Tháng 9 năm 1970, lúc này đã là đầu thu nhưng nắng vẫn chói chang, trời nóng như đổ lửa, người đi đường cũng nhễ nhại mồ hôi.
Cổng nhà họ Ngô ở đầu thôn phía đông đang đóng chặt, trên bàn có một cái chén sứ bị vỡ nát, trong bát sứ có hai tờ giấy được vo tròn, đám người nhà họ Ngô vây xung quanh, tâm trạng ai nấy đều hồi hộp.
“Mạt Lỵ, con là chị gái, con bốc trước đi.” Người phụ nữ trung niên mặc áo màu vàng nhạt nâng cằm nhìn cô gái trẻ nói.
Ngô Mạt Lỵ có chút hồi hộp, vội bước tới phía trước, trong lòng không ngừng nói thầm, nhất định phải là mình, nhất định phải là mình...
Sau khi mở tờ giấy ra, một chữ màu đỏ bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt, trái tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng cuối cùng cũng trở về trong lồng ngực, Vương Vũ Chi là mẹ của Ngô Mạt Lỵ cầm tờ giấy nói: “Ái Hồng, em mau nhìn đi, là Mạt Lỵ đấy.”
Ngô Ái Hồng bình tĩnh cầm chén sứ lên, lấy một tấm giấy khác mở ra, sau đó liền cười nói: “Chị dâu, không phải là em không giúp Mai Tử nhà chị, là do số của Mạt Lỵ may mắn.”
Giọng của Vương Vũ Chi cũng vang lên: “Mai Tử bị ốm không thể đi tàu được, tính ra đây cũng là chuyện tốt.”
Đúng là một nhà vui một nhà buồn, Ngô Mạt Lỵ vui như tết, mẹ của Ngô Mai là Triệu Tiểu Nga lại sững sờ không nói được câu nào, nước mắt trên khóe mắt bà liên tục chảy dài. Chuyện này cũng không thể trách người khác được, muốn trách thì chỉ có thể tự trách mình không may mắn mà thôi.
Ông Ngô đưa tay ra sờ soạng, châm một điếu thuốc rồi bắt đầu hút, Triệu Tiểu Nga bước ra khỏi nhà chính, mùi khói nồng nặc trong khoang mũi, bà nhanh chân chạy về phòng của mình thay vì đi dọn dẹp chuồng heo như mọi khi.
Con gái của bà là Ngô Mai vẫn còn nằm trên giường, cái trán sưng một cục to tướng, hai mắt nhắm nghiền, trên cổ tay hiện rõ vết bầm màu xanh và những vết máu khô đang đóng vảy.
Bà không khỏi nhăn mặt thở dài: “Mai Tử, con cũng đừng trách cha mẹ, muốn trách chỉ có thể trách số của con không tốt. Từ nhỏ Mạt Lỵ đã biết lấy lòng cô của con rồi.”
Số không tốt? Hừ, thật nực cười! Ngô Mai nghe được lời này liền khịt mũi coi thường, nhưng tiếc là bây giờ cô không thể cử động được, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cô thế mà lại xuyên qua một người có cùng tên với mình.
Ngô Mai vốn là một sinh viên khoa y của thế kỉ 21, hiển nhiên là cô đã trọng sinh và sống lại. Bởi vì kiếp trước cha của cô nghe lời người khác xúi nên bán hết những thứ có giá trị trong nhà, khiến cô không có cách nào để tiếp tục việc học. Sau khi tốt nghiệp cấp 2, cô ra ngoài làm việc, bị phơi nhiễm hóa chất độc hại nên đã qua đời ở tuổi 20.
Ngô Mai sống lại lần nữa trở về lúc nhỏ, cô khuyên nhủ cha, giúp đỡ cha mẹ làm buôn bán, bản thân tự cố gắng học tập và giảm béo, cuối cùng cũng thi đậu vào đại học y, cô còn nằm trong top học sinh giỏi của trường vì thành tích nổi bật của mình, cộng thêm vẻ ngoài xinh xắn nên được chọn là hoa khôi của trường.
Ngay khi Ngô Mai nghĩ mình đã khổ tận cam lai(*), không hiểu sao lại bị xuyên đến nơi này, giờ cô mới nhận ra mình thật sự xuyên vào một cuốn truyện do người bạn cùng lớp trong ký túc xá viết.
Trong ký túc xá có bốn cô gái ở chung với nhau, tất cả đều là đồng hương và học cùng lớp cùng khoa, thậm chí khi còn nhỏ Ngô Mai và Ngô Mạt Lỵ sống cùng một thôn, nhưng cha của Ngô Mai khởi nghiệp thành công dưới sự giúp đỡ của cô, gia đình ông cực kì giàu có và đã sớm chuyển lên thành phố sinh sống, còn gia đình của Ngô Mạt Lỵ lại rất khó khăn.
Ngô Mai biết điều kiện gia đình cô ta nên vẫn thường xuyên ra tay giúp đỡ, Ngô Mạt Lỵ không mua nổi máy tính nên cô đã tặng cho cô ta chiếc máy tính mới, Ngô Mạt Lỵ cũng rất cảm kích.
Mãi cho đến khi Ngô Mai tình cờ phát hiện ra Ngô Mạt Lỵ viết tiểu thuyết, trong đó cô không chỉ béo mà còn xấu xí, là một vai phụ ác độc và cuối cùng trở thành bia đỡ đạn.