Chương 12: Đang sửa

Chương 7: Người xuyên không.

Nắm được trọng tâm, Thiên Ca nhanh chóng đoán ra người lũng đoạn cổ trùng, chính là thiếu gia Thanh gia.

Thiên Ca nhanh chóng rời khỏi cửa hàng, ánh mắt đảo qua xung quanh, thu lại mọi hành động vào trong tầm mắt.

Hắn nhanh chóng di chuyển tới những nơi khuất bóng người, thân ảnh màu xanh di chuyển qua lại giữa chốn đông người. Tất cả đều hoảng hốt không thôi.

Nơi hắn muốn đến đầu tiên chính là nơi quen thuộc nhất, bìa rừng, là nơi hắn thường ghé qua mỗi ngày để đi vào rừng đốn củi.

Đây cũng là nơi để hắn đốn đi những cây củi đầu tiên, nhớ lại những điều này làm hắn không khỏi thổn thức.

Rất nhanh, những cảm xúc này được hắn đè xuống, ánh mắt quyết tâm hướng về con đường phía trước.

"Đối phương là thiếu gia Thanh gia, có gì mà Thanh gia không cho được. Việc lũng đoạn cổ trùng này chắc chắn là vì một người. Mục đích chắc chắn là muốn lấy được gì đó từ đối phương. Tâm tư này không phài là thứ một đứa trẻ nên có, giống như là ông cụ già trước tuổi. Trùng sinh, hoàn toàn không có khả năng, hay nói đúng hơn là người xuyên không!"

Ánh mắt xanh lam loé lên tia âm trầm đáng sợ, Thiên Ca trước đây từng giấu một thanh kiếm trong bụi cây, phòng trường hợp bất khả kháng có thể lấy ra ứng phó. Không nghĩ mục tiêu đầu tiên lại là mấy đứa nhóc này.

Tâm tình Thiên Ca vẫn không xao động, trong mắt hắn của hiện tại chỉ có lợi ích mà thôi.

Muốn hắn tha không phải không có cách, chính là giao ra lợi ích lớn nhất.

Phía bìa rừng hiện hữu hai thân ảnh đang chen chúc một chỗ bụi cỏ.

Một cậu thiếu niên ăn mặc sang trọng, toàn thân từ trên xuống dưới đều là một màu xanh lá, viền áo là một màu vàng, giữa áo là đường viền một còn chân long. Nhìn rất sang trọng và hài hoà, có thể biết người may có tâm đến mức nào. Thật vậy, đây là áo mẹ hắn may cho.

Ngũ quan chưa phát triển đầy đủ, nhưng vẫn có thể thấy sự tinh sảo trên khuôn mặt. Đặc biệt là đôi mắt màu xanh ngọc, toả ra một sức hút kỳ lạ, hắn tên Thanh Phong, con trai của Thanh Dương, gia chủ Thanh gia.

Kế bên hắn là một người tướng mạo tầm thường, quần áo màu xanh đại trà.

Cả hai đang thì thầm to nhỏ.

Cậu bé ăn mặc sang trọng nghi ngờ hỏi lại: "Ngươi nói trong xồng đá kỳ này xuất hiện một cổ trùng Thâu đạo, liệu có chính xác?"

"Chắc chắn, là đồng hương ai lại lừa ngươi bao giờ. Là viên đá màu xanh nhạt, bên trên trổ đầy sao. Cổ trùng ta ngưng luyện thành có khả năng phát hiện bảo vật. Ngươi không tin ta, ngươi cũng phải tin tưởng vào cổ trùng của ta chứ!"

"Được rồi, ta đưa cổ trùng cho ngươi. Ngươi chỉ rõ vị trí cho ta."

Lúc này một cậu bé mặc áo xanh đang tiến về phía hai người, tiếng động nhanh chóng thu hút sự chú ý của cả hai.

Thiên Ca từ từ đi đến, băng qua hai người, đi đến một bụi cây, cúi lưng xuống như đang tìm cái gì đó.

Thanh Phong cùng tên nhóc còn lại bất ngờ không thôi, bởi vì thứ đối phương lấy ra là một thanh kiếm.

"Đối phương có kiếm thì sao chứ? Hắn biết dùng sao?"

"Quên nói với các ngươi, ta từng luyện kiếm trước đây đấy!"

Lưỡi kiếm sắc bén phản chiếu ánh mặt trời, ánh sáng lạnh lẽo toả ra bất giác khiến cả hai sợ hãi lùi lại.

