Nhà gái nhà người ta nói chỉ cần có nhà thì của hồi môn của người ta sẽ là mười rương đồ cưới lớn, bà ta nghĩ nếu thật sự có mấy căn cho thằng ba vậy thì sau này đồ cưới không phải đều là của con trai bà ta hay sao, mà của con trai bà ta thì sẽ là của bà ta, cái đó sau này cũng là của bà ta.
Vốn dĩ là bọn họ có số tiền kia nhưng mà đều bị thằng nhóc Trần Kiến Hoa đó cầm đi rồi, nếu không phải như thế thì căn nhà lớn của nhị phòng đó sẽ là của bọn họ.
Trên bàn bọn họ vẫn cãi nhau như cũ, cậu ba cúi thấp đầu, La Thục Anh gắp miếng rau ngâm bỏ vào trong miệng rồi nhìn thoáng qua sắc mặt của cậu ba, không khỏi nói: “Trông thấy cậu ba và cậu năm đều lớn rồi, còn giống như cục đá mà ở nhà chúng ta, nếu như cứ thế này thì cô gái nhà nào nhìn thấy cũng không muốn đến nhà chúng ta đâu.”
Bác cả Trần gõ gõ đũa: “Điều này còn cần con nói sao?”
Nếu có thể thì bác cả Trần đã sớm cầm khoản tiền kia đi xây nhà rồi, chỉ tiếc số tiền đó đều bị Trần Kiến Hoa cầm, nhưng khoản tiền đó vốn nên là của ông ta.
Quay về phòng Lý Thanh nói với bác cả Trần: “Tôi nghe nói gần đây Kiến Hoa bắt đầu đánh bài lại rồi có đúng không?”
Bác cả Trần lắc đầu: “Thằng đó nó cũng khôn ngoan, bây giờ đánh bài cũng có mấy đứa đứng canh chừng. Vợ nó nhìn thấy nó đánh bài, không chỉ không chửi mà còn đưa cơm nữa, giống như cái chày gỗ vậy.”
“Nếu tôi bảo nó ăn cơm tù thì sao?” Lý Thanh bỗng nhiên nói một câu.
Bác cả Trần do dự nhìn bà ta một cái: “Vậy cái nhà đó của bọn họ sợ là khó mà giữ được.” Em gái kia của ông ta quá là mềm yếu, cô dâu của Trần Kiến Hoa mới tân hôn có mấy ngày còn chưa có mang thai, nếu như Trần Kiến Hoa xảy ra chuyện gì thì tái giá cũng là chuyện đương nhiên.
Đêm trừ tịch, Ngô Mai ráng chắp vá, cuối cùng cũng làm được tám món ăn, cá viên chiên, cá chiên, làm thịt khô dưa chua, bánh ga-tô, cải trắng xào dấm và ba món ăn nhỏ, bởi vì Ngô Mai cản trở không có giết gà nên Trần Kiến Hoa còn hơi có chút rầu rĩ không vui.
“Kiến Hoa, gà này mỗi ngày đều đẻ trứng để ăn, chúng ta không thể ăn hết bọn chúng được, dù sao thì ngày kết hôn đó không phải chúng ta cũng đã nếm qua nhiều món ăn ngon rồi sao?”
Mẹ Trần đứng lên: “Mai Tử không cần tiết kiệm nhiều như vậy, để mẹ đi giết cho.”
Bà vẫn luôn ưu tiên lợi ích của con trai, rõ ràng người này lúc còn trẻ hẳn là rất xinh đẹp và bây giờ lại quá sớm để bị sầu bi phủ kín mặt, vẻ khúm núm làm cho người ta không cách nào tưởng tượng được bà đã từng đi học ở trường nữ sinh.
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, chờ đầu xuân con lên núi săn, đảm bảo lúc đó mẹ và Kiến Hoa muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, bây giờ cần gì phải vội chứ?”
Trần Kiến Hoa cũng nói: “Vậy tôi liền đợi em.”
Anh đã nói vậy rồi thì mẹ Trần cũng không dám nói thêm gì nữa, bà luôn luôn đứng cùng chiến tuyến với con trai của mình.
Ba người ăn cơm xong rồi mẹ Trần để hai người bọn họ ra ngoài chơi trước, Ngô Mai ngượng ngùng nghĩ mẹ chồng của cô đúng là người tốt, vì vậy cô sẽ luôn mang theo chút cảm giác thương hại với bà.
“Mẹ không sao, bọn con cứ đi đi.”
Ra khỏi cửa, bên ngoài rất ồn ào, bầu trời mênh mông bát ngát, Ngô Mai cảm thấy nếu không nhờ có Ngô Mạt Lỵ thì sợ rằng cả đời cô cũng sẽ không đến nơi này.
Thị lực của mắt cô cực kỳ tốt, trong bóng đêm nhìn thấy có người đang đi về phía trước, dáng vẻ cực kỳ mất tự nhiên, cô vỗ nhẹ Trần Kiến Hoa một cái: “Đó không phải là anh họ của anh sao?”
Khác với anh cả sinh ra đã khôi ngô, dáng vẻ Trần Kiến Nam nhỏ gầy, tướng mạo mặc dù đoan chính nhưng ở nơi nông thôn này đều chỉ coi trọng người cao lớn thôi, dáng vẻ đó mới có thể kiếm nhiều điểm công, vì vậy cho nên hôn sự của hắn ta mới trở thành vấn đề nan giải.
Trần Kiến Hoa nhìn thoáng qua: “Chúng ta đến nhìn thử một chút xem.”
Lén lén lút lút xem xét cũng không phải là dáng vẻ làm việc tốt.
Chỉ thấy Trần Kiến Nam đi về phía nam một hồi lâu, lại đi về phía bắc một dặm, hắn ta mới thở dài một hơi rồi trốn ở trong đống cỏ khô nhìn về phía trong phòng.
Ngô Mai cảm thấy kỳ quái: “Đây là nhà nào vậy?”
“Đây là đội ngũ bảo vệ nổi tiếng trong thôn, bây giờ trong nhà chỉ còn một bà lão bị gãy chân và một cô gái nhỏ sáu tuổi.”
Rất nhanh Trần Kiến Nam đã nhân cơ hội để đi vào, Trần Kiến Hoa kéo tay Ngô Mai đi theo.
Trong bóng đêm tối đen, bà lão và đứa trẻ trên giường đều đang nằm ngủ, Trần Kiến Nam sờ soạng dưới mặt đất trong chốc lát, móc ra một cái bình sứ, đương nhiên là muốn trộm tiền, dáng vẻ thuần thục khiến người ta nghi ngờ, chỉ sợ hắn ta đã nghiên cứu địa hình rất lâu rồi, chắc chắn không phải là nhất thời hưng phấn, mà càng chắc hơn là khi hắn ta trộm đồ xong còn để lại một cái khăn tay.