Chương 5: Tuyệt Vọng.
Thiên Ca mệt mỏi chạy bộ, hắn đã thực hiện bài tập huấn luyện khắc nghiệt được ba tháng rồi.
Suốt những ngày này chỉ có awncrêu để cầm cự, những cọng rêu dày đặc bên hồ giờ đây đã thưa thớt, gần như là sạch sẽ.
Đôi chân mỏi nhức, trái tim đập loạn nhịp, miệng thở gấp, cổ họng khô cứng vì khát nước, mồ hôi chảy xuống ướt đẫm chiếc áo, thứ này đã tồi tàn sẵn rồi, sau ba tháng liên tục mặc nó, đã sớm bốc lên mùi khủng khiếp.
Chỉ còn một chút nữa là về tới nhà, ánh mắt của hắn đầy hi vọng.
Chợt, trước cửa nhà Thiên Ca mệt mỏi ngã xuống đất, ngục ngã trước ngưỡng cửa thiên đường, cát đá cứ vậy in hằng trên khuôn mặt của hắn.
Sẽ chằng có một thiếu nữ nào tốt bụng đến giúp hắn, thực tế đi. Dù căn nhà này rất tồi tàn, nhưng nó có tường, Thiên Ca đã ngất bên trong, và sẽ chẳng có ai rảnh đến mức qua nhà người ta xem sống chết của họ đâu.
Thiên Ca cứ vậy đã thiếp đi bốn ngày, ánh mắt lờ đờ đảo qua xung quanh, phát hiện mình đang ngủ trước cửa nhà.
Như thường lệ liếc đến hồ nước bên cạnh, bên trong chẳng còn một chút rêu nào nữa.
Hắn loạng choạng đi về phía sông, cầm cây rìu lảo đảo đi về phía rừng, hắn muốn qua sông mình có thể bắt lấy thứ gì ăn.
Trước kia cũng từng thử qua, nhưng vận may quá kém, năng lực lại không đủ. Hiện giờ sức lực đã hơn xa ban đầu, Thiên Ca có niềm tin mình sẽ bắt được cá thôi.
Cây trúc được Thiên Ca chặt thành khúc, mỗi đầu đều được vuốt nhọn, ánh mắt nhìn về phía mặt sông không khỏi kích động.
Mũi lao mạnh mẽ phi thẳng như lợn rừng hung hăng đâm thẳng vào con mồi, ánh mắt của Thiên Ca chứa đầy sự kiên quyết.
Tiếng "phập" vang lên trên sông, cây trúc từ từ được nâng lên, trái tim của Thiên Ca càng lúc càng thắt lại.
Chiếc lao nhỏ xuống từng giọt máu tanh, thân cá bị đâm xiên qua, hai mắt vẫn mở ra, toàn thân giẫy đành đạch, dường như vẫn còn một tia sinh cơ.
Đôi mắt phát sáng lên, bản thân thu lại cây lao tự chế, tách con cá ra. Há cái miệng to như chậu máu, hung hăng cắn lấy cắn để con cá, máu tươi văng tung toé, hắn thở hổn hển, tay vẫn giữ chặt lấy nó, cơ thể vũng vẫy liên tục, Thiên Ca càng mạnh mẽ nuốt lấy từng thớ thịt trên người nó.
Sau mấy ngày được ăn cá, thân thể Thiên Ca được cải thiện theo chiều hướng tốt, tay chân khoẻ khoắn, hiệu quả luyện tập được tăng cường.
Ba tháng sau, Thiên Ca tiến vào rừng đốn củi, hắn không phải Thiên Ca của ngày hôm qua, mà là một Thiên Ca hoàn hảo hơn.
Ánh mắt va vào một cái cây to, thân cây cao sáu thước, cành lá xung xuê, từ trên cao nhìn xuống, Thiên Ca chẳng khác mấy con kiến là mấy.
Bộp.
Thiên Ca vung lên chiếc rưỡi rìu sắt bén, mạnh mẽ va vào gốc cây, thân cây xuất hiện mấy vết chày xước. Hắn thở dài, nhưng vẫn tiếp tục.
Mãi đến 40 ngày sau, tại một buổi chiều nọ, hắn lặng lội ra khỏi khu rừng, cũng vì không dám đi vào sâu, chỉ ở bên ngoài nên không gặp thú dữ, cũng tiện để trở về nhà nhanh hơn.
Trên vai vác lên một đống củi được buộc cẩn thận, nụ cười vẫn còn treo trên khuôn mặt. Thiên Ca hạnh phúc đi đến cửa hàng bán gỗ, chỗ củi của hắn bán được một khối nguyên thạch.
