Thấy thái độ của Triệu Tiểu Nga, sắc mặt bà nội Ngô lập tức dâng lên: “Tao lột da mày, mày dám lên mặt với bà đây, đây là đùa nghịch với uy nghiêm của bà đấy có biết không hả?”
Nhìn thấy lợn rừng bà nội Ngô thật sự rất vui mừng, người dân muốn ăn thịt cũng không dễ dàng gì, một năm khó lắm mới có phiếu bán thịt, nhưng khi đến lượt mình cũng không còn bao nhiêu.
Huống chi lần này Ái Hồng trở về, mỗi ngày rượu ngon thức ăn ngon đều đã dùng hết phiếu trong nhà. Nhưng bà ta sao có thể để Ngô Mai hù được, trong cái nhà này nhất định phải nghe lời bà ta mới được, quả nhiên bà ta ngủ nhiều đến lú đầu luôn rồi.
Ngô Mai trợn mắt nhìn Triệu Tiểu Nga một chút: “Tại sao con phải xin lỗi? Dựa vào cái gì mà con phải xin lỗi, đầu con còn choáng không phải là vì mẹ hay sao, đương nhiên mẹ cũng bởi vì cha uống rượu muốn động tay với mẹ, nhưng cha còn không phải vì bị người ta chiếm đoạt vị trí hay sao, rõ ràng người ta đã hứa hẹn cho cha làm công nhân, hộ khẩu hàng hóa lương thực êm đẹp lại bị Ngô Ái Hồng lấy đi, nếu bà ta đi thì tốt rồi, còn muốn gả con cho Trần Kiến Hoa, chuyện xui xẻo nếu như con không may mắn thì không nói gì, nhưng tất cả đều là cố ý, làm sao con có thể không tức cho được?”
“Con là người ngang ngược, mụ già đáng chết kia nhìn thấy con bệnh cũng keo kiệt quá đáng như vậy, con người như thế mà mấy người thật sự xem bả là lão thái quân à? Mao chủ tịch dạy chúng ta là người người bình đẳng, chẳng lẽ bây giờ nhà chúng ta bắt đầu phong kiến rồi sao?”
Giọng của cô rất lớn, mấy nhà hàng xóm đều đến gần coi chuyện ồn ào.
Cha cô Ngô Thắng giống như là bị nói trúng tim đen vậy, khó có được lúc không quát lớn con gái, mà Triệu Tiểu Nga vốn nhu nhược càng không dám nói chuyện.
Người trong nhà đều e ngại bà nội Ngô, nguyên nhân gây ra cũng bởi vì con gái bà ta Ngô Ái Hồng, hơn nữa bà nội Ngô thích châm ngòi thổi gió giữa ba chị em dâu, cũng bởi vì vậy mà ba chị em dâu không có đoàn kết.
Ngô Mai nghĩ tạm thời đã không có cách nào đoàn kết, vậy thì cô sẽ đoàn kết gia đình mình trước tiên, tuy cô không thích Ngô Thắng và Triệu Tiểu Nga, nhưng suy cho cùng hai người này cũng là cha mẹ ruột của cô.
Năm đó Ngô Thắng bị người ta đụng, những người kia thật ra có tìm cho hắn một việc làm, đại khái chính là làm công nhân ở trong thành phố.
Bởi vì Ngô Thắng là thợ mộc, mà tay nghề thợ mộc của hắn cũng không tệ lắm, nhưng kết quả là bị em gái của hắn thừa dịp hắn hôn mê bất tỉnh mà nói chuyện với người ta, cuối cùng hắn bị người ta đụng hôn mê bất tỉnh, nhưng ngược lại chỗ tốt gì cũng để cho Ngô Ái Hồng nhận.
Hắn liền hận Triệu Tiểu Nga quá nhu nhược, không dám tiến lên, nên lúc này mới để mặc cho Ngô Ái Hồng ở giữa giở trò.
Nhìn thấy Ngô Ái Hồng nghênh ngang trở về mà tức giận chịu không nổi, đành phải trút hết cơn giận lên người Triệu Tiểu Nga, Triệu Tiểu Nga chột dạ không dám đánh lại, nguyên chủ lại trực tiếp đánh lộn với cha cô, đến mức bây giờ Ngô Thắng nhìn thấy Ngô Mai còn có chút sợ hãi.
“Con nhóc chết tiệt kia, ai cho phép mày nói chuyện với người lớn thế hả?” Bà nội Ngô cũng không cho rằng là mình sai, trong đáy lòng bà ta nghĩ chỉ bằng Ngô Thắng thì dù ra mặt cũng không thể nào hòa hợp tốt như con gái bà ta được.
“Nực cười, người lớn cái chó má gì, cũng bởi vì bà mà tôi còn định đến nhà họ Trần, tự bà thiên vị chú hai thím hai thì thôi còn kéo người khác nhảy hố lửa theo.”
Chuyện gả cho nhà họ Trần này lại là một chuyện khác, bà nội Ngô luôn thích cạnh tranh háo thắng, mà cả nhà bà nội Ngô là từ nơi khác chạy nạn đến.
Nhà bà ta trước kia ở nhờ tại nhà họ Trần, nhà họ Trần lúc ấy có một người đàn ông vừa có vợ chết, người ta chứa chấp một nhà bà ta, đương nhiên cũng đã nói điều kiện là để cho bà nội Ngô gả đi.
Nhưng bà nội Ngô ghét bỏ người ta nhà nghèo, tự mình chủ trương đến tìm Ngô Lão Quan lúc trước là con trai độc nhất có vài mẫu đất cằn, đương nhiên người nhà họ Trần đánh tới cửa Ngô Lão Quan.