“Mấy người rảnh rỗi ghê, lại còn có thời gian trêu tôi, xem ra không hoạt động gân cốt chút không được!”
Thiên Thiên Bát Quái lập tức lắc đầu lia lịa “Hội trưởng, cậu ra ngoài xem đi, chính mồm thằng nhóc kia nói nó là em vợ cậu, nó bảo chị nó là Tự Sát Kiếm, chỉ là… một người con gái sao lại dùng cái ID bạo lực thế!”
“Lão đại cần giải quyết nhanh đi, bằng không để chị Đường Linh biết được thì lão đại đi toong!” Tôn Hãn bẻ khớp tay khiến nó kêu lên rắc rắc.
Tự Sát Kiếm?
Ai là Tự Sát Kiếm???
Ôi, Lý Phong bỗng rùng mình. Lạy chúa tôi, ngài lại đùa bỡn kẻ hèn này sao, gã kia sao lại là con gái được!!!
Lý Phong nhanh như chớp lao ra ngoài – ngất mất, sao nó không để ý đây là đâu. Qua quãng thời gian tiếp xúc hắn biết con người Tự Sát Kiếm không tồi, quan trọng nhất là cảm giác của hắn cho hắn biết gã này đáng để làm bạn, nhưng… lại không nghĩ tới cái gã này lại là… phụ nữ cơ chứ… Cho dù có là phụ nữ thì ở đâu lại mọc ra cậu em vợ này!
Lý Phong nhanh chóng mời “cậu em vợ” chẳng rõ mô tê này tới phòng nghị sự. Quả thực không còn biện pháp nào khác, “cậu em vợ” này còn lấy ra cả … tín vật đính ước là chiếc nhẫn Đại Lực Thần.
Chứng cớ vô cùng xác thực.
Lý Phong vừa chạy vừa cầu nguyện, bởi Triệu Điềm Điềm đã tới Phong Thần Hội nên bảo bối Linh nhi luôn trông chừng hắn rất chặt, chuyện này cần giải quyết thật nhanh!
Vừa bước vào cửa, hắn ngây người. Đường Linh, Mộ Tuyết, Triệu Điềm Điềm đều đang ở đây, nhóm người Thiên Thiên Bát Quái đứng ở cửa chờ xem trò vui. Ngồi ở giữa là một đứa bé tầm 12, 13 tuổi, đang vui vẻ ăn quà vặt, cười toe toét.
“Ba chị xinh quá, bằng với chị em, mà ba chị có bạn trai chưa? Mấy chị thấy em thế nào?”
Triệu Điềm Điềm nhìn một lượt từ trên xuống dưới cậu nhóc có ID Trái Cây Vui Vẻ - cậu nhóc này đáng yêu thật. “Hì, cậu em đáng yêu, mấy chị có khẩu vị khác nhau đấy, nhưng con gái ai cũng thích đàn ông chững trạc một chút!”
Trái Cây Vui Vẻ lập tức ưỡn ngực – “Em là Trái Cây Vui Vẻ, em lúc nào chả là đàn ông, tương lai nhất định sẽ là một nam tử hán đại trượng phu!”
Ba cô gái phì cười – “Chờ nhóc trưởng thành rồi nói sau” – Mộ Tuyết cười nói.
“Trái Cây, anh rể nhóc muốn tìm tới rồi đấy” – Đường Linh cười nói.
“Khụ Khụ. Cậu nhóc này tìm tớ hả, tớ chỉ biết một người chơi Tự Sát Kiếm nhưng là nam cơ, nhóc có nhầm lẫn gì không?”
Trái Cây Vui Vẻ đi vòng quanh Lý Phong đủ ba vòng, nhìn trên nhìn dưới một lượt – “Dáng người thì còn được, còn mặt mũi thì chỉ trung bình, coi như đạt. Anh rể, nghe chị nói anh rất lợi hại. Em đến để nhờ bóng anh đây!”
Lạnh…
Ánh mắt Đường Linh rơi vào suy tư, Mộ Tuyết tỏ vẻ khó hiểu, Triệu Điềm Điềm lại hấp háy mắt.
“Này này, tớ không phải anh rể của nhóc đâu” Lý Phong lâm vào dở khóc dở cười, đối thủ kiểu này không thể dùng vũ lực giải quyết. Hắn không ngờ tới cái gã Tự Sát Kiếm lại là phụ nữ - thân thủ của gã chẳng giống với phụ nữ tẹo nào.
“Thì là anh rể tương lai”
“…, Nhóc con này quả thực khó chơi”
Trái cây. Em lại đi gây loạn rồi. Phong huynh, thật ngượng với huynh quá”
Thanh âm nhu hòa tràn ngập lực lượng ùa tới, ánh mắt tất cả liền tập chung vào vị khách không mời mà đến kia. Lý Phong có thể thề - hắn vừa thấy có gã ở đây chảy nước miếng.
