Chương 8: Quân cờ được thêm vào.
Thiên Ca sau khi đặt ra thoả thuận với Thanh Phong, bọn họ đến một xồng đổ thạch.
Bên trong rộng rãi, xồng đổ thạch này được dựng lên từ nhiều túp liều lại với nhau. Mỗi nơi đều có một cái bàn đừng đầy ấp những viên đá đủ màu sắc.
Bên cạnh đó còn có những người chủ trì nơi này, khi khách cần sẽ tới nơi để hỗ trợ. Người đến người đi, nói chung là rất tấp nập.
Những viên đá này có số do cổ trùng tự phong ấn mình lại thành một tảng đá, và ngủ sâu trong đó. Chỉ chờ người có duyên đến để giúp bọn chúng mở phong ấn.
Nói vậy cho sang mồm vậy thôi, chứ thật ra là nạp tiền vào, không phải hay sao?
"Cổ trùng Thâu đạo đó thuộc về ta, nhưng ngươi cứ giữ tạm đi."
"Được."
Thiên Ca đưa ra lời đề nghị, đối phương cũng đồng ý. Chỉ đơn giản cổ trùng Thâu đạo này Thiên Ca vẫn chưa dùng được. Chi bằng để Thanh Phong giữ tạm, có thể phát huy được một số ưu thế.
Cả hai nhanh chóng di chuyển tới nơi khuất xa đám người.
Trong chỗ vắng người. Thiên Ca che như không che. Thanh Phong đang sử dụng cổ trùng.
Cổ trùng này trông giống một con kiến màu trắng, to bằng cái ly, phía đuôi có mấy viền màu đen, khi sử dụng toàn thân phát sáng hồng quang. Đây là cổ trùng Vận đạo, Truy Tiên Vận, có khả năng dò tìm tiên cơ, thứ tìm được tùy thuộc vào số chuyển, khí vận mà nó có được.
Ngau khi cổ trùng phát ra ánh sáng màu đỏ, trong mắt của Thanh Phong hiện lên một màu đỏ sẫm, trước mắt hắn toả ra một ánh sáng màu tím. Nếu chú ý kỹ, vật phát ra ánh sáng là một viên đá có năm ngôi sao hướng về một phía, nằm dưới ba khối đá.
Màu sắc đại biểu cho cơ duyên mà cổ trùng tìm thấy được. Màu xanh lá cây là phổ thông. Màu xanh thì hiếm hơn một chút. Màu tím thường là vật hiếm có khó tìm. Màu cam là vật phẩm phong phú, có thể là một truyền thừa giá trị. Màu đỏ chính là vật phẩm ngàn năm khó tìm, một khi xuất thế vạn vật điên đảo.
Phía đuôi có đầy đủ năm viền đen, đại biểu là cổ trùng đã nạp đầy đủ khí vận.
Thiên Ca không có phúc sử dụng cổ trùng này rồi, đơn giản là hắn không có thời gian cùng hộ vệ. Giữ nó trong tay chẳng khác gì một cái gân gà, khó nuốt vô cùng.
Thiên Ca lấy sáu mươi khối nguyên thạch để đổi lấy viên đá này.
"Cậu chắc chắn muốn mua viên đá này chứ?"
"Đúng vậy. Giải thạch giúp tôi đi!"
Viên đá nhanh chóng được người chủ trì dùng một số thủ pháp đặc biệt. Rất nhanh, dáng vẻ cổ trùng ngủ say dần hiện ra.
Toàn thân là một con bọ cánh hung năm sừng màu đen, có hình bàn tay màu đỏ trên lưng, chiếc sừng giữa có màu đen còn lại là màu đỏ.
Thâu cổ, rất nhanh bọn họ đã biết tên của cổ trùng này. Khả năng của con cổ này vi diệu vô cùng, có thể trộm lấy bất cứ thứ gì, chỉ cần cổ sư có khả năng tay đạt đến tuyệt đỉnh. Nếu là cổ trùng thì phải cùng cảnh giới. Phối hợp với cổ trùng lực đạo, có thể cướp lấy thủ cấp của đối phương.
"Xem ra con cổ này là của ta rồi, Thanh Phong."
"Hừ, cho ngươi thì cho ngươi."
Bỗng có một âm thanh chán ghét vang lên cắt ngang: "Cổ trùng nào là của ngươi, rõ ràng là của ca ca ta mà!"
Thiên Ca không để ý tới nửa lời của đối phương, giọng bình tĩnh nói: "Lát ta đưa ngươi bảy trăm khối nguyên thạch, ngươi phải thực hiện đúng lời hứa."
"Ta nhớ rồi!"
Lúc này Thiên Ca mới đáp lời lại Thanh Hằng: "Ngươi là nữ nhân hay gì mà bám lấy ca ca của ngươi ghê như thế."
