Cả quá trình chiến đấu cũng không gây ra quá nhiều âm thanh, cự thử trước khi chết thậm chí cũng không kịp kêu, Lý Phong cũng sợ sẽ thu hút những quái vật khác tới, có một con thì chắc chắn sẽ có thêm con thứ hai, ứng phó một con còn được, nếu nhiều hơn, ở loại địa phương này thì quả là không có công đạo.
Đây là lần đầu tiên chiến đấu trong hiện thực, Lý Phong ngồi ở trên đầu lão thử thở hổn hển, quả thật là khác hẳn so với khi dùng cơ động chiến sĩ, dùng chính thân thể tác chiến, thật sự là quá chân thật, đây lại hoàn toàn là phản ứng bản năng, lúc phát hiện nguy hiểm, trong nháy mắt tất cả cảm giác đã từng có trong khi huấn luyện ma quỷ đã trở lại, căn bản đầu óc cũng chưa kịp nghĩ gì thì cơ thể đã tự ra tay, sau khi chấm dứt chiến đấu mới có thể cảm nhận lại được.
Lý Phong nhắm mắt lại, hồi phục lại một chút ý thức, vừa rồi quá khẩn trương, thật đáng chết, đây là cái địa phương quái quỷ gì không biết!
Chân thật cùng hư ảo là khác nhau, trải qua cuộc sống hiện thực một thời gian dài như vậy, Lý Phong đã dần quên mất tư vị tàn khốc, là tàn khốc thật sự, từ bây giờ phải cẩn thận từng bước mới được.
Trong bóng tối, một cái bóng chậm rãi ôm lấy Lý Phong, hai người không nói gì, tiếng hít thở cũng chính là một loại an ủi, loại cảm giác chân thật này cũng làm cho Lý Phong bình tĩnh trở lại.
"Mộ Tuyết, xem ra muốn thông qua nơi này để đi ra ngoài phải tốn một chút thời gian, chúng ta quay về trước đã. "
"Vâng. " Bây giờ Mộ Tuyết tự nhiên là lấy Lý Phong làm thủ lĩnh, màn chiến đấu vừa rồi vẫn còn nhớ như in trong đầu nàng, cả quá trình chiến đấu hoàn thành quá nhanh, quái vật lớn như vậy không ngờ đã bị giết chết, cho dù dùng cơ động chiến sĩ sợ rằng cũng phải mất chút khí lực, huống chi là chỉ dựa vào cơ thể con người ?
Bất quá Mộ Tuyết cũng không hỏi cái gì.
May là, ông trời cũng không muốn tuyệt đường sống của hai người, sau khi lục xoát một chút ở xung quanh, Lý Phong cũng không dám đi quá xa, buổi tối hiển nhiên không thích hợp để hoạt động, về tới bên cạnh cơ động chiến sĩ, buổi tối ở bên trong khoang lái vẫn là an toàn nhất.
Có lẽ là vì quá mệt mỏi, Mộ Tuyết rất nhanh đã ngủ. Bất quá cho dù ngủ cũng vẫn gắt gao ôm lấy Lý Phong, hai người cũng không có cảm giác gì mất tự nhiên, ở loại tình huống này dựa vào nhau cũng là rất bình thường, dù sao Mộ Tuyết vẫn còn là nữ hài tử, không điên lên cũng hơi lạ.
Bất quá Lý Phong lại không muốn ngủ, vài ngày không ngủ đối với hắn cũng không có ảnh hưởng gì, mà đây lại chính là lúc để kiểm định lại năng lực của chính mình, phải thật tĩnh táo. Loại tình huống này còn chưa phải là nguy hiểm nhất.
Bước đầu tiên hiển nhiên là tìm đường ra, mà muốn rời đi nơi này, phải tu sửa lại Kanou3, hắn đã từng học qua lý luận về sửa chữa chỉ là vẫn chưa có cơ hội thực tiễn.
Ngựa chết cứu thành ngựa sống, hừng chuyện đầu tiên phải làm khi trời sáng chính là việc này.
Vạn nhất tu sửa không tốt, hoặc là trong thời gian ngắn không có cách nào thoát ra, vậy thì bọn họ phải tìm ra một nơi an toàn, chỗ của Kanou3 bây giờ cũng không phải chỗ bí mật, một mặt khác chính là thực vật, chỗ này khẳng định là không dủn cho hai người ăn. Bất quá Lý Phong lại nhớ tới lão thử kia, thức ăn sao? Mẹ nó, cái địa phương này!
