Chương 49: Cốt Nhục Đoàn Viên.
Thiên Ca ra mở cửa, người vừa gõ cửa chính là một cô gái, tướng mạo trẻ trung, nhìn khoảng chừng lớn hơn hắn một tuổi.
Nàng là người bị Vương muội tử chiếm lấy suất khai khiếu trong năm trước, người tưởng chừng đã bị Thiên Ca sát hại, Thời Hoa.
Hắn nắm lấy bàn tay đối phương, phát động cổ Khắc Hồn, Hồn Liên Tâm, chớp mắt một cổ cảm xúc tiêu cực cứ ngỡ như sông mà đổ về biển.
"Mục đích của cô tới đây là có việc gì? Cô cũng cẩn thận bàn tay của mình!"
Bàn tay của cả hai lúc này đang phát ra ánh sáng màu xanh, chính là đang phát động Nguyệt Quang cổ. Giao dịch, nó phức tạp hơn chúng ta tưởng, con người luôn đề phòng lẫn nhau, chỉ cần một chút sơ hở liền vạn kiếp bất phục.
"Khi nào có thể giết cô ta!"
Giọng nói của nàng vang lên không một chút cảm tình, ẩn chứa một tia căm hận đến cực điểm.
Thiên Ca rất thâm sâu, bí hiểm, vì để luyện ra Ma Cốt hắn đã trù tính gần mười năm. Cố tình nâng cao danh tiếng của nàng, gieo hạt giống hi vọng chính mình có thể đạt tư chất cực giai, chí ít là bậc Ất. Vào thời gian khai khiếu cố tình trói nàng ta lại, Vương gia muội tử thừa nước đục thả câu, khai khiếu thành công, còn là bậc Ất nữa.
Thiên Huyễn Linh Đồng không phải vật trang trí, Thiên Ca dùng thời gian từ từ thao túng nàng ta chuyển sự uất ức, sự phẫn nộ đáng lẽ là đang ở trên người bản thân sang phía Vương muội muội.
Bản thân khai khiếu lại chỉ là bậc Đinh, còn kẻ làm tu hú chiếm tổ lại là bậc Ất, ai mà không phẫn uất chứ? Ai mà không hận chứ?
"Ngươi nếu hỏi việc này thì không cần lo lắng, đợi thêm mấy tháng nữa, chính tay cô sẽ hạ đao xuống. Mọi thứ vẫn nằm trong sự kiểm soát."
Thiên Ca trong ý nói không chứa nổi một tia kiên nhẫn, chỉ muốn đuổi đối phương đi cho đỡ khuất mắt.
Thời Hoa cũng cảm thấy sự ngột ngạt nên không hỏi thêm nữa, bèn quay người bỏ đi.
Cánh cửa lần nữa đóng lại, Thiên Ca lẩm bẩm: "Ngoan ngoãn làm một con sâu không có ý chí tiến thủ đi, các ngươi cứ khao khát cái tự do, cái dục vọng của chính mình, khiến ta đau đầu lắm."
Phương Chính như mọi lần bước chân ra khỏi nhà, nhưng lần này lại đặc biệt hơn mọi hôm.
"Ngươi chắc hắn có thật sự là Phương Nguyên không?""
Một thiếu niên chắn trước mặt hắn, miệng treo lên ý cười, Phương Chính khẽ nhíu mày lại: "Ngươi có ý gì?"
"Ý gì? Ngươi chắn hẳn phải rõ, Phương Nguyên làm sao có thể luôn thắng ngươi, may mắn?"
"Nếu không phải là may mắn, vậy ngươi nói huynh ấy có mấy năm kinh nghiệm dùng Nguyệt Quang cổ?"
Phương Chính hùng hổ nói, mọi khi hắn làm người rất điềm tĩnh, hiếm khi nóng giận. Nhưng nhắc đến ca ca Phương Nguyên của hắn, hắn lại bộc lộ ra cảm xúc vô cùng thái quá.
Thanh Hằng nhún nhún vai, giọng điệu bình thản trước những lời chất vấn của Phương Chính: "Sao cũng được, ngươi có tin chuyện đại năng đoạt xá hay không thì kệ ngươi!"
Nói xong hắn cũng quay người bỏ đi, được một đoạn hắn bỗng dừng lại, Phương Chính có chút cảnh giác. Ngay hắn còn chưa hiểu chuyện gì, Thanh Hằng xoay người lại: "Nếu ngươi muốn kiểm chứng thì tối nay đến trước ký túc xá của học đường."
Trên môi đối phương còn lưu lại một tia thần bí, Thiên Ca, đây chính là con bài ta dùng để đối phó với ngươi. Nắm được toàn cục thì sao? Chẳng phải vẫn thất bại ở đó sao?
Ca ca, không đúng, hắn không phải là ca ca của ta. Mấy bữa nay hắn cư xử như người khác vậy, tâm tính kỳ lạ, lẽ nào là bị đoạt xá?
Phương Chính vẫn còn suy tư về chuyện đại năng đoạt xá, bởi vì ca ca của hắn rất lạ.
Thanh Hằng thật sự chẳng biết thật hư ra sao, Thanh Phong cung cấp thông tin thế nào, hắn sử dụng thế đó.
Một bên Thiên Ca không hay biết chuyện gì đã xảy ra, vẫn ung dung ngồi trên lớp. Người khác sau khi bị độc của Ái Biệt Ly mà còn sống, Thanh Hằng mới bất ngờ, còn Thiên Ca không làm được mới là chân chính đáng ngờ.
Có người thấy Thiên Ca gác chân, lòng không kiềm được chế giễu.
