Ba tháng sau, An Dĩ Nhạc thích ứng cuộc sống mới, cô trở lại trường học, tiếp tục chương trình học nghệ thuật hội họa. Mắt của cô vẫn nhìn không thấy, vì thế, cô đổi thành bộ môn điêu khắc, học tập nặn các loại vật phẩm cùng với hình người.
Khi làm một bài tập chế tác, cô bằng trí nhớ làm ra một pho tượng đầu người, mặt góc cạnh, ngũ quan sắc bén, khi tác phẩm hoàn thành, bạn học cùng giảng viên của cô đều giật mình hỏi cô: “Ai vậy? Thật đẹp trai a! Đây là người cô tưởng tượng ra sao? Làm giỏi quá a!”
Đẹp trai sao? Cô không biết mình nặn ra hình người bộ dạng như thế nào, tựa như bộ dáng Lôi Xiết mà cô vẫn tưởng tượng ra trong bóng tối, nhưng nghe thấy lời mọi người nói, cô bắt đầu có dục vọng mãnh liệt muốn nhìn thấy.
Cô muốn thấy! Rất muốn nhìn anh! Muốn nhìn bức tượng Lôi Xiết mình làm có hình dạng như thế nào!
Sau đó, tựa như kỳ tích, sau một đêm trong mơ cô cùng Lôi Xiết ôm nhau, vừa tỉnh lại liền thấy ánh mặt trời rực rỡ cách rèm cửa sổ tiến vào phòng, chiếu vào tác phẩm được điểm “A+” kia.
Sau mười phút cô mới tin tưởng mọi chuyện không phải mộng ảo, nháy mắt mấy cái mới thích ứng được ánh sáng đã lâu không thấy, cô hưng phấn mà nhảy dựng lên la to: “Tôi đã nhìn thấy! Thấy rồi! Thấy được rồi!”
Kêu la hồi lâu, cô mới chạy vội tới phía trước bức tượng kia, ngồi xổm xuống, vươn tay vuốt gương mặt đã lưu lại cảm xúc trong kí ức.
Đây là Lôi Xiết sao?
Cô nín thở nhìn người thương, bị gương mặt rất sống động kia làm kinh sợ nói không ra lời.
Thì ra anh lại đẹp trai như vậy! Ngay từ đầu, cô còn tưởng rằng anh là người đàn ông thô lỗ lại khó coi, luôn lạnh lùng, ngay cả lời nói cũng cắt vào lòng người khác. Ai biết, anh lại có gương mặt từ lực mười phần…
Sau khi nhìn rất lâu, cô kích động không thôi cầm bức tượng, nhẹ nhàng mà hôn vào đôi môi lạnh như băng trên bức tượng.
“Mắt của em đã nhìn thấy, anh sẽ đến tìm em sao? Lôi Xiết…”
Bức tượng người không trả lời, lạnh lùng y như Lôi Xiết.
An Dĩ Nhạc nhắm mắt, ngã vào trên giường khóc thất thanh. Có lẽ cô rốt cuộc sẽ đợi không được anh, trên thế giới này, ở chung quanh cô, không ai biết chuyện câu lạc bộ linh lực, lòng của cô chỉ có thể tự nói với mình, tự mình cô độc tưởng niệm.
Mắt nhìn thấy, nhưng cuộc sống vẫn không thay đổi, bạn học cùng giảng viên rất vui mừng vì cô hồi phục thị lực, cô lại càng tiều tụy. Tâm cô bệnh, đã không có thuốc chữa.
Một tuần sau, sinh viên ngành nghệ thuật nội thành tổ chức triển lãm thành phẩm trong một trung tâm nghệ thuật, bức tượng của cô cũng tham gia lần triển lãm này, vừa đem ra, tác phẩm của cô liền được rất nhiều ánh mắt tán thưởng, mọi người đối với bức tượng nửa người này đều rất thích, đám người đến xem nối dài không dứt. Cô vì sợ tượng điêu khắc bị tổn hại, mỗi ngày đều đến trung tâm nghệ thuật đi cùng Lôi Xiết của cô, phần tình cảm này ngay cả người không biết chuyện cũng không khỏi bùi ngùi trong lòng.
Ngày triển lãm cuối cùng, cô theo thường lệ ở bên cạnh bức tượng, bỗng nhiên nghe thấy từ bên ngoài truyền đến từng đợt hô nhỏ, đám đông đến xem chậm rãi mở ra một con đường, cô kỳ quái ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bóng người đang đi tới, hô hấp càng lúc càng dồn dập, trái tim giống như muốn từ trong ngực nhảy ra.
