Chương 41: Khảo hạch nguyệt nhận.

Chương 41: Khảo hạch nguyệt nhận.

"Hắn là Phương Chính hay là Phương Nguyên vậy? Hai người bọn họ giống nhau quá!"

"Phương Nguyên là cái người lạnh lùng, ít nói. Sao ngươi có thể so sánh hai bọn họ với nhau vậy?"

"Ha ha, ngươi nói đúng, đúng là một trời một vực. Ca ca dưới đất, đệ đệ trên trời."

Thiên Ca cũng bước thêm mấy bước nữa, vì hắn là người thi cùng Phương Chính. Thiên Ca lạnh lùng hỏi Phương Chính: "Ngươi nghĩ sao về ca ca của ngươi?"

"Sao hả??"

Hắn đang còn nghĩ cách trả lời, Thiên Ca đã phóng một đạo nguyệt nhận về phía trước, xoạt, âm thanh chiếc đầu rơi xuống. Toàn bộ học viên náo loạn.

"Cái gì!? Sao hắn có thể làm như vậy được? Phải biết ta cũng là tư chất bậc Bính a!"

"Ngươi nghĩ Phương Nguyên có thể bắn trúng đầu không?"

"Vì sao?"

"Ta để ý nãy giờ, chẳng phải tên học viên nào có cái bản mặt ít nói sẽ thực hành tốt sao?"

"Ta cũng phải thử mới được, liệu có phải là câu thần chú không?"

Bên tai Phương Chính giờ phút này đã chìm vào không khí tĩnh lặng, hắn chỉ nghe thấy Thiên Ca có nói.

"Sinh tử định tài năng, tư chất chỉ là lời giải thích của kẻ thiện cận mà thôi!"

Lúc này, hắn giật mình lấy lại tinh thần, hoảng loạn phóng nguyệt nhận đi. Trong khoảnh khắc đó hắn chỉ còn lại những lời nói làm chính mình phân tâm.

Sinh tử mới làm người mạnh hơn, nó là cái gì? Không thể nào, không thể nào. Phương Chính lắc lắc đầu, hắn không muốn chấp nhận Phương Nguyên luôn luôn ở ranh giới sinh tử. Hắn nói dối, ca ca cùng ta lớn lên, ta rất hiểu ý hắn, hắn luôn được gia tộc nâng như nâng trứng, làm sao có thể mạo hiểm đến tính mạng được chứ.

Với những suy nghĩ này, Phương Chính rất cố gắng an ủi bản thân. Nhưng bóng hình Phương Nguyên hiện lên vĩ đại che chắn đi tầm nhìn phía trước. Hắn không tài nào nhìn thấy bàn tay của mình.

Đến khi hoàn hồn lại hắn mới thấy nguyệt nhận đã cắt đứt người rơm, giống như người cắt nó không phải hắn, mà chính là người ca ca hắn luôn đố kịch. Hắn luôn cản đường chính mình, chết tiệt.

Các học viên được một phen xôn xao, bọn họ cảm thấy Phương Chính là rự tin với trình độ thi pháp của mình, nên mới chọn lấy mục tiêu là phần đầu.

Chỉ có gia lão, Phương Nguyên, Thanh Hằng và Thiên Ca nhìn ra, một đòn này căn bản chính là ăn may.

Phương Chính hít vào mấy hơi thật sâu, giữ cho tâm tình trở nên bình tĩnh lại. Sau đó, tấn công thêm hai lần tiếp theo nữa. Lần này mọi người khá thất vọng, làm phần nào tồn tại sự hụt hẫng bên trong mỗi người, chỉ vì Phương Chính không còn xuất sắc như ban đầu nữa.

"Bậc Giáp cũng chỉ vậy mà thôi!"

"Ngươi không vui sao? Chẳng lẽ muốn hắn vượt qua ngươi mới hài lòng."

Xích Thành nhìn thấy điểm số cũng chỉ bằng chính mình, liền buông lời ác ý. Mạc Bắc là đại diện của Mạc mạch, mà Mạc mạch vốn đã có sự đối đầu với Xích mạch rồi.

Thiên Ca cố tình một cú trúng đầu, trúng bụng, còn lại là trượt. Vậy nên hạng nhất hiện chỉ có sự cạnh tranh của Mạc Bắc, Xích Thành và Phương Chính. Đây không chỉ đơn thuần là sự đối đầu của ba đứa trẻ, mà còn là cuộc đấu chính trị giữa Mạc mạch, Xích mạch và tộc trưởng.

Gia lão học đường cũng đã định ra người chiến thắng trong ba người họ. Phương Chính có tư chất bậc Giáp, là hi vọng của gia tộc cũng là người của tộc trưởng. Nột phần dù lão là bên trung lập, không muốn dính dáng tới sự đối đầu của hai mạch, nhưng phần nhiều lại nghiêng về phía tộc trưởng. Lại nói Phương Chính có khả năng sẽ trở thành thiếu tộc trưởng, nên chuyện lão để hắn đạt hạng nhất cũng chẳng vấp phải nhiều ý kiến trái chiều là bao.

Thanh Hằng một bên buồn chán nhìn cảnh tượng này, hắn dù là thiên tài nhưng vẫn không tránh khỏi những suy nghĩ người trưởng thành cũng mắc phải. Tư chất bậc Giáp chính là trăm năm có một, lại còn là chín thành năm.