Sau đó hắn quay người lại, mỉm cười như vị chính nhân quân tử: "Thanh Phong huynh đệ, nhà ta không có ai. Ngươi có thể ở tạm!"
"Nế thích, Thanh Hằng đệ đệ có thể đi cùng."
Con đường đi tới nhà Thiên Ca khá vòng vo, Thanh Phong không biết, còn tưởng là Thiên Ca dẫn hắn đến hiện trường để tiện giết người nữa.
Hắn không phải keo kiệt gì, bắt lấy một con gà trong chuồng đem về đãi khách.
Gà là gà nướng đất sét.
Trong lúc đợi gà chín, Thiên Ca dẫn Thanh Phong tới phòng tắm. Chỉ đường xong, Thiên Ca còn không quen khịa Thanh Hằng một chút: "Ca ca ngươi đang tắm, sao không đi theo đi?"
"Đồ khốn!"
Đầu hắn xì khó, ánh mắt nhìn Thiên Ca đầy oán niệm.
Tắm xong, không có quần áo thay. Nên hắn chỉ có thể lấy khăn quấn quanh phần dưới, để lộ phần trên.
Thấy làn da trắng mịn của hắn, Thanh Hằng ngoảnh mặt ra chỗ khác.
"Ngươi là nữ nhân à?"
Thiên Ca nói giọng nhỏ chỉ có hai ngươi nghe thấy được.
"Sở thích đúng là kỳ lạ!"
Nếu đây là chương trình đoán kịch bản. Không nghĩ ngờ hắn sẽ đoán như sau, người đệ đệ này chính là nữ nhân, nhưng lại không có quan hệ huyết thống, âm thầm thích ca ca của mình.
Càng nhìn Thiên Ca càng thấy đối phương giống một khí vận chi tử hơn.
Bọn họ đã từng thực hiện ba lần giao dịch lớn. Một cái lần là giao dịch hình thành sự hợp tác đầu tiên, lần hai là truyền thừa Hồn đạo, lần ba một truyền thừa luyện đạo, không rõ là ai để lại.
Một thời điểm nào đó, một không gian nào đó.
Một người đi trong Quang Âm Trường Hà, áo bào đỏ đặc trưng, trên trán là hoa văn hồng liên, người này không ai khác, chính là Hồng Liên Ma Tôn.
Đôi chân bước đi trong vô định, nhưng ánh mắt lại cố định về một điểm.
Tại một thời gian, những đạo ý chí của U Hồn Ma Tôn, Đạo Thiên, cùng Hồng Liên tụ tâph lại một chỗ, chủ đề của bọn họ chính là một thiếu niên tầm thường.
Hắn lặng lẽ xuất năm trăm năm, người ta chỉ nhớ lấy hắn từng xông thằng lên Thiên Đình.
U Hồn Ma Tôn thích thú bàn tán: "Hắn còn biết về thiên ngoại đạo ngân nữa. Ngươi nói xem làm sao hắn biết được?"
Đạo Thiên biết hắn đang nói đến mình, nhưng hắn càng muốn biết đối phương làm sao biết bản thân có, mà ngưng luyện thành cổ trùng: "Tài nghệ còn nông cạn, Tiên hữu chê cười rồi."
"Các ngươi nói xem, nếu hắn có cơ duyên liệu có tiến xa thêm bước nữa không?"
Hồng Liên Ma Tôn trầm tư sâu vào câu hỏi mình mới đặt ra.
"Ta đoán là có! Một ngươi chưa đủ mạnh mẽ, chính là một người thiếu cơ duyên cùng kỳ ngộ."
"Mà làm sao ngươi lại chú ý đến thằng nhóc này?"
U Hồn lại chuyển sự tò mò sang Hồng Liên. Nhưng đối phương chỉ cười nhạt, bước thêm mấy bước, dòng sông khẽ lay động.
"Ngươi đoán sai rồi. Chỉ là hắn chưa có thời cơ để bộc lộ mà thôi."
"Các ngươi có muốn đặt cược không?"
Phía dưới dòng sông là hình ảnh một thiếu niên từng chút vật lộn để sống tốt hơn. Hắn chính là Cổ Nguyệt Thiên Ca, từ quá trình chỉ có hai bàn tay trắng, cho đến lúc thành tiên. Chỉ tiếc, một lần tu hành Huyết đạo bị Thiên Đình trảm sát. Kết thúc khi tu vi chỉ dừng lại ở Lục chuyển, cũng là ngày Phương Nguyên tự bạo mà chết. Khi tin đồn Phương lão ma bị chính đạo vây công đến mức tự bạo vang xa, người này cũng trực tiếp xông thẳng lên Thiên Đình.
