Chương 4: Đột nhập

Từ trong bụi, những chiếc xe bán tải chậm chậm lắng xuống, càng ngày càng nhiều thợ săn hoang dã trong rừng trở lại.

So với những người sợ hãi ở trên xe bán tải, những người bảo vệ thị trấn nhỏ cũng không quá khách khí với những người thợ săn.

Trấn nhỏ Hắc Thạch nằm ở rìa khu vực bảo vệ Hắc Cương và Lưu Sa, vốn dĩ không có vị trí riêng của mình, cũng không có kẻ thù đối đầu chân chính, chỉ luôn luôn đề phòng một mối nguy hiểm thật sự, đó chính là Ô Nhiễm Giả(*)lẫn lộn trong đám đông.

Những Ô Nhiễm Giả chính là cội nguồn gây ô nhiễm mạnh mẽ, một khi bọn họ trà trộn được vào trong trấn , toàn bộ trấn đều có nguy cơ bị ô nhiễm và biến dạng.

Một thủ vệ gác cửa chĩa súng vào một tên thợ săn hoang dã đầu tóc bù xù hét lớn:

“Ngẩng đầu, vén tóc lên, đưa mặt ra đây!”

Tề Uyên để ý thấy người thợ săn bị chĩa súng vào đột nhiên căng thẳng, tuy rằng thân thể nằm dưới lớp quần áo rách rưới mỏng manh, nhưng lại hiện rõ đường cong của cơ bắp, giống như một con báo săn đang dồn sức chuẩn bị chiến đấu.

Đây là một người thợ săn vùng hoang dã có sức mạnh cực lớn, nhạy cảm và vô cùng nguy hiểm.

Đối mặt với phản ứng của người thợ săn, hai người bảo vệ chẳng thèm quan tâm , chỉ là ngón tay đã yên lặng đặt trên cò súng, chuẩn bị nổ súng bất cứ lúc nào.

Những người thợ săn dám đi săn trong vùng hoang dã, đa số đều rất kiêu ngạo vô lễ, nhưng ở trước mặt trấn Hắc Thạch, bất cứ là người có siêu năng lực hay có gen di truyền của chiến binh, dù có kiêu ngạo cách mấy cũng bắt buộc phải cúi đầu trước hắn.

Không chỉ đơn giản vì trấn nhỏ có vũ khí hạng nặng, đủ để có thể xé xác bọn Trùng thú thành từng mảnh nhỏ - Metal Storm(*), cũng bởi vì thủ lĩnh của trấn,Thí Tư Đồ đã bước vào nhị giai, hơn nữa có một phe uy lực cường đại đứng đầu là Toái Lô.

(*) Metal Storm: một khẩu súng máy với thiết kế có 36 nòng có tốc độ bắn nhanh nhất thế giới: 1 triệu viên đạn/phút trong 180 vòng nạp đạn, tối đa là 1.620.000 viên/phút.

Thủ vệ đứng trên vọng gác nhìn thấy sự di chuyển bất thường của cánh cửa, họng súng đen như mực lập tức thay đổi phương hướng, khóa mục tiêu ở cửa.

Những thợ săn xung quanh đều rối rít né qua một bên một đoạn, sợ bị vạ lây dưới sức mạnh khủng bố của khẩu súng.

Không có người nào có thể ngăn cản uy lực của khẩu súng khủng bố này, ít nhất là ở trong trấn Hắc Thạch không có tồn tại mạnh mẽ như vậy.

Thợ săn bị khẩu trúng chĩa vào, thân thể run nhè nhẹ, thủ vệ trước mặt cuối cùng cũng mất đi sự kiên nhẫn lúc đầu, cô rốt cuộc cũng ngẩn đầu lên, động tác cứng ngắc vén tóc lên, bất ngờ xuất hiện với một gương mặt thanh tú.

Thủ vệ gác ở cửa cũng hơi bất ngờ, tiếp đó lại cười thật to.

“Ha ha! Ha ha ha ha! Thế mà lại là con gái!”

Tiếng cười của thủ vệ làm những thợ săn khác cũng chuyển mắt qua đó, bởi vì cấu tạo thân thể khác nhau, thợ săn nữ cũng không có nhiều.