"Tên què, ngươi không thấy mỏi chân hả?"
"Hắn bị què mà sao biết đau mỏi được."
"Ha ha ha!"
Chân gác chân, tay gác tay, đúng là phong thái của một tên bạo chúa, đôi mắt lại sâu thẩm như không có đáy. Trong đôi mắt màu xanh lam này rốt cuộc còn âm mưu gì chưa được bật mí.
"Kệ các ngươi."
Thiên Ca vẫn bình thản trước những lời châm chọc, trong mắt hắn đã để chỗ cho hai người bọn họ rồi, trở thành chất dinh dưỡng để tăng tư chất, chính là kết cục duy nhất bọn hắn có thể làm.
Tư chất kém không sao, quan trọng là phải có hi vọng đổi mệnh.
"Ta là ai?"
"Một bậc Bính cắn nuốt mọi cơ duyên mà thôi, Thanh Đồng Xá Lợi cổ, Nạp Linh cổ, Tửu Trùng."
Nguyên Thạch bỏ ra cũng không phải ít để đắp lên một thân tu vi như hiện nay.
Thanh Hằng một bên đang vui vẻ, vì ca ca của hắn vừa mới thông báo cách đây không lâu, tu vi đã đạt tới Nhị chuyển sơ giai.
Trong một căn phòng nhỏ, một người đàn ông đưa hai cánh tay của mình đặt vào sau lưng một người, người này nhắm mắt dưỡng thần, miệng treo lên ý cười.
Cốt Nhục Đoàn Viên, cổ trùng này được chia thành năm chuyển, ứng với năm quan hệ huyết thống, Cốt Nhục Tương Tàn, Cốt Nhục Tương Liên.
Công dụng giúp đồng hoá chân nguyên của người khác truyền đến không khiếu của bản thân. Việc truyền chân nguyên không phải không thể, nhưng sẽ để lại khí tức dị chủng bên trong, gây ảnh hưởng không khiếu.
Xích Thành là một ví dụ, hắn không có tư chất bậc Ất, tất cả chỉ là làm giả mà thôi, gia gia của hắn thường xuyên truyền chân nguyên của mình vào để giúp hắn tu hành.
Cốt Nhục Đoàn Viên là một trong những cổ trùng để lại ấn tượng nhất trong nguyên tác, là cổ trùng đã giúp cho Phương Nguyên tu hành lại nhanh chóng đạt tới tu Tam chuyển.
Với thủ đoạn của Thanh Phong, không khó hiểu khi hắn có thể luyện ra loại cổ trùng nghịch thiên như vậy. Trần Quyền có tu vi Ngũ chuyển cao giai. Thanh Phong vừa mới tu hành cách đây không lâu, mà đã sở hữu tu vi Nhị chuyển, đúng là vận mệnh ưu ái.
Thiên Ca vất vả, trăm cay nghìn đắng, chấp nhận vô số tác dụng phụ, như uống nước giữa biển, mới đạt tới tu vi Nhất chuyển cao giai.
Trình độ không nói là thấp, nhưng cũng chưa đủ để so với hiệu quả của Cốt Nhục Đoàn Viên. Trương Tam còn sống cũng chẳng giúp gì được, tu vi của hắn lúc cuối đời cũng chẳng còn là Tam chuyển, Thiên Ca cũng chẳng có thời cơ để đi lấy nguyên liệu để luyện chế.
Huyết nhục từ một cặp song sinh, vừa hay tại Cổ Nguyệt sơn trại có Phương Nguyên cùng Phương Chính hai người. Chỉ tiếc quan hệ không được tốt, nếu tốt thêm chút nữa, hắn đã dụ dỗ cả hai luyện ra con cổ này rồi.
Thiên Ca chợt loé lên một suy nghĩ không khỏi khiến hắn rùng mình: "Nếu truyền thừa tại Cổ Nguyệt sơn trại là của Khôi Cốt Tài Tử, liệu tình cảm của cả hai có thể tệ đi không? Cả hai nhanh chóng trở thành cứu tinh của trại."
"Chỉ tiếc mơ đi, kết cục của Phương Nguyên thậm chí sẽ càng tệ hơn. Tộc trưởng cố gắng gắn kết cả hai lại, cả tộc chỉ nghĩ hắn có thành tựu cao hơn là do đệ đệ của hắn."
"Tộc trưởng lại cố gắng xoa dịu lời than vãn của cả tộc, không biết trong đêm triệu tập tất cả lại, cho hai anh em uống thuốc mê, tránh khỏi tỉnh trong đêm."
"Đại loại tộc trưởng nói, cố gắng cư xử tốt với Phương Nguyên, vì tình cảm của hắn dành cho đệ đệ ảnh hưởng đến chất lượng cổ trùng. Hắn sẽ sống trong mộng, mãi mãi không bao giờ tỉnh, trở thành một cỗ công cụ trong mộng du."
"Vĩnh Sinh không chỉ là mục tiêu, mà là ẩn dụ hắn đang đi trên con đường dẫn tới tự do của tâm hồn. Hắn muốn siêu thoát thế giới, đạt được cảnh giới tự do cao nhất, chí ít là vĩnh viễn. Một cuộc sống của chính hắn, thoải mái nhất của đời người. Vì thế mới gọi Vĩnh Sinh."
Ánh mắt của hắn nhìn về phía chân trời xa xăm.
Một tay chống mặt, ánh mắt buồn chán dõi theo từng biến chuyển xung quanh. Trên đùi còn để lại một quyển sách, nó là Nhân Tổ Truyện, một cuốn kỳ thư tại cổ giới, bên trong ẩn chứa vô số cổ phương thần bí vô cùng.