Chương 107:
Mùa đông, tuyết rơi trắng xoá.
Cổ Nguyệt sơn trại.
Nhà Thiên Ca, nơi này đã trở thành vật vô chủ, Phương Chính tùy ý ở lại.
kể từ khi Thiên Ca té xuống vực, thời gian cũng trôi qua tám tháng. Kẻ này này chết đi, Phương Chính có một cỗ cảm giác mất mát, thần sắc tiều tụy, hắn dứt khoát tạm thời giải tán tiểu tổ, chuyên tâm tu luyện.
Tộc trưởng nhìn thấy vậy, chỉ thầm thờ dài, âm thầm cung cấp nhiều tài nguyên cho hắn.
Phương Chính tu hành là việc tốt, lão cũng cảm thấy qua chuyện này Phương Chính có thể đã trưởng thành không ít.
Thương đội đến sớm, Phương Chính hất tay trên Phương Nguyên, thành công thu lấy Xích Thiết Xá Lợi cổ, cộng với Tứ Vị Tửu gia trì, hắn đã thành công tấn thăng nhị chuyển đỉnh phong từ mấy ngày trước.
Có người ngưỡng mộ, tất nhiên cũng có người ghen ghét, hắn vẫn là một bộ dạng thờ ơ.
Hiện tại hắn đang chuyên tâm đột phá tam chuyển, trong đôi mắt in hằng quầng thâm.
Tiếng màng không khiếu nổ mạnh, hắn từ từ mở mắt ra, khí tức tam chuyển dần dần bao trùm lấy căn nhà.
"Thành.... Thành công rồi." Giọng điệu của hắn thờ ơ, mãi tóc rũ xuống, đôi mắt nhìn mọi thứ như không thấy màu sắc.
Lúc này, Phương Nguyên đột ngột đi vào, cảm nhận được khí tức tam chuyển bộc phát ra, hắn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
"Ngươi vậy mà đã đột phá tam chuyển rồi."
Giọng điệu của hắn có chút kinh hỉ, dĩ nhiên hắn và Phương Chính chưa giải tán hoàn toàn.
Phương Chính cần hắn để thoát khỏi Thanh Mao sơn, đương nhiên sẽ không chán ghét vị ca ca này.
Phương Chính đạt tam chuyển, Phương lại càng sẽ càng an toàn,