Chương 78 : Tên số hưởng của vùng sinh tồn.
Tính ra Trương Phóng cũng là trực hệ chính thống của Trương gia, có thể gọi gia chủ Trương Diệt Vân một tiếng nội gia gia, nhưng quan hệ gần đến mấy thì cũng vô ích, đó không phải cách coi trọng đầu tiên của Trương gia.
Hắn có thể nói là to con bẩm sinh, lúc mang thai người ta cứ tưởng mẹ hắn sinh ba sinh bốn, đẻ ra đã nặng gấp mấy lần những đứa trẻ khác, còn tiếng khóc thì oa oa khắp bốn phương, cái lắc đầu của mấy bô lão xung quanh làm cha hắn xấu hổ đến đen mặt.
Từ nhỏ Trương Phóng đã ăn rất giỏi, nếu không muốn nói là phi thường, sữa bú bình không kịp nên mụ mụ của hắn phải dùng ống nước cho hắn hút, mỗi bữa cứ dùng thau mà tính. Sau các buổi luyện tập, lúc mọi người ăn chung tại nhà ăn, mỗi bàn thường có bảy tám người, riêng hắn một mình một bàn, vậy mà bữa nào cũng xách nồi đi xin thêm cơm, người nào mới không biết mà ngồi chung, chỉ nhìn hắn ăn thôi là đủ no rồi.
Trương Phóng ham ăn nhưng không lười biếng, thậm chí còn siêng năng hơn người khác nhiều lần. Hắn cũng tự biết tư chất mình không thông minh, các động tác dù là đơn giản nhất, cũng ráng làm đi làm lại vô số lần, những lúc không phải ăn hay ngủ thì hắn đều tập luyện, tự giác như đó là nghĩa vụ, không cần ai phải nhắc nhở. Câu nói cần cù bù thông minh chính là như thế. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, nhược điểm của hắn bắt đầu lộ rõ năm lên mười tuổi.
Khi đó, trong buổi tuyển chọn học trò của các sư phụ cao cấp, mục đích là chọn người thích hợp để truyền thụ kỹ năng riêng của họ. Đến tận lúc tan cuộc, Trương Phóng là người duy nhất đứng giữa sân, không có ai chọn hắn. Lý do cũng dễ hiểu, trừ siêng năng tập chiêu thức cơ bản ra, hắn chẳng có tố chất hay kĩ năng gì đặc biệt. Đã vậy còn tiếp thu kém, chiêu thức đơn giản còn mất nhiều thời gian đến vậy để thành thục, bí chiêu phức tạp thì còn lâu tới mức nào đây. Sư phụ cấp cao nào cũng đều có tuổi hết rồi, kết tinh lĩnh hội cả đời đều mong có người kế tục, phát huy. Nếu tới lúc vô hòm mà đệ tử vẫn chưa học xong thì mắt có vuốt cũng không nhắm lại được, dùng chỉ may khâu lại thì may ra.
Người ta hay nói, võ học vạn lối, lấy nhanh làm đầu. Nhìn cái tướng của Trương Phóng đi, sợ đối thủ lấy vợ sinh con xong mà chiêu của hắn vẫn còn chưa xuất ra xong. Thực tế cũng vậy, trong những lần học viên luyện tập đối kháng với nhau, ai bóc trúng Trương Phóng là mừng như bắt được vàng. Tha hồ mà ra chiêu để thử tay nghề, có bao cát bự như vậy, kém mấy cũng khó đánh trật được. Còn Trương Phóng chỉ biết đứng chịu đòn, có đánh ra cũng chỉ là mấy chiêu cơ bản, ai cũng thuộc nằm lòng, né cũng không cần phải tính.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, người khác có thể vô tư coi Trương Phóng là bị thịt, cứ thoải mái múa máy đi nhưng đừng nên chủ quan. Lỡ có chút sơ xảy, bị hắn đánh trúng một đòn, dù chỉ là sẹt qua, thì tự nhớ tới câu hát, em như chim bay xa ,tiết của em đang rơi như mưa. Cũng đã có người chủ quan đến như thế, nghe nói nhiều năm sau trưởng thành người đó vẫn chưa phát âm được bình thường, lúc tỏ tình thay vì nói ' anh yêu em ' lại nói lệch thành ' anh chim em', lý do thì đừng hỏi, khoa học vẫn chưa có kết luận cuối cùng.