"Các ngươi sao lại không thì thầm nữa?"

Ngay khi đối phương xoay người lại, đôi mắt màu xanh đó làm hai người run rẩy dữ dội.

"Các ngươi có tìn ta sẽ cho các ngươi một cái chết khoái lạc không?"

Thiên Ca vừa nói, hai mắt không khỏi híp lại, nụ cười hiện lại trên môi càng khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Người tướng mạo tầm thường khẽ nói với cậu bé bên cạnh: Đôi mắt màu xanh đó sao lại toả ra sát khí đáng sợ đến như vậy?"

"Ta không biết nữa"

Giữa tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc này, Thanh Phong bỗng lên tiếng: "Đây không phải là lúc để chúng ta sợ hãi. Nếu muốn sống thì chúng ta phài hợp tác!"

"Làm sao để ta tin ngươi?"

"Đổi cổ?"

"Được!"

Cổ trùng đầu tiên của cổ sư gọi là bản mệnh cổ. Bản mệnh cổ có vai trò quan trọng với cổ sư, nếu cổ sư vong, bản mệnh cổ cũng sẽ chết. Bản mệnh cổ chết, cổ sư sẽ bị trọng thương.

Cả hai đều là người xuyên không, dĩ nhiên cũng đã ngưng tụ một đạo cổ trùng cho riêng mình rồi.

Lời đề nghị của Thanh Phong chính là sợi dây làm nên sự hợp tác của bọn họ. Dĩ nhiên ai cũng có tư lợi của riêng mình cả.

Ngay khi cả hai đưa cổ trùng cho nhau. Người tướng mạo tầm thường nhanh chóng bóp nát cổ trùng trên tay, cấp tốc chạy thoát.

Khuôn mặt không khỏi hiện lên sự hoảng sợ mất kiểm soát. Thiên Ca cũng đuổi theo ngay sau đó, một cậu nhóc bình thường, sao so với ba năm khổ luyện của Thiên Ca.

Tốc độ, sức bật độ, bền bĩ đều hơn xa đối phương.

Khi khoảng cách của cả hai kéo giãn xuống một cánh tay. Thiên Ca mạnh mẽ đâm vào lưng đối phương, máu tươi chảy ra, ánh mắt hiện lên một tia không cam tâm.

Thân hình nhỏ bé chậm rãi ngã xuống. Thiên Ca không khỏi nhíu mày, vì quần áo bị đối phương làm bẩn rồi.

Hắn quay đầu lại, thấy Thanh Phong vẫn còn đứng đó, thân thể không giống như bị trọng thương, trên tay còn cầm một đạo cổ trùng màu trắng, rốt cuộc thủ đoạn của đối phương là gì.

Thiên Ca cau mày lại, thanh kiếm nhuốm máu vẩy ra xung quanh, chuẩn bị tư thế tiến công.

Bỗng Thanh Phong lên tiếng: "Chờ chút, ta biết ngươi không muốn giết ta mà!"

"Tại sao?"

Thiên Ca tò mò nhìn về phía đối phương, nhưng không vì thế mà mất cảnh giác.

Thanh Phong từng bước tiến lại gần, nhưng Thiên Ca không những không lùi lại, mà còn tiến lên.

Dĩ nhiên hành động này rất mạo hiểm, vì đối phương cầm lấy cổ trùng bản mệnh của tên trước đó. Chủ nhân thiệt mạng, cổ trùng tự nhiên sẽ chết.

Có thể khẳng định đối phương nhờ cổ trùng mà sở hữu chân nguyên, có thể dễ dàng phát động các đòn tấn công diệt sát hắn.

Cổ sư mạnh hơn người thường là nhờ cổ trùng, và chân nguyên. Nhưng không vì thế mà xem thường Thiên Ca, hắn là phàm nhân nhưng là phàm nhân mạnh.

"Vì ngươi lo ngại về thế lực của ta!"

"Ngươi tới đây cũng là vì cổ trùng?"

Thiên Ca lấy kiếm chắn trước cổ, lưỡi kiếm sắt bén luôn luôn cảnh giác bên cổ.

Cả hai tiến lại gần, rồi không bước thêm bước nào nữa. Mà lại đi vòng vòng quanh đối phương.

"Ta muốn giao dịch với ngươi!"

"Nguyên thạch hiện tại của ta không thiếu. Cũng vì ta có niềm tin về bản thân."