Trong đó có một tên thủ vệ có hành động rất rõ ràng, trực tiếp giơ tay ra hung hăng sờ soạng trên mặt cô, để lại mấy dấu màu đen, lúc tiếp tục chuẩn bị hướng về phía ngực định sờ, một tên lính khác kéo hắn lại, nói nhỏ vào tai hắn, lúc này hắn mới bực mình thu móng vuốt lại, tránh khỏi con đường bị chặn.

Cô gái thả mái tóc bù xù xuống, che lại gương mặt mình, đi lướt qua hai người đi vào trong trấn nhỏ, lúc cô đi vào phía cửa, tên lính có ý định chiếm tiện nghi của cô hướng về bóng của cô hét lớn:

“Cô bé, nếu thiếu tiền, có thể tới tìm ta, ta thực sự rất thích kiểu tiểu dã miêu(*) như cô!”

(*) Miêu tả những cô gái vừa quyến rũ vừa có cá tính mạnh mẽ.

Người con gái đó không có dừng chân lại, rất nhanh liền biến mất bên trong trấn nhỏ.

Sự hỗn loạn ngắn ngủi nhanh chóng được ổn định lại, mấy người thợ săn lần nữa tập trung ở trước cửa, Tề Uyên chú ý đến người thủ vệ tuy kiêu ngạo, nhưng đối với mỗi người khác nhau đều có một thái độ khác nhau.

Đối với những thợ săn hoang dã trong tay không có gì, biểu hiện của người thủ vệ kiêu ngạo liền không kiêng nể gì, đối với những người thợ săn có hơi thể cường đại, hoặc mang theo thi thể trùng thú trở về, thủ vệ rõ ràng kiềm chế lại rất nhiều, đây là thể hiện sự tôn trọng cơ bản nhất đối với người có năng lực.

Tề Uyên đi tới cửa, thủ vệ nhìn thấy trên lưng cũng mang theo súng, ánh mắt thể hiện rõ sự khác thường.

Đồ trên người dính rất nhiều vết máu lớn màu đen, tỏa ra một mùi thối nồng, bên hông đựng một khẩu súng lục, còn bị máu đen thấm vào túi đựng, phía sau lưng vác hai thanh súng trường, một khẩu AK, căn bản là không giống với một người thợ săn hoang dã, mà giống như là một người lụm nhặt đồ ở trên chiến trường.

Càng quan trọng hơn, mặt người này rất lạ, trong kí ức của bọn họ về gương mặt của những người thợ săn hoàn toàn không có người này, chắc là một người mới.

Trấn Hắc Thạch cũng không có bài xích người lạ, nhưng đối với người lạ cũng không có thân thiện gì, đặc biệt là sau khi người duy nhất trong trấn nhỏ đạt nhị giai – Từ Khôi, điều khiển một trùng thú nhị giai vô cùng cường đại, trấn nhỏ đối với người xa lại lại càng không có thiện cảm.

Việc tống tiền những người mới đã đã trở thành nguồn thu nhập chủ yếu của thủ vệ gác cổng.

Hai thủ vệ đồng thời bao vây lại, họng súng hơi hơi giơ lên, đều nhắm vào Tề Uyên.

“Những khẩu súng này từ đâu ra?” Một trong hai người thủ vệ cười như không cười hỏi.

“Từ trên thi thể nhặt về.” Tề Uyên bình tĩnh trả lời.

Trong hai người có một thủ vệ hơi nhăn nhăn cái mũi, giống như muốn phân biệt vũ khí này có mùi gì.

Một người thủ vệ khác, dùng họng súng chọc chọc vào bao bên hông của Tề Uyên, quát lớn nói:

“Mở túi ra, hàng cấm không được phép cầm vào.”

Đối với những thứ hàng cấm không thể mang vào, phương pháp xử lý đó chính là tịch thu.

Đối với sự khiêu khích của thủ vệ, Tề Uyên vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, vũ khí trên tay có thể ngăn được khẩu súng trường cũ kĩ của tên thủ vệ, nhưng tuyệt đối không thể ngăn được sức mạnh của Metal Storm.

Muốn đấu lại với uy lực của loại vũ khí cường đại này, ít nhất năng lực phòng vệ cũng phải đạt tam giai trở lên, mới có một tia hy vọng!