Với Trương Phóng, còn một vấn đề khác quan trọng hơn, chiến sĩ Trương gia coi trọng cái gì, chính là sát phạt, quyết đoán, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình, kiếm xuất thì đầu rơi, quyền tới thì thịt nát xương tan, ra chiến trường thì máu chảy đầu rơi, máu đổ càng nhiều thì càng hung mãnh. Còn Trương Phóng chỉ được cái siêng năng thôi, bản tính thì yếu đuối, không muốn làm thương tổn đến người khác, những buổi đi săn luyện tập hắn hay xua đi mấy con thú nhỏ, tránh để khỏi bị người khác tiện tay thu thập, về đối luyện thì sau lần đó, chỉ ra sau núi kiếm đất đá làm đối thủ, mấy cái hang đá hốc núi mà nam thanh nữ tú hay vào để làm việc nghiêm túc chính là từ đó mà ra .
Người tốt bụng gọi như vậy là lương thiện, còn kẻ cứng rắn hơn thì coi hắn là nhu nhược, lòng dạ đàn bà. Làm chiến binh ra chiến trường mà không chém giết thì ngươi còn làm được gì, không lẽ bắt loa khuyên bọn hắn buông hạ đồ đao, lập địa thành phật, sợ người đi tây thiên trước chính là ngươi đó.
Quy định của Trương gia, chỉ cần ngươi không chủ động bỏ cuộc thì việc đào tạo vẫn luôn được tiếp tục, do không có ai truyền thụ chiêu thức mới, suốt ba năm tiếp theo Trương Phóng vẫn ngày ngày rèn luyện võ công cơ bản, may sao có sư phụ cấp thấp thương tình, dạy hắn mấy đường côn pháp cơ bản, việc luyện tập sau này của hắn mới có chút đổi thay. Trong côn pháp hẳn cũng khác với người thường một chút, với chiều cao hai mét rưỡi của hắn thì cây côn bình thường chỉ mới ngang vai. Cây thiết côn hắn đang vác trên vai lúc này dài tới hơn ba mét, người thường sẽ gọi là trường côn, còn với hắn chỉ ở mức trung bình thôi.
Rồi tới năm hắn mười ba tuổi, lần đó gia chủ Trương Diệt Vân trực tiếp làm lễ khai mở cho lứa học viên của hắn.
Trương Phóng cũng không biết bản thân mình khai mở được bao nhiêu vòng sáng, cho tới lúc bị bỏ lại ở vùng sinh tồn thì hắn vẫn còn đang ngơ ngác, nhớ khi đó liên tục mấy ngày liền, đêm nào hắn cũng ôm mặt khóc, phần vì sợ hãi, phần vì cô đơn.
Tính ra lúc này hắn đã trải qua bốn năm lang thang ở vùng sinh tồn, mục đích chính là kiếm đủ thức ăn nhét vào bụng. Trương Phóng vẫn chưa là thành viên của hiệp hội sinh tồn giả, hắn sợ cảnh vây bắt chém giết của mấy người đó. Tính ra bốn năm nay hắn là người ăn chay , sản vật của vùng sinh tồn vốn đa dạng, số lượng cũng rất nhiều. Tìm chút rau củ hoa quả nhét đầy bụng cũng không khó khăn lắm .
Năm đó, Sau mấy ngày trời nhai rễ cây. Thì Trương Phóng tìm thấy một cây đào cổ thụ, thân rộng phải chục người ôm mới hết, trên cây lại đầy quả chín mọng. Hắn phải mất hơn mấy tháng mới ăn hết, có một điều Trương Phóng cũng thấy hơi lạ. Xung quanh cây đào, bán kính khoảng hơn ngàn mét, tinh thú đủ các loại tụ tập đông đúc, phi cầm, ăn thịt, ăn cỏ ăn tạp ... Đủ hết cả. Mà không con nào vượt qua bán kính vô hình đó, chỉ chăm chăm nhìn vào cây đào mồm miệng chảy đầy nước dãi.