Lôi Xiết lãnh khốc đang xuất hiện trước mắt, cũng khó trách người đến xem lại kinh hô, anh cùng bức tượng kia cơ hồ giống nhau như đúc! Duy nhất làm người ta ngoài ý muốn là cặp mắt lạnh lùng màu xanh biếc kia của anh, màu xám của bức tượng căn bản không thể hiện được sắc thái của ánh mắt anh.
An Dĩ Nhạc ngây người, ngây ngốc đứng tại chỗ, trong lòng không ngừng nói: Anh đến đây! Anh đã đến đây!
Lôi Xiết không để ý đến quần chúng vây xem, anh một thân hắc y, vẫn tiêu sái lạnh lùng như vậy, nhưng mà, khi anh cùng An Dĩ Nhạc mặt đối mặt, khóe miệng cứng ngắc bỗng nhiên hóa thành một nụ cười dịu dàng, anh vươn hai tay, lẳng lặng chờ.
Thượng đế a! Cám ơn người! An Dĩ Nhạc nháy mắt mấy cái, để mặc nước mắt trong hốc mắt rơi xuống, sau đó không chút do dự nhào vào trong vòng tay kiên cố của anh.
“Lôi Xiết!” Cô thâm tình gọi.
“Anh tới đón em, Dĩ Nhạc!” Anh gắt gao ôm cô, cảm thấy mình mấy tháng qua tựa như cái xác không hồn! Vì sao phải lãng phí thời gian này để đi tìm một đề mục đã sớm biết đáp án? Anh yêu cô a! Đơn giản như vậy, không phải sao?
“Anh cần em?” Trên khuôn mặt tươi cười của cô mang theo nước mắt.
“Đúng vậy, không bao giờ buông em ra nữa.” Anh vẫn ngầm bảo vệ cô, cũng phát hiện mắt cô hồi phục thị lực. Ngày đó tránh trong đám người thấy cô ôm bức tượng anh đi trên đường, vẻ mặt buồn bã, tình cảm của anh muốn che dấu cũng không được. Không thấy anh, nhưng cô lại có thể làm ra được gương mặt anh không sai chút nào, phần kích động kia thật sâu đánh trúng nội tâm anh, thật lâu không thể tiêu tan.
Anh còn có thể làm ra vẻ mặc kệ cô sao? Có thể sao?
“Em có thể đi theo anh sao?”
“Có thể, em cũng sẽ là hội viên của câu lạc bộ linh lực.”
“Vì sao?”
“Bởi vì em đã là vợ anh!” Anh cười hôn cô, không thể nói hết nỗi nhớ nhung nụ cười của cô.
Khi anh quyết định muốn tới đón An Dĩ Nhạc, quản lý chỉ mỉm cười, thản nhiên nói với ba người khác: “Chậc, hình như câu lạc bộ gần đây hồng loan tinh động nha? Mấy người tốt nhất nên để ý, đừng cũng giống Lôi Xiết, bị tên của thần ái tình bắn trúng.”
Những lời này khiến Tước Lợi Nhi đang bói bài ình cùng Lãnh Quan coi bói kinh ngạc, Huyễn Dạ Thần Hành không bị ảnh hưởng vẫn cười vui vẻ.
Lôi Xiết đối với việc mình rốt cục cũng nhận rõ lòng mình mà vui sướng, anh chủ động tới đón người phụ nữ của anh, không hề trốn tránh tình yêu của cô.
An Dĩ Nhạc nhắm mắt, cảm thấy mỹ mãn dựa vào lòng anh. Hơn nửa năm nay, cô đã trải qua rất nhiều chuyện kỳ quái lại quỷ dị, cô không thể tin được đoạn kỳ ngộ này lại dùng cách này để kết thúc, cũng không tin tưởng cô nhờ vậy mà đi vào thế giới linh lực của Lôi Xiết, từ nay về sau được nắm tay anh.
Thế giới này thật sự là đặc sắc! Có lẽ, ở nhiều nơi khác, còn có chuyện đặc sắc hơn chờ cô đi khai thác! Cô tin tưởng chỉ cần đi theo Lôi Xiết, cô sẽ phát hiện càng nhiều chuyện mới lạ, cô thật chờ mong….
Cám ơn quang lâm câu lạc bộ linh lực, lần sau gặp lại.