Càng nhìn lấy Thiên Ca, hắn lại càng sinh ra một cỗ cảm giác ác ý. Thật sự không biết, Thiên Ca cũng đang nhắm đến hắn, cổ Hồn Liên Tâm có giới hạn khắc ấn nhất định, hiện tại căn cứ vào chân nguyên hiện có, hắn có thể khắc lên tối đa một đạo ấn ký. Người hắn chọn là hắn ta, Than Hằng.

Tiên Cốt có thể không luyện, nhưng Ma Cốt tuyệt không thể bỏ qua. Trong lòng Thiên Ca đã định.

Lượt tiếp theo là tổ của Phương Nguyên. Bóng dáng thiếu niên bước lên, nhanh chóng thu hút lấy ánh nhìn của Phương Chính, ánh mắt của hắn nhìn lấy ca ca của mình như muốn ăn tươi nuốt sống.

Với mọi người xung quanh thì đây chẳng qua là một cuộc thi bình thường, nhưng với Phương Chính mà nói đây chính là lần đặt cược, cược Phương Nguyên không thể vượt qua mình, cái giá phải trả khi thất bại chính là tâm cảnh sụp đổ.

"Là Phương Nguyên sao?"

"Là "thiên tài" bậc Bính đó sao?"

Mọi người không ngoài Phương Chính đều ngước ánh mắt nhìn lên hắn, gia lão học đường vô thức lướt ánh mắt đi theo bóng dáng này.

Phập, tiếng áo phất lên, Phương Nguyên dứt khoát đưa tay lên cao, năm ngón tay thẳng tấp, chẳng có chút gì là run rẩy.

Lần đầu, nguyệt nhận bay ra với độ cao bằng một người trưởng thành, nó bay được một đoạn liền vượt qua người gỗ trước mặt, ánh sáng màu xanh đân mờ nhạt rồi tan biến vào hư.

Phương Chính trong lòng gáo thét, ca ca, ngươi thấy không? Ta chính là thiên tài, ngươi vĩnh viễn không thể vượt qua ta. Đến cuối cùng người bị ta dẫm lên chính ngươi đấy, Phương Nguyên. Ta mới là người được tất cả ngưỡng mộ, ngươi không thể nào hiểu được cảm giác của ta đâu.

Lần tiếp theo, Phương Nguyên bắn ra nguyệt nhận, ánh sáng màu xanh chưa kịp lướt được một giây.

Phương Nguyên đã lật lại bàn tay bắn ra nguyệt nhận, bắn tiếp một đạo. Đạo nguyệt nhận này cùng đạo nguyệt nhận trước đó, bay rất sát nhau.

Phập.

Tốc độ diễn ra rất nhanh, các thiếu niên thiếu nữ dần há hốc mồm.

Chỉ thấy chiếc đầu của người rơm dần dần nghiêng sang một bên, rồi rơi xuống đất. Chiếc đầu như công tắc đóng băng thời gian lại, mọi thứ liền chìm vào yên tĩnh.

Thiên Ca cũng không khỏi ấn tượng, trong lòng hiện lên rất nhiều came xúc ngổn ngang.

Phương Chính lại tỏ ra một vẻ mặt điên cuồng: "Không thể nào, tuyêht không thể nào!"

"Hắn chắc chắn đã gian lận, ta muốn khiếu nại!"

Gia lão học đường âm thầm thất vọng, chỉ là một cuộc thi nhỏ thôi, sao lại mất bình tĩnh như vậy được. Lại nghĩ tới hắn đang được đào tạo trở thành tộc trưởng đời tiếp theo, gia lão lại thở dài thườn thượt.

Phương Nguyên từ từ đi tới Phương Chính điên loạn, miệng buông lời lạnh lùng: "Thật xấu xí làm sao? Đệ đệ của ta." Bóng lưng dần rời xa, trên môi nở nụ cười trong gió xuân.

"Phế vật!"

Thiên Ca cũng tiện phụ hoạ theo, với hắn Phương Chính chẳng là cái gì cả, chỉ có Phương Nguyên mới là người để hắn kính trọng.

Phương Nguyên chém rụng đầu!

Kết quả như vậy ngoài dự liệu của tất cả mọi người ở đây.

"Đây là may mắn hay là thực lực?" Gia lão học đường nhíu mày.

Nghi hoặc như vậy cũng quanh quẩn trong lòng của các học viên khác.

Trong chốc lát, diễn võ trường rơi vào trầm mặc.

"Tại sao có thể như vậy..." Phương Chính nghẹn ngào thì thào, hắn ngơ ngác nhìn Phương

Nguyên, sự hào hứng trong lòng bỗng chốc tan vỡ, như rơi vào vực sâu.

"Kẻ mạnh là vậy đấy, không tuân theo lý lẽ thông thường. Tính cách, tu vi, mưu kế hết thảy đều là sức mạnh của một người. Lý do nhân vật phản diện là một kẻ đáng sợ, vì bọn hắn luôn sở hữu ba cái trên. Nhưng suy cho cùng không có cơ duyên, cũng chỉ là có một chút ưu tú hơn những cái thiếu niên khác mà thôi."

Lời nói của hắn quả thật là đúng, không có cơ duyên cùng nỗ lực, thiết nghĩ bây giờ hắn có thể có thành tựu ngày hôm nay không? Tất nhiên là không, có được một chút cơ duyên cùng khí vận lại tưởng mình đã vô địch.

Thiên Ca lần nữa ẩn mình trong đám đông, trong vô hình tất cả chừa cho hắn một ô vuông đủ để đứng, đủ để tà áo bay phất phới.