Trương Phóng vốn tính lương thiện, không bao giờ có ác ý trong lòng. Hắn thử ném một quả đào về phía bọn tinh thú, ai ngờ bọn nó tản hết ra như chuột thấy mồi lửa. Phải một lúc sau mới dám tụ tập lại, xếp hàng từng con một liếm quả đào một chút rồi lui ra sau. Cuối cùng thì có một con bốn chân, có cái đuôi dài, đặc biệt là có hai hòn to hơn cái đầu, cung kính cầm quả đào lên, lấy nước và lá cây chùi sạch. Rồi cúi đầu dâng tay, nâng trái đào hướng về phía Trương Phóng, phải đến khi Trương Phóng đi tới cầm lại trái đào, nói mới chịu ngẩn đầu lên, cảm kích nhìn hắn, rồi lết lết bò đi.
Nhìn hai hòn to tổ chảng kia cạ lông lốc xuống mặt đất, Trương Phóng thật thấy thương tâm, có lẽ con tinh thú này có nhiều lão bà quá, mỗi bà bóp một cái, thì nó mới sưng to như vậy. Trương Phóng cắn một miếng thử ném về hướng con tinh thú tội nghiệp đó, ai ngờ chỉ thấy miếng đào bay đi mà không thấy rơi xuống. Còn bầy tinh thú thì bỏ chạy nhanh như bị Tào Tháo rượt. Trương Phóng ngậm ngùi, có lẽ loại đào này không tốt cho tiêu hóa của bọn tinh thú đó, chỉ mới liếm một cái mà đã chạy tìm chỗ xả gấp đến thế kia. May là miếng mình vừa ném đã biến mất. Lỡ có con nào ăn phải thì hắn sẽ ân hận đến chừng nào. Suy nghĩ đó làm Trương Phóng mất mấy phút sau mới ăn ngon miệng trở lại.
Có một điều không liên quan mà Trương Phóng không biết, hung thủ ra tay làm mất miếng đào ,không ai khác chính là con tinh thú có hai hòn khổng lồ kia. Luận về tốc độ thì Linh Miêu vương chỉ đủ tư cách hít khói của nó. Ngay khi ra tay, trong khoảng khắc nó dấu miếng đào vào chỗ dấu bí mật của nó, khe giữa của hai hòn kia. Rồi phóng hết tốc độ về tới địa bàn , chui vào rồi đóng cửa động lại, lúc này mới dám moi miếng đào còn ra đang nóng ấm ra, vừa nhấm nháp từng chút vừa tấm tắc, đào của người đó quả thật không tầm thường, mùi vị vừa ngọt vừa nồng, không thể chê vào đâu được, ăn xong miếng đào này nó đủ sức tìm tinh hổ vương nói chuyện đòi công đạo một lần rồi.
Thời gian sau này của Trương Phóng tại vùng sinh tồn cũng khá thoải mái, có vẻ như hắn đến đâu thì nơi đó được mùa, rau củ ăn hoài không hết, có lần buổi tối hắn lăn ra ngủ, sáng dậy thấy mình đang nằm giữa ruộng dưa gang chín vàng, mùi vị so với loại dưa mà hắn ăn lúc trước, ngon hơn không chỉ chục lần, tới cả vỏ hắn cũng làm sạch luôn, những thứ hoa quả khác hắn ăn lúc nhỏ thật không sao sánh bằng.
Còn có lần đang đi thì gặp trời mưa, tìm mãi mới thấy hang động để núp, quần áo thì ướt hết cả. Lúc tạnh mưa bước ra khỏi hang thì lại thấy miếng da thú nằm ở đó, khoát lên thì vừa như in, có cả tay áo, cổ áo đầy đủ. Có khi là do nước mưa cuốn tới, Trương Phóng tự nghĩ , vấn đề là hang nằm ở trên đồi, nước chảy ngược lên theo hướng nào thì không ai biết.
Thỉnh thoảng Trương Phóng cũng vô tình nhặt được mấy thứ tài nguyên nằm rải rác, hắn thường gom góp lại, đem đổi mấy nhu yếu phẩm cần thiết với các sinh tồn giả hắn gặp trên đường. Cuộc sống tuy không tiện nghi lắm nhưng cũng tạm coi là đầy đủ, thoải mái.