Tề Uyên nhìn hắn một cái, đôi tay di chuyển đến cái túi bên hông, đang chuẩn bị mở túi vây, thủ vệ bên cạnh đang hít hít cái mũi, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một vệt máu tươi màu trắng, đó là một chiếc răng nanh sắc nhọn, chọc thủng túi lộ một đoạn ra bên ngoài.

Sắc mặt của hắn bỗng nhiên thay đổi, sự kiêu ngạo trên mặt nhanh chóng biến mất, thay vào đó biến thành một mặt ngạc nhiên.

“Đồ không có vấn đề, ngươi có thể đi vào!”

Thủ vệ hơi hơi cúi đầu, đem họng súng hướng xuống, nhường ra một lối đi, cũng kéo người gác cùng đang không hiểu chuyện gì qua một bên, không cho hắn tiếp tục gây khó dễ.

Tề Uyên nhìn thủ vệ một cái, cũng không nói gì, chậm rãi đi qua từ một bên của hai người.

Mãi đến khi Tề Uyên đi xa, người thủ vệ cúi đầu cuối cùng thở phào.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ hắn cùng cô gái kia giống nhau, cũng là một tiến hóa giả?” Một thủ vệ thấp giọng hỏi.

“Không biết.” Thủ vệ cúi đầu lắc lắc đầu: “Nhưng người này khẳng định so với hầu hết những thợ săn hoang dã trong trấn nguy hiểm hơn.”

“Sao ngươi biết được? Một người lạ, ngươi làm sao biết hắn rất nguy hiểm.”

“Nếu ngươi biết trong túi của hắn đựng cái gì, thì ngươi sẽ biết ngay là vì sao!” Thủ vệ cúi đầu thở dài.

“Hủ Lang(*)! Thứ đựng trong túi của hắn chính là nanh vuối của Hủ Lang! Hắn có thể là một người thợ săn hoang dã một mình săn được sói hôi!”

“Hủ Lang!”

Ánh mắt của thủ vệ trợn lên, rõ ràng nghĩ đến liền sợ hãi, người thợ săn có thể săn được loại Trùng thú này thì thật sự có thể so với nguy hiểm, không phải là người mà bọn gác cửa như bọn hắn có thể làm khó dễ được.

“Lần này chính ngươi đã cứu ta một mạng đó!”

Thủ vệ cũng nhớ tới cái mùi hôi có chút quen thuộc, đúng là mùi của Hủ Lang, hắn từ túi lấy ra một điếu thuốc, đưa qua, nhỏ giọng nói:

“Hổ ca, ngươi mắt nhìn tốt hơn ta, về sau anh em còn phải dựa vào người giúp đỡ, mới có thể tránh dẫm phải mìn.”

Thủ vệ được gọi là Hổ ca, nhả ra một làn khói thuốc, bảo đám thợ săn ở cửa đi vào nhanh, lúc này mới gật gật đầu, tự giễu nói:

“Chút ít tiền lương này của chúng ta, chỉ đủ để lấp đầy bụng, nếu không từ trên người mới đến kiếm một chút thu nhập thêm, thì chúng ta đã sớm chết đói, nhưng mà gần đây người dữ tợn đến càng ngày càng nhiều, bát cơm này càng ngày càng không dễ ăn.”

“Nếu ta nhìn không sai, túi vây bên hông người vừa nãy bên trong chắc có hai cái nanh vuốt của Hủ Lang.”

“Ha, cả trấn Hắc Thạch, có thể một mình bắt được hai con Hủ Lang căn bản không thể vượt quá năm ngón tay, từ sau khi Từ Khôi điều khiển đầu Hắc Bọ Cạp, loại người tàn nhẫn đến vẫn nhiều gấp đôi lại còn đang tăng không ngừng.”

“Chẳng lẽ bầu trời trấn Hắc Thạch đã muốn thay đổi!” Thủ vệ có chút hoảng sợ khi nói đến.

“Ngươi nói nhỏ chút, Từ Khôi điều khiển Hắc Bọ Cạp tuy mạnh, nhưng thủ lĩnh Tư Đồ cũng không yếu, mấy Metal Storm ở trạm gác này còn bị thủ lĩnh Tư Đồ khống chế chặt chẽ trong tay, Từ Khôi cho dù có thể thu phục một số người giúp đỡ, cũng không dám xé rách mặt.”