gây sự với chủ tử, khi Cao Oản chết, còn có thể lấy cớ, mạo phạm chủ tử, chết cũng đáng. Mẹ nó, đúng là cao tay.
Cung cấp thông tin về khoảng cách thực lực giữa hai bên, khiến trận chiến hoàn toàn không bị rối loạn, vì đã có sự chuẩn bị từ trước, nguyệt nhẫn trung giai mới có hi vọng đả thương được Cao Oản. Trong thời gian ngắn Phương Nguyên không thể tấn thăng trung giai, Tửu Trùng còn khó khăn kiếm một cái, chứ đừng nói đến Thanh Đồng Xá Lợi cổ. Phương Nguyên có thể giết được Cao Oản, một phàm nhân có sức lực tự thân có thể gọi là xuất sắc, là một điều rất kỳ lạ.
Phàm nhân có người biết thông tin cơ bản về cổ sư, nhưng trong tâm lại sợ hãi không dám nói ra, có người không biết. Sau cái chết của Cao Oản, hộ vệ trong học đường đi đến, chắc chắn sẽ có người phát hiện ra điều bất thường trên xác chết, nhưng không thể nói ra.
Vậy nên hắn đã có ý định giết sạch người ở đây, đề phòng có kẻ gan to lớn mật dám nhiều chuyện, ảnh hưởng tới bí mật của hắn, liên lụy đến Tửu Trùng.
Ta là một tác giả, hiểu được việc thêm nhân vật phụ vào rất khó khăn, phải lựa tình huống phù hợp, câu văn dẫn dắt tự nhiên. Mà tác giả Cổ Chân Nhân lại khác, tận dụng những nhân vật này như tay chân, tùy ý khống chế. Còn ta lại thương tiết một nhân mình tạo ra, thật sự không nỡ để hắn chết, dẫn đến những nhân vật sẽ chết rất mờ nhạt, những nhân vật có ý định giữ lại mấy chương lại vòng vo hết sức.
Đúng người so với người chính là nghiệp dư và chuyên nghiệp.
Thiên Ca bình tĩnh theo dõi một người phụ nữ đang dần tiếp cận Phương Nguyên, trên khuôn mặt hiện lên một vẻ thiếu kiên nhẫn, cùng sự khích bác: "Đồ ăn ngon quá hơ, lác nữa ngươi ăn thử mùi vị của nắm đấm, chắc chắn còn ngon hơn đấy!"
Vừa nói vừa giơ bàn tay lên đe doạ, Phương Nguyên hờ hững đáp, trong khoảnh khắc này hắn đã nghĩ ra phương án đối phó: "Ai nói ta là Cổ Nguyệt Phương Nguyên?"
"Chuyện này là sao?"
Mạc Nhan nheo mày nhìn về phía Cao Oản, lòng thầm mắng chửi, Phương Nguyên còn có đệ đệ sinh đôi, cũng tại tên này không chịu tìm kỹ, mới để ta rơi vào hoàn cảnh xâu hổ này.
"Hắn đang giả ngu, túi nguyên thạch dưới đất hính là hắn cướp được sáng nay.
Lại nói, Mạc Nhan là ai? Nàng là con gái của Mạc Trần, tỷ tỷ của Mạc Bác, nàng rất yêu thương người đệ đệ của mình, cũng vì Phương Nguyên hết lần này đến lần khác cướp nguyên thạch của hắn, một lần dò ra từ cha mình, nàng mới dẫn binh lực tới tìm Phương Nguyên gây sự.
Sáng nay cũng là ngày thứ bảy, là ngày học đường phát trợ cấp cho học viên, mỗi người đều được nhận, cũng đều bị cướp như lần trước.
Phương Nguyên lần này gặp chuyện chắc rồi.