Còn một việc nữa, cây côn mà hắn cầm theo lúc mới bị tống tới đây, hắn đã vứt đâu mất, tự nhiên ăn xong bữa đào lần đó, nó trở nên quá nhẹ tay, làm hắn đánh rơi cũng không để ý. Cây thiết côn hắn đanh dùng cũng là vô tình nhặt được, hình như có ai đó để quên trên cây. Mặc dù bề ngoài hơi thô kệch một chút, nhưng kích thước và cân nặng rất vừa tay với Trương Phóng, chỉ là có chút bất tiện, hắn lúc nào cũng phải cầm nó trên tay, khi ngủ phải gác ngang người. Nếu không lỡ nó rơi xuống đất, sẽ chìm luôn xuống, phải tốn công đào một hồi mới lấy lên được. Ngoại trừ dùng để luyện côn pháp ra, tới nay Trương Phóng chưa dùng nó chiến đấu lần nào.
Trương Phóng cứ vừa đi vừa luyên thuyên đủ chuyện, tới hồi bé cái quần lót đầu tiên hắn mặc màu gì cũng đem ra kể. Vương Lang tuy đã giả vờ nhắm mắt nhưng vẫn phải nghe. Con người Trương Phóng chắc sẽ không biết nói dối, nhưng thật có chuyện vẫn là khiến Vương Lang không khỏi nghi ngờ. Ví như việc có lúc Trương Phóng đang ngủ trưa, có con sóc tinh ( viết tắt của tinh thú thuộc bộ sóc) rượt đuổi con báo tinh, lúc chạy ngang qua người hắn thì cắn con báo tinh rớt xuống hai miếng da, Trương Phóng cầm lên thì thấy giống đôi giày ,mang thử ai ngờ vừa thật, dây cột cũng có luôn, lại đúng lúc đôi giày cũ bong hết đế, thế là hắn mang luôn tới giờ.
Vương Lang hết nhìn mặt Trương Phóng, rồi lại liếc xuống đôi giày, tâm thần của hắn bắt đầu bị loạn, thế giới quan lâu nay liên tục bị chà đạp, thật muốn bất tỉnh luôn cho rồi.
Trương Phóng tiếp tục kể thêm nhiều chuyện hoang đường nữa, nhưng giọng lại rất tự nhiên, thành thật, nếu không phải sợ làm chậm quá trình hồi phục, Vương Lang thật muốn bóp lớp mỡ nọng trên cổ Trương Phóng vì ghen tị, chuyện tốt trong vùng sinh tồn sao cứ dồn hết cho hắn, còn Vương Lang thì ăn đủ từ hành củ, hành tím, hành lá cho tới hành tây. Thật là không công bằng mà.
Đang nói chuyện mãi miết bỗng Trương Phóng dừng lại, như nhớ ra chuyện gì đó, hắn thả sợi dây trên tay xuống, đắp lại tấm da tinh thú cho gọn gàng , rồi nói với Vương Lang :
_ Ngươi ngủ chút đi ,ta phải luyện tập rồi, đã trễ mất một chút, phải tập nhiều hơn để bù vào.
Nói rồi Trương Phóng lịch bịch chạy ra phía xa, chọn một nơi bằng phẳng, mỉm cười thân thiện nhìn về phía Vương Lang đang nằm, rồi hạ cây côn dài đang bắt chéo trên lưng xuống.
Trương Phóng hạ thế đứng tấn, hít một hơi dài, rồi hây lên một tiếng, theo tiếng hô của hắn, vùng đất phía trước mặt như có cơn gió quét qua, bụi mù cuốn lên mù mịt rồi bị cuốn đi theo hướng ra xa.
Thế tấn ban đầu đã hoàn thành, khí thế của Trương Tấn hoàn toàn biến đổi, từ hình dáng con lật đật lúc trước nay trở thành pho tượng đồng thần tướng, bệ vệ, to lớn, khổng lồ, oai nghiêm, khí thế phát ra vô cùng dũng mãnh, tưởng như không gì có thể ngăn cản được. Những gì diễn ra tiếp theo khiến Vương Lang phải lau mắt mà nhìn, đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Bonus : Nhật ký về quê
Ngày 8 : Mặc kệ bọn họ, cầm máy nghe nhạc, tôi đi đến con suối sau nhà. Khi còn nhỏ tôi cũng hay đến đây. Tôi có một người bạn cũng sống ở đây. Chỉ tiếc là khi trưởng thành thì con suối này không vừa với nó nữa. Có lần nó vào thành phố để thăm tôi, cơn bão khi đó thật lớn, người trên cây sém chút nữa là mất nhà.