Phải biết, Thiên Ca đã phải cật lực vận chuyển nhiều chuyến mới đủ số lượng bán lấy một khối nguyên thạch, một phần vì hắn là trẻ con nên mới bán được giá cao như vậy.
Người bán gỗ cũng chú ý đến trạng thái của Thiên Ca, mồ hôi nhễ nhại, quần áo rách nát, đôi mắt lờ đờ, miệng thở hồng hộc. Dù trong mắt người trung niên đó dù có nghĩ Thiên Ca là kẻ lừa đảo, thì cũng sẽ bán với giá cao một chút, vì hắn không đành lòng để một đứa trẻ làm công việc nặng nhọc như vậy.
Dù lợi nhuận cao thật, nhưng đi chứng để lại không nhỏ, thân thể Thiên Ca mệt rã rời, không còn sức đứng lên được nữa.
Lúc trước luyện tập, hắn dù điên cuồng nhưng vẫn chú ý điều độ, sao có thể làm tổn thương mình như vậy được, còn vận chuyển gỗ không phải chuyện nhỏ, nói gì với một đứa trẻ năm tuổi.
Bầu trời hôm nay lại kéo tới mây đen, chỉ một phút thoáng qua, bầu trời đổ xuống mưa rơi, Thiên Ca đặt cánh tay lên trán, nhìn lên cao, đôi mắt nhăn lại
Từng hạt mưa cứ vậy rơi xuống, những giọt đầu tiên rơi xuống lại là chân trái, ánh mắt của Thiên Ca đầy giẫy những cảm xúc phức tạp, lòng đầy tạp niệm.
Mưa mỗi lúc một to, hắn chỉ đành chui xuống gầm giường, chỉ mong bản thân đừng dính một hạt mưa nào nữa, ánh mắt hiện rõ vẻ tủi thân, cùng buồn bã.
"Người ta xuyên không có hệ thống, có cổ trùng nghịch thiên. Người ta xuyên không, không là một nhân vật có tiếng tăm, chí ít cũng là đứa con không được quan tâm của gia tộc, bọn hắn cũng có thể hưởng được một chút tài nguyên."
"Còn ta xuyên không, chẳng có nổi tiền bạc, chẳng có cổ trùng nghịch thiên, hệ thống cũng không. Chí ít cũng phải cho ta một căn nhà đàng hoàng chứ."
Càng nói càng uất ức, Thiên Ca đã sớm không chịu nổi rồi, nước mắt rơi xuống như mưa. Sấm sét chớp động, phát ra một tiếng, "phích lịch", Thiên Ca gào thét như thể khóc than với trời đất.
"Là đồng nhân, người ta là Thập Tuyệt Thể, người ta có thể ăn cắp Thiên Phú của kẻ khác, người ta là Mã Hồng Vận, vận may tề thiên. Còn ta, Thiên Ca ta chỉ có một con cổ trùng phế vật, từng bước bị nó ăn mòn linh hồn mà chết."
Càng nói hắn càng không cam tâm, tiếng sét vang lên liên hồi. Hắn tuyệt vọng, tại sao chính mình lại rơi vào hoàn cảnh như vậy chứ.
Sáng hôm sau, Thiên Ca dậy sớm để đón lấy ánh bình mình, sau trận khóc tối qua, đôi mắt đỏ hoe, hắn nhận ra chính mình cần cố gắng hơn nữa.
"Ta tuyệt không thể chết bây giờ!"
Tiếp tục đốn củi, lần này hiệu suất giảm đi một nửa, chọn cây nhỏ, không chọn cây to nữa.
Những khúc gỗ chặt xong, chưa kịp đem về, hắn cất kỹ trong bụi cỏ.
Một khúc gỗ lớn được dựng đứng, chiếc rìu mạnh mẽ vung xuống, uy lực vừa đủ để chẻ đôi khúc gỗ.
Tiếp đến, Thiên Ca dựng khúc gỗ vào một góc cây gần đó, để làm điểm dựa, rồi tiếp tục vung búa nữa.
Sau đó lại chặt đến một khúc gỗ khác nữa, động tác càng ngày càng thuần thục đến đau khổ.
Hiệu suất vẫn diễn ra đều đặn, và tần suất giảm đi không ít, nên 60 ngày chỉ được một khối nguyên thạch, hắn không có tiêu hoang, trái lại tích góp từng chút một để mua chiếc đe.
Chiếc đe cần một khối nguyên thạch, sắt thì cần một ít tiền để mua lấy ba cân, cần tiền để cải thiện khẩu phần ăn.
Ít nhất phải cày liên tục trong hai tháng, mới có hi vọng chuyển nghề. Đôi khi nỗ lực sẽ được trả giá tương ứng.