Tự Sát Kiếm?
Một mỹ nữ mang phong cách cổ điển nhưng đường nét trên khuôn mặt lại vô cùng tinh sảo. Có thể nhìn ra, trong nháy mắt cả ba mỹ nữ của chúng ta đều hiện lên sự cảnh giác – đây là cảm giác khi gặp được đối thủ cạnh tranh.
“Hì hì, chị đến rồi à, em chỉ đùa tẹo thôi mà. Anh rể, Phong Thần lớn thật lớn, em thật hâm mộ anh!”
Thấy thằng nhóc nghịch ngợm này có vẻ sợ Tự Sát Kiếm, chỉ là nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy nét giống nhau nào giữa thằng nhóc này với cô gái kia.
Lý Phong cuối cùng cũng trút được gánh nặng, Phật Tổ phù hộ, tất cả đã rõ ràng… Chỉ là sao ánh mắt mọi người vẫn cứ nhìn chằm chằm mình thế nhỉ - tất cả là tại thằng nhóc này!
“Phong huynh, tiểu muội tới xin gia nhập, chẳng biết có được không?”
“Được, tất nhiên là được! Còn có em nữa, Phong Thần lớn thật là lớn, em thì mạnh vô cùng mạnh, tuy nhỏ nhưng rất mạnh!”
Trái Cây Vui Vẻ vô cùng tự tin vào bản thân mình, dùng sức vỗ vào ngực. Tự Sát Kiếm liếc mắt nhìn cậu em mình, không ngờ rằng cái nhẫn lại giúp ích cho nó đến thế, mấy động tác trước kia không thể làm nổi thì bây giờ đã làm ngon lành, khiến cô luôn được nhìn nụ cười vui vẻ của cậu em. Cũng không phải là do nó mạnh lên khiến cô yên tâm, nhận thấy Phong Linh có ý mời cô gia nhập hội – cũng coi như có chút tình người, đồng thời cũng khiến em cô có thêm nhiều bạn mới, tuy bản thân cô lại không thích tụ họp đông người.
“Khà khà, việc này không thành vấn đề, chỉ cần làm đúng quy tắc của Phong Thần Hội thì chúng tôi luôn chào đón tất cả các người chơi”
Lý Phong ăn nói đường hoàng, thêm nữa Tự Sát Kiếm tuy là nữ nhưng cũng không thành vấn đề, nhưng lời này dùng để chào đón 1 mỹ nữ, lại để 3 mỹ nữ khác nghe được thì khó mà không lâm vào cảnh tình ngay lý gian.
“Vậy là tốt rồi, Trái Cây, chúng ta đi trắc nghiệm thôi, các anh chị ở đây đều rất bề bộn việc”
“Hì hì, mấy chị xinh đẹp, lát nữa em sẽ tới chơi với các chị”
Nhìn thằng nhóc hoạt bát đáng yêu, mấy người Đường Linh cũng thấy vui vẻ. Vốn Lý Phong đã nghĩ đến việc Đường Linh sẽ mở phiên tòa hỏi cung hắn nhưng cô lại chỉ trừng mắt lườm hắn một cái, Đường Linh rất rõ đây chỉ là trò đùa của thằng nhóc Trái Cây, không cần vì thế mà bôi ra.
Chỉ là cái cô Tự Sát Kiếm này khiến Đường Linh có cảm giác khác thường, không phải là vì dung mạo của cô ta mà là từ cảm giác – cô ta rất mạnh mẽ, rất mạnh, hoàn toàn trái ngược với nhóc đáng yêu kia, tuy nó luôn tươi cười sáng lạn nhưng cảm giác sinh mệnh lại rất yếu – quả là kỳ quái.
3 cô gái bận rộn với chuyện của riêng mình thì Lý Phong liếc mắt tới đám người định lủi đi – “Đừng chạy, sư không được bỏ chùa lại chứ!”
“Ai không chạy là gã ngốc” – Mọi người lập tức tản ra mà chạy, so với thỏ còn nhanh hơn. Ý định lúc đầu là đi ngắm gái đẹp, Đường Đường công chúa là hoa có chủ, Mộ Tuyết dường như không thích thú với chuyện yêu đương, nhưng Triệu Điềm Điềm mới tới thật không tồi, rất nhiệt tính, cứ như ánh mặt trời chiếu rọi vào cái tâm hồn cằn cỗi vì thiếu gái đẹp của bọn hắn. Mà Tự Sát Kiếm này tuy cái tên đáng sợ một chút nhưng lại thật mê người, thực tại moi đâu ra loại con gái phương Đông cổ điển này.
CƠ ĐỘNG PHONG BẠO
Tác giả: Khô Lâu Tinh Linh