Nhưng cho dù là như vậy, hai người ở chỗ này cũng không thể vượt qua nửa tháng, năng lượng của hộp cấp cứu chỉ có thể dùng trong nửa tháng, một khi mất đi hiệu lực, không nói hắn, Mộ Tuyết khẳng định là không cách nào chịu được phóng xạ ở nơi này.
Nghĩ mãi rồi Lý Phong cũng chậm chậm ngủ đi, “bãi rác” đã bình tĩnh trở lại.
Đồng hồ sinh học tự đánh thức Lý Phong, thân thể của hắn đã tự động tỉnh lại, bên ngoài trời đã sáng, nhưng khoang cảnh bên ngoài, kỳ thật vẫn còn có chút sương mù bao phủ, cả bầu trời của khu “bãi rác” đã bị một loại mây đen không thể tan bao phủ, mặt trời độc ác của Takelama không thể chiếu đến chỗ họ, ít nhất ở chỗ này cũng không cần phải phơi nắng.
Kỳ thật Mộ Tuyết cũng đã thức dậy. Nhưng nàng sợ đánh thức Lý Phong cho nên mới không nhúc nhích, khoang lái mặc dù có thể chứa được hai người, nhưng không gian cũng khá nhỏ, chẳng biết Lý Phong đã ghé vào ngực Mộ Tuyết ngủ lúc nào. Mộ Tuyết ngủ tương đối sớm. Hơn nữa ở loại hoàn cảnh này rất dễ dàng dậy sớm, nhưng lúc tỉnh lại thì phát hiện ngực mình bị cái gì đó đè lên. Tư vị này, khiến nàng không dám nhúc nhích.
Vẻ mặt Lý Phong rất bình thản, cũng thoáng có chút vô ý, trải qua nghỉ ngơi cả đêm, cảm giác xa lạ cùng với đáng sợ cũng đã giảm đi không ít, hành động của hai người cũng tạo ra không khí hết sức mập mờ, thoáng khẩn trương rồi buông lỏng, nam nhân ở phương diện này(là .... đấy) dục vọng cũng tương đối mạnh, mà bên cạnh lại có một mỹ nữ xinh đẹp vậy, sẽ có cái phản ứng gì thì chắc cũng không cần phải nói.
Mộ Tuyết xấu hổ cười, lúc này giả bộ ngủ cũng không còn ý nghĩa gì, nhìn vẻ mặt xấu hổ của Lý Phong cũng có cảm giác rất thú vị, "Khái khái, không cần nghĩ nhiều, tình huống đặc thù, cái này, ta đứng lên trước, như vậy...."
Nói tới nói lui, kỳ thật Mộ Tuyết cũng rất xấu hổ, nói đùa vui cũng là để giảm bớt không khí mập mờ này, nhưng phía dưới(cái gì dưới?) cũng thấy rất khó chịu.
"A, a, để ta đứng lên!"
Hai người cùng đứng dậy khiến cho có chút đầu “hôn” vào tường, bị lực ảnh hưởng ngã xuống lại đụng vào Mộ Tuyết, mặt đối mặt, Lý Phong lại ngã đè lên người Mộ Tuyết.
Hai người đều nhìn đối phương, không khí càng trở lên mập mờ hơn, song phương cũng rất rõ ràng, chỉ là lúc này, quả thật là trong lòng Mộ Tuyết cũng rất mâu thuẫn, nếu hắn muốn hôn mình, mình có phản kháng không ?
Đáp án là sẽ không, cho dù biết rõ hắn thích Đường Linh, sở dĩ như thế này chỉ là bởi vì hoàn cảnh cùng sinh lý, nhưng vẫn không có cách nào cự tuyệt.
Nhưng trong lúc Mộ Tuyết còn đang suy nghĩ miên man, Lý Phong đã rời khỏi vị trí, lực tự khống chế của hắn vẫn còn, hắn sẽ không bao giờ vì xúc động mà làm bậy.
Mở cửa khoang, quan sát một chút hoàn cảnh xung quanh rồi nhảy xuống(Lý Phong), Mộ Tuyết cũng sửa sang lại các vật phẩm rồi di theo sau.
"Mộ Tuyết ngươi chú ý chung quanh, ta phải kiểm tra cơ khí một chút. "
"Ngươi biết tu sửa vật này?"
