Chương 22: Chương 22

Lúc đầu Ngô Mai cũng không muốn nói lời nặng nề như thế này, nhưng mà Lý Thanh khiến cho người ta có cảm giác không tốt, nếu như lần này không phải do bọn họ ngẫu nhiên phát hiện thì có phải bây giờ người ngồi tù sẽ là Trần Kiến Hoa không?

Đem mọi chuyện làm lớn là ý nghĩ của Ngô Mai, chỉ có như vậy thì vị chủ nhiệm đội ngũ bảo vệ này mới sẽ không xử lý ba phải.

“Được, chuyện này tôi sẽ xử lý thật tốt, nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời thật thoả đáng.”

Ông ta nói như vậy nhưng trong lòng lại cho rằng một nhà Trần Kiến Hoa thật sự quá hùng hổ dọa người.

Cuối cùng mặc dù Trần Kiến Nam bị tạm giữ bảy ngày nhưng đại phòng và nhị phòng gần như đã trở mặt, mặc dù Trần Kiến Hoa rửa sạch hiềm nghi, nhưng mà bốn chữ vong ân phụ nghĩa đã khắc lên trên người anh.

Từ trước đến nay Trung Quốc đều là xã hội nhân tình, cho dù là Trung Quốc mới thành lập về sau thì những tập tục cũ này cũng sẽ không thay đổi.

Trong mắt thế nhân, Trần Kiến Hoa chính là được người lớn đại phòng nuôi lớn, để anh kết hôn và xây nhà cho anh, Trần Kiến Hoa nên coi đại phòng như cha mẹ nuôi của mình, đây chính là hiếu thuận.

Rõ ràng là bọn họ thắng lợi nhưng còn bị dư luận chỉ trích nhiều hơn.

Mẹ Trần khóc sướt mướt: “Kiến Hoa, cho dù con biết chuyện này cũng không cần quản, chỉ yên lặng xử lý là được rồi, nếu không cha của con trên trời có linh thiêng nhìn thấy mọi chuyện sẽ rất buồn. Quan hệ của cha con và bác cả của con là tốt nhất, bác cả của con cũng nuôi con đến hai mươi tuổi…”

“Mẹ, chuyện này không phải nhịn được hay không nhịn được, mà anh ta vốn làm sai chuyện còn muốn hãm hại Kiến Hoa, nếu như Kiến Hoa thật sự bị hại vào trong tù, vậy thì mẹ và con biết phải làm sao bây giờ? Mẹ có nghĩ đến hay không, Trần Kiến Nam như bây giờ đã là không truy cứu được nữa rồi.” Ngô Mai cũng nhịn không được mà nói.

Cô rất khó tưởng tượng được Trần Kiến Hoa lại ở trong tình thế như vậy mà lớn lên, trắng đen ra sao cũng chỉ là chuyện của con người.

“Không cần nhiều lời với bà ấy đâu.” Trần Kiến Hoa kéo cô nổi giận đùng đùng trở về phòng.

Đóng cửa phòng, Ngô Mai nhìn anh nằm uỵch xuống giường, không khỏi nói: “Mặc dù một nhà bác cả của anh có tâm địa xấu, nhưng mà anh cũng có vấn đề.”

...

Cô nói như vậy khiến cho Trần Kiến Hoa ở trên giường lập tức trừng mắt nhìn cô, Ngô Mai ngược lại còn cười một tiếng: “Anh mỗi lần đều dùng mình để trừng phạt người khác, đến cuối cùng người bị thương lại chính là mình.”

Sau đó cô liền ngồi bên giường nói: “Những người trong nhà này cũng không đáng giá để anh dây dưa với bọn họ, bây giờ danh ngạch đại học công nông binh đã bị người đại phòng cầm rồi, nhà chúng ta đã không có hộ khẩu lương thực hàng hóa, ngay cả làm công nhân cũng khó khăn, nghề nông hoàn toàn không nhìn thấy đường ra, anh còn trẻ không nên bị mai một như vậy. Sau này trong cuộc đời anh, người đại phòng chẳng qua chỉ giống như một con kiến nhỏ, có lẽ qua thêm mười năm nữa anh đều không nhớ bọn họ là ai, còn không bằng mình kinh doanh thật tốt, anh nói xem?”

Trần Kiến Hoa giương mắt, tròng mắt đen như mực nhìn chằm chằm cô, giống như một dòng suối trong veo, Ngô Mai nghĩ cuối cùng mình vẫn chỉ là tục nhân, cũng đúng, nếu mình thật sự là một người không bị công danh lợi lộc quấy nhiễu thì ăn trấu cũng không có việc gì, nhưng mà bây giờ cô đã gả đến nhà Trần Kiến Hoa rồi, còn bảy tám năm nữa mới có thể khôi phục thi đại học, cơ thể nguyên chủ này của cô ngay cả tiểu học cũng chưa học qua, mặc dù muốn dựa vào cửa học tập tìm đường ra thì cũng không phải là chuyện bây giờ.

Qua thêm bảy tám năm nữa, nếu như Trần Kiến Hoa vẫn giống như bây giờ thì thời gian sẽ làm hao mòn ý chí của anh, ở trong cái làng này, bác cả Trần là lý tưởng, bao nhiêu hương thân đều tin tưởng ông ta, cuộc sống sau này của bọn họ đương nhiên sẽ càng thêm gian nan.

Anh đến gần, chậm rãi cắn vành tai của cô: “Tôi đồng ý với em.”

Trong lúc ý loạn tình mê này, Ngô Mai cảm thấy thật ra con người Trần Kiến Hoa này chỉ cần vuốt lông thì thật ra cũng rất dễ nói chuyện.

Có hai đóa hoa nở, mỗi nhánh một bông.

Đại phòng có thể nói là mất cả chì lẫn chài, năm nay đại phòng đều không mời khách, con trai đã ngồi tù rồi sao còn có tâm tình đón nhóm con dâu tới chơi nữa.

Bác cả Trần gõ gõ điếu thuốc: “Nhà họ Lôi kia không gả con gái thì không gả đi, nếu không phải tại nó thì Kiến Nam cũng sẽ không bí quá hóa liều.”

“Cha, cha không thể kêu chú hai sắp xếp cho con một chức vị được hay sao? Không phải nói ông ấy bây giờ đã lên tư lệnh sao, chút yêu cầu nhỏ đó cũng không làm được luôn à?”