Chừng này khúc gỗ là chưa đủ để đổi lấy một khối nguyên thạch đâu, tất cả đều là nhờ ân tình của người trung niên đó.
Quay trở về nhà, Thiên Ca nhìn mái nhà sập xuệ, lòng cảm thấy xót xa. Rồi lại nhìn về phía căn nhà khác.
Nhà hắn nằm ngay trong hẻm, khuất xa các ngôi nhà xung quanh khác. Không khí âm u, ít người qua lại, phảng phất tin đồn ma quỷ ở đây, người biết được nhà hắn ở đâu đã ít lại còn thêm ít.
Sống ở nơi này thật khó khăn, đôi mắt phảng phất hiện lên một màu xanh buồn bã.
Sáng qua sông bắt cá, chạy bộ tập luyện tập thể lực. Trưa lại bắt cá, tiện qua đồng thu gom một chút đất sét. Đến tối ăn xong lại ngủ.
Đất sét đã chất ngoài sân được một đống, hắn dựng thành một cái lò. Quá trình vất vả vô cùng, lúc thì xấu quá, lúc thì không vững, được vài ngày là sụp.
Trải qua tân tân vạn khổ, chiếc lò ngày càng hoàn thiện, thủ đoạn dùng để đốt hắn cũng chuẩn bị một chút. Một chuỗi ngày sống sót tại cổ giới ngày càng tốt.
Ba tháng sau, Thiên Ca đủ tiền mua một cái đe cùng một cân sắt, hắn nhờ người đặt cái đe trước nhà, kế bên cái hồ.
Thiên Ca thở dài, có đủ dụng cụ rồi, còn dụng cụ đốt thì lấy ở đâu.
"Đồ đốt cũng có rồi."
Không biết Thiên Ca nghĩ gì lại đến chỗ lão thợ rèn, canh lúc lão không có ở đây. Hắn lén dùng ngọn đuốc đã tắt để châm một ngòi lửa, nhanh chóng di chuyển về nhà. Dĩ nhiên đây không phải lần đầu tiên hắn làm, mà đã có nhiều lần như vậy rồi.
Chớp mắt, Thiên Ca đã sống ở thế giới này được nửa năm rồi.
Ngọn đuốc được ném vào chiếc lò, lửa đỏ ngày càng cháy dữ dội, một bên hắn dùng cây kẹp bằng sắt kẹp lấy một khối sắt.
Khối sắt ngày càng đỏ ra, Thiên Ca đặt trên chiếc lò, cái búa không có, hắn chỉ đành dùng chiếc rìu để đập.
Dùng sai dụng cụ, hung hiểm vô cùng. Mấy lần suýt đập trúng vào mặt. Mấy lần như vậy, hắn sớm rèn được một khả năng phản ứng mạnh mẽ.
Chiến đấu yêu cầu cần phản ứng, suy nghĩ, đưa ra chiến sách phù hợp. Việc rèn sắt có thể cải thiện được khả năng tập trung, cùng cơ bắp.
Đập được mấy nhát, bàn tay của Thiên Sách đã sớm đỏ ửng, sự mệt mỏi cùng đau đớn từng bước xâm chiếm lấy hắn.
Toàn thân đau nhức, miệng thở dốc. Ngay khi hắn dừng lại một nhịp, nỗi đau lại tăng thêm vạn lần, giọt mồ hôi cứ rơi.
Tiếng búa vẫn vang lên, tiếng xèo xèo do mồ hôi rơi xuống miếng sắt kêu lên, tâm thần của Thiên Ca lại có phần thoài mái.
Dù vậy, đến khi cảm nhận được cảm giác này hắn lại cố đập thêm mấy phát nữa.
Tiếng keng keng phát ra như ý chí của hắn vậy, cố gắng, cố gắng đến cùng cực.
Dùng việc rèn sắt để luyện thể lực, 60 ngày có thể kiếm lấy một viên nguyên thạch.
Sáu tháng sau, Thiên Ca cũng bước vào giai đoạn sáu tuổi, nguyên thạch hiện có là 3 khối, thể lực cũng vượt xa những người cùng lứa.
Vào năm này, hắn không còn lo vấn đề đói bụng nữa, ao nước trong sân được mở rộng ra, có thêm vài cá được nuôi ở trong.
Quần áo cũng đổi thành một bộ màu xanh, không còn mùi hôi hám nữa, căn nhà cũng được dựng lên một phần cho đỡ đổ nát.
Một năm qua đang hướng đến chiều hướng tốt.
"Nguyên thạch có đủ, hiện tại bắt đầu khởi nghiệp thôi!"