"Biết một chút, lúc ở trường học cũng học qua một chút, bất quá chính thức sửa chữa thì là lần đầu tiên. "
"Nhưng nơi này không linh kiện. "
"Xác nhận trước một chút sự cố cụ thể, sau đó thì tìm biện pháp, nếu thật sự là không có cách nào chữa trị, chúng ta muốn sống mà thoát ra ngoài quả thật tỷ lệ rất thấp. "
Không có ky cơ động chiến sĩ bảo về rất khó có thể thoát khỏi “bãi rác” này, hơn nữa nếu trong sa mạc mà gặp phải quân địch, căn bản là không có lực hoàn thủ, Lý Phong cũng không cho rằng chỉ với sực lực của một người có thể đấu với cả một đám quái vật.
Mở thùng chứa nhiện liệu của cơ động chiến sĩ ra, Kanou3 vẫn sự dụng hạch động lực, năng lượng bị cạn kiệt, hơn nữa trong xuốt quá trình chiến đâu Lý Phong đã cố gắng bảo vệ thùng nhiên liệu, nếu hình dung theo con người, thì chỉ là bị thương ngoài da, chỉ là hệ thống của nó đã quá cũ kĩ, không cách nào chịu được cường độ sử dụng như vậy nên bị quá tải.
Quả nhiên đúng như Lý Phong suy đoán, hệ thống đã bị cháy,*, nếu chỉ là một số linh kiện nhỏ bị hỏng, nói không chừng còn có thể điều chỉnh một chút, thậm chí có thể ở loại địa phương này tìm được vật phẩm thay thế, chỉ là bảng điện thì rất phiền toái, hắn cũng không hiểu được cách sửa chữa, bình thường khi gặp phải trường hợp này người ta đều trực tiếp thay mới luôn.
"Thế nào, có thể tu sửa không?"
Khép cửa lại, Lý Phong nhảy xuống, "Sợ rằng không dễ dàng như vậy, bảng mạch chủ bị cháy, sử dụng quá tải, ở nơi này ta cũng phát hiện ra rất nhiều bộ phận linh kiên của cơ động chiến sĩ bị vứt lại, có lẽ là cần một chút may mắn. "
"Nếu vận khí mà không tốt, chúng ta cần phải lựa chọn một địa phương an toàn để ở tạm vậy. "
Được, nhưng khẳng định là ở “bãi rác” này, phụ kiện thì miễn cưỡng có thể đổi được, nhưng còn bảng điện chính thì phải ở thân cơ mới có, ở chỗ này có lẽ rất khó kiếm, huống chi cho dù tìm được cũng rất có thể là đã bị hỏng nặng, còn nếu là một số cơ hình cấp thấp thì lại không có giá trị sử dụng, quân đội cũng sẽ lựa chọn trực tiếp đem hủy, giống cơ động chiến sĩ của tiểu đội 120 đại đa số đều bị phá hủy ở nơi này, những phế phẩm này cũng không có giá trị lợi dụng.
Cơ động chiến sĩ mới thì tài liệu lại bất đồng, nếu đem luyện lại lần nữa thì chất lượng lại không bằng nguyên quáng.
Nói trắng ra, Kanou3 cũng sắp trở thành cơ hình phế thải.
"Ân, ta cũng là nghĩ như vậy, vào trong thôi, nếu nơi đó từng là trụ sở, khẳng định sẽ có địa phương thích hợp với chúng ta, xem thứ gì có thể mang đi thì “khuân” theo. "
Hai người thu thập sạch sẽ những gì hữu dụng trong Kanou3, bây giờ cơ giáp đã không thể bảo về cho bọn họ, nếu bởi vì bọn họ mà khiến cho đám quái vật công kích gây ra thương tổn thêm, vậy lại càng không có hy vọng rời đi.
Mang theo thực vật cùng vũ khí, hai người hướng tới bên trong khu trụ sở cũ, ánh sáng lại trở nên lờ mờ.
Mộ Tuyết xoa xoa tro bụi ở đầu tường, mặt trên là một chuỗi ký tự, "Cái trụ sở này cấp bậc không thấp nha, không ngờ lại là cấp Z. "
"Hy vọng là trụ sở bí mật của quân đội, nói không chừng còn có một hai cái cơ động mới đang chờ chúng ta, ha ha. "
"Có chắc không, nói không chừng là thật đấy . "
Hai người nói đùa một chút để giảm bớt không khí khó chịu, cái địa phương đáng chết này, ban ngày mà cũng âm trầm như vậy, may là cũng không ẩm ướt, chỉ là trình độ hư tổn tương đối nghiêm trọng, hình như là đã trải qua oanh tạc