Người ngoài cuộc không khỏi nghĩ như vậy, nếu Thiên Ca không đọc Cổ Chân Nhân, chắc chắn sẽ xem thường một cậu thiếu niên như Phương Nguyên, chỉ vì hắn mang theo một loại cao ngạo đến cực điểm, dù bị đánh, sỉ nhục, nhưng Thiên Ca vẫn toát ra một loại khí thế không chịu khuất phục, một phong thái uy nghiêm đến lạ lùng.
Chỉ vì số phận của hắn chính là trở thành một vị Vương giả, vận mệnh rất thần kỳ, nó song hành cùng số mệnh, một loại là có thể thoát khỏi vòng vây, một loại là nhốt người đó trong một cuộc đời đã được sắp đặt.
Phương Nguyên cũng là đang bước trên vận mệnh huyền bí của chính mình, tranh đấu với số mệnh, hắn luôn đưa ra các phương pháp giải quyết vấn đề tối ưu, lần này cũng không ngoại lệ.
Vì hắn cô độc, hắn mạnh mẽ trong cô độc, điều mà Phương Chính không thể làm được.
Thấy Phương Nguyên sắp gặp rắc rối, Phương Chính cũng muốn lao lên giúp đỡ, nhưng trong lòng lại vẫn đang vươn vấn nhiều thứ, những thứ này tựa như sợi dây vô hình khống chế cơ thể của hắn, ý chí của hắn.
Khoảnh cách giữa việc bước lên làm chủ số phận, và bị số mệnh chi phối nó mong manh như một tờ giấy, chỉ cần chạm nhẹ là có thể phá vỡ những ranh giới này.
Nhưng đều ngăn cản con người chính là bản thân họ, mỗi người đều nương theo chính mình, cảm xúc bản thân, mục đích chính mình mong muốn, hết thảy thật nặng nề.
Người bình thường thật khó khăn để vượt qua trở ngại phía trước, chỉ có người bước đi trong cô độc mới có thể phá cục, "thiên tài ắt cô độc".
Phương Chính cần Thẩm Thúy của hắn, hắn cần gia đình từ cữu phụ cữu mẫu, hắn sợ hãi cô độc mà vứt bỏ người ca ca từng chăm sóc chính mình, từ bỏ cha mẹ ruột thịt để nhận kẻ khác làm cha mẹ nuôi.
Thẩm Thúy chính là nha hoàn thân cận trước đây của Phương Nguyên. Nhưng tâm tư không đơn giản như vậy, một bên quyến rũ hắn, một quyến rũ Phương Chính, gây ra xích giữa hai huynh đệ.
Khi thấy Phương Nguyên chỉ có tư chất bậc Bính, nàng lập tức trở mặt, quay sang lấy lòng Phương Chính.
Phương Chính, Phương Nguyên khi còn là năm tuổi, cha mẹ mất sớm. Cữu mẫu cữu mẫu lấy lý do là nuôi dưỡng, âm thầm chiếm đoạt tài sản của cha mẹ hắn.
Tất cả đều âm u như nhau, chữ "chính" căn bản chẳng thể chân chính như ánh sáng. Ngay cả ánh sáng còn nhuốm một tia đen tối, chứ nói gì đến hắn.
Phương Nguyên đã ăn no, hắn thong thả đứng lên, nhàn nhạt nhìn Mạc Nhan: "Không phải ngươi muốn tìm Phương Nguyên sao? Đi theo ta, ta dẫn ngươi đi vào túc xá học đường tìm hắn."
"Nếu như người này là Phương Chính, ta cũng không muốn đắc tội hắn. Nếu là Phương Nguyên, ta cứ theo sát hắn, cũng không sợ hắn giả mạo." Chỉ trong chốc lát, Mạc Nhan suy tính thiệt hơn rồi lập tức ra quyết định.
"Được, ta đi đến học đường với ngươi. Mời!" Mạc Nhan nghiêng người nhường đường, làm động tác mời, hai mắt lập loè ánh sáng, ra hiệu với Phương Nguyên.
Phương Nguyên bật cười, ngẩng đầu cất bước đi.