Các vị Tôn giả cùng Thiên Ý cũng thấy Thiên Ca rất thích hợp để thực hiện đại kế vạn năm. Những mỗi lần giao cơ duyên cho hắn, y như rằng hắn lại giao cho Phương Nguyên Ma đầu, hoặc khi người này chết, hắn lại tự sát. Dù đã sở hữu tiên cổ trong tay, hắn vẫn mạnh mẽ tự bạo, thậm chí còn nghĩ ra sát chiêu khiến Xuân Thu Thiền phát động thất bại. Giống như đối phương không còn sống, bản thân cũng chẳng còn lý do gì để tồn tại.
Bọn họ cũng thử để kế hoạch như ban đầu. Kết quả lại nằm ngoài ý muốn, trong năm trăm năm của Phương Nguyên trước khi luyện thành Xuân Thu Thiền. Thiên Ca như biết trước kịch bản, hoàn toàn không đụng tới một phần cơ duyên của Phương Nguyên. Hành động cũng rất cẩn thận, nếu không kiểm tra kỹ còn tưởng Thiên Ca đã bốc hơi hoàn toàn khỏi thế giới này rồi, không một tin tức về người sở hữu Thiên Huyễn Linh Đồng được lộ ra.
Ở kiếp thứ hai, Phương Nguyên trùng sinh, Thiên Ca không ngần ngại để tên tuổi lan xa, thậm chí còn có người còn gọi hắn với danh xưng Đạo Nhãn Ma Quân.
Bọn họ chỉ đơn giản là tò mò, rốt cuộc cái người được gọi là Phương Nguyên có sức ảnh hưởng như thế nào, chỉ bằng sự tồn tại của bản thân cũng đủ để làm thay đổi đến một người. Hơn hết với kinh nghiệm mấy ngàn năm của bọn hắn, cũng đoán ra được một phần nào đó, chỉ là muốn tận mắt kiểm chứng mà thôi.
U Hồn Ma Tôn cùng Đạo Thiên Ma Tôn cũng rất tò mò, rốt cuộc Thiên Ca có thể phát triển đến mức đường nào. Nên đã để lại một chút truyền thừa nhỏ, chủ yếu là cổ phương và cổ tài dưới tam chuyển.
Càng nhiều hơn là tồn tại bọn họ chú ý đã lâu, Phương Nguyên. Hắn có thứ gì mà lại có thể ảnh hưởng tới một hạt giống tốt như vậy.
Thiên Ca, một quân cờ vô danh, nhanh chóng được xếp vào bàn cờ của các Tôn giả. Cách xử lý Thiên Ca cũng rất dễ cũng vừa khó, nếu bọn hắn cùng Thiên Ca là kẻ thù. Đó là giết chết Phương Nguyên, đối phương cũng vì thế mà sẽ tự bạo theo.
Vai trò của Thiên Ca hiện giờ có cũng được, không có cũng được, nhiều hơn là một quân cờ. Sự tồn tại của hắn được ẩn giấu đi, đây dù sao cũng là một quân bài bí mật để đánh lên Thiên Đình.
Năm chín tuổi, Thanh Phong tìm được một cái truyền thừa Hồn đạo trong một cái hang động. Như ước hẹn, hắn nhanh chóng báo cho Thiên Ca.
Tình cờ thay, truyền thừa này lại lọt vào tay một cổ sư. Nhưng tu vi cũng chỉ mới đạt nhất chuyển. Thế nên bọn họ đặt thuốc quanh cái hang, tùy thời mà châm lấy.
Ngay sau đó, tiếng nổ phát ra ầm ầm, Thiên Ca dành lấy toàn bộ truyền thừa. Thành quả truyền thừa chỉ có sáu cái cổ phương, cùng một số cổ tài Hồn đạo khác, cổ Nuốt Hồn, cổ Trữ Hồn, Quỷ Oán, Nhiếp Hồn, Du Long cổ, Thần Sầu. Được Truy Tiên Vận đánh giá là màu cam.
Năm mười tuổi, đạt lấy truyền thừa Luyện đạo.
Bên trong có một quyển sách ghi lại các ghi chép về Luyện đạo. Giống với truyền thừa trước đó, có cổ tài, có các danh sách cổ phương, Luyện Thần, Dung Luyện, Luyện, Luyện Tinh, Luyện Phàm, Khởi Luyện, Khổ Luyện.
Riêng cổ Khởi Luyện là dùng để mở đầu trước khi bắt đầu luyện, nhanh chống tạo ra linh cảm ban đầu, dẫn dắt đến xác suất thành công.
Ngày nào Thiên Ca cũng hao phí đại lượng tài nguyên cho việc luyện cổ, trình độ am hiểu cùng thực hành đối với lưu phái này đang có tiến bộ rõ rệt.
Hiện tại vì lý do này mà nguyên thạch của Thiên Ca cũng chẳng còn lại bao nhiêu.