Thanh Phong ồ lên một tiếng: "Ta thấy ngươi có tư chất còn không qua được bốn thành bốn, lấy cái gì để giao dịch với ta?"

"Vì ta chẳng có gì nên mới cần giao dịch."

"Thế thì ngươi chẳng đáng để ta giao dịch với ngươi!"

Thanh Phong có dấu hiệu phát động cổ trùng, Thiên Ca lúc này mới nở nụ cười đầy ẩn ý: "Vì ta chẳng có gì nên mới mua được cổ Phàm Luyện đấy!"

"Ý ngươi là sao?"

Thanh Phong cũng tò mò đối phương muốn nói cái gì.

"Tất nhiên là xuất phát điểm của ta tệ đến cực điểm. Ngươi có cả một gia tộc đứng đằng sau, còn ta chỉ có thể vật lộn từng chút một, để có chút từng thành quả ngày hôm nay thôi."

Từ tay nải Thiên Ca lấy ra một ống trúc, ném về phía đối phương. Thanh Phong mở nắp ra, phải đứng hình với thứ bên trong: "Trà sữa, thật sự là trà sữa sao?"

"Ngươi để ta dọn lấy thứ này trước!"

Nói rồi, Thiên Ca tiến lại gần cái xác, từ tay nải lấy một cuộn vải làm từ rong biển, cuốn lấy chỗ thi thể này. Vải có tính thấm hút cực cao, nên không một giọt máu nào có thể lọt ra ngoài

"Ngươi giúp ta thủ tiêu cái xác này!"

Thiên Ca ngước nhìn lên đối phương, đây chính là một lời đề nghị để bắt đầu hợp tác.

"Ngươi chỉ cần việc khiêng cái xác này với ta là được rồi, còn lại thì ta tự xử lý."

"Được!"

Sau lời nói của Thanh Phong, Thiên Ca cùng đối phương nhanh chóng khiêng cỗ thi thể này đến một cái hang động Thiên Ca đã đào trước đó.

Cái hang rộng rãi, nhưng cũng đủ khuất mắt những người qua đây.

Thanh Phong đưa ánh mắt không thể tin được nhìn đối phương: "Ngươi, ngươi đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi ư? Ý định giết người!"

Tiếng thi thể va đập xuống đất, cùng với đó là Thanh Phong lùi lại phía sau.

Cái hang này nói lên đối phương đã xuyên qua từ trước, và chuẩn bị đã sẵn tất cả để giết người. Tâm tính này khiến Thanh Phong bất giác rùng mình.

Ngay lúc này, ý nghĩ muốn giết người của hắn bỗng hiện lên. Thiên Ca lấy ra một viên đá đánh lửa, và một viên đá thường. Nụ cười hiện lên một cách âm trầm: "Ngươi biết trong hang này đã sớm được ta rải đầy thuốc nổ rối không?"

"Rốt cuộc ngươi phát động cổ trùng nhanh chóng, hay là ta đánh lửa nhanh hơn."

"Người nắm giữ cổ trùng đã chết, mà ngươi vẫn giữ được thứ này trong tay. Có thể chứng minh, ngươi sở hữu chân nguyên, nếu ta đoán không nhầm là được cất giữ vào trong kinh mạch, và lượng chân nguyên rất giới hạn, thậm chí chẳng thể phát động cổ trùng nhị chuyển, chứ đừng nói là tam chuyển."

"Nhìn ưu thế của ngươi rất lớn, có thể phát động cổ trùng bất cứ lúc nào. Nhưng cổ trùng có lẽ được cất trong áo nhỉ, ngươi lấy gì để nó tiếp xúc với chân nguyên."

Thanh Phong hoảng sợ, vì đối phương nói rất đúng. Thiên Ca dù đã giấu đi thanh kiếm, nhưng hắn vẫn có một con bài để giữ thế thượng phong.

Thiên Ca thấy giọt mồ hôi đối phương đã đổ rồi, sau đó mới đưa ra một lời đề nghị: "Ta cần cổ trùng và cổ tài. Dĩ nhiên ngươi cũng có thể nhờ ta luyện chế một số loại cổ trùng mà ngươi cần. Còn cổ trùng ngươi vừa lấy được, thì ngươi cứ lấy đi, ta đoán không nhầm thứ này rất có thể là máy phát hiện cơ duyên. Ta chỉ cần truyền thừa Hồn đạo, Luyện đạo, Luật đạo thôi còn lại cho ngươi."

"Hơn nữa, nếu ngươi không hợp tác với ta thì ngươi sẽ không an tâm. Thứ nhất, ta biết được bí mật của ngươi, thứ hai có thể gây ra phiền phức cho ngươi, quan trọng nhất quan hệ hợp tác của chúng ta rất bền vững. Nó được hình thành trên lợi ích."

Thiên Ca mỉm cười nhìn Thanh Phong: "Ngươi biết tại sao ta lại giữ ngươi lại không? Tại sao ngươi không nên diệt trừ mối hiểm hoạ này không?"

"Vì ngươi đem lại giá trị hợp tác. Vì ta có thể đưa ngươi đến lợi ích lớn nhất."

Ngọn lửa vừa cháy hết, ánh mắt của Thiên Ca ngước nhìn lên đối phương.

Thanh Phong suy nghĩ một hồi, não hải rung chuyển như thiểm điện xoẹt qua. Cuối cùng cũng đồng ý lời đề nghị này, vì đối phương nói đúng, chẳng có mối quan hệ nào bền vững bằng mối quan hệ hình thanh bằng hợp tác.

Hắn không chấp nhận lời đề nghị này, rất có thể đối phương sẽ cho nổ tung nơi này.

Cả hai bước ra khỏi hang, nhưng vẫn cách nhau một đoạn,Thiên Ca bình tĩnh đi đằng sau.

Cành cây khẽ lay chuyển. Đi được một đoạn, đôi mắt của Thiên Ca loé lên tia hung quang, đập tảng đá vào đầu Thanh Phong. Sau đó lại hung hăng đập vào chân trái của bản thân.

Hơi thở trở nên gấp gáp, trên lưng còn cỗng một người, áp lực truyền đến chân không nhỏ, máu từ chân cứ thể rỉ xuống.

Càng lúc hơi thở của hắn càng trở nên dồn dập, miệng liên tục la to: "Không xong rồi, không xong rồi!"

Thanh Phong vì tiếng kêu mà giữa chừng tỉnh dậy, đầu cảm thấy choáng choáng. Rất nhanh hắn đã nhớ được mọi chuyện, người này có thủ đoạn thật tàn nhẫn, nếu hợp tác với hắn là con dao hai lưỡi, vậy ta cũng thử làm nghệ nhân một lần.

Thời cơ hiện tại không tốt để giết đối phương. Vì sao ư, cứ đi được một đoạn hắn lại đánh lửa làm tín hiệu gọi người. Hơn hết, thực lực của hắn lại vượt xa người cùng lứa.

Như biết đối phương đã tỉnh, Thiên Ca trầm tĩnh hỏi tên đối phương: "Ngươi tên gì?"

"Thanh Phong. Còn ngươi?"

"Thiên Ca."

Tất cả chỉ góm gọn trong vài từ, giữa đường cả hai đã bàn bạc nên nói thế nào.

Thiên Ca vừa mua được cổ Phàm Luyện, có một người dẫn hắn vào rừng, bất ngờ một tên khác ra tay đánh úp.

Cũng nhờ Thanh Phong phát hiện tình huống không hợp lý, kịp thời tới ứng cứu, không có nguy hiểm gì đến tính mạng.

Nhờ đám khói bốc lên trong rừng, rất nhanh có rất nhiều người đến nơi này.

Thiên Ca cùng Thanh Phong càng ra vẻ đáng thương, hơi thở mệt mỏi.

Trong số đó có một cậu bé tầm bảy tuổi, tướng mạo tầm thường, thân mặc áo bào màu xanh, tóc đen như gỗ mun.

Hắn là Thanh Hằng, đệ đệ của Thanh Phong. Ngay khi nhìn thấy Thanh Phong, đôi mắt không khỏi hiện lên vẻ lo lắng. Nhưng thấy Thiên Ca đã mặc định đối phương là người làm hại ca ca của mình, sắc mặt trở nên xám xịt.

"Ca ca, ngươi không sao chứ?"

Thiên Ca thả mạnh Thanh Phong xuống đất, tiếng bịch làm Thanh Hằng đau thấu tim gan.

"Ngươi làm cái gì vậy?"

Thiên Ca không để ý tới đối phương, mà cáo tri mọi chuyện cho hộ vệ của hai người.

Mỗi người có một hộ vệ đi theo để đảm bảo an toàn. Người nữ là hộ vệ của Thanh Phong, người nam là hộ vệ của Thanh Hằng.

Đây là cách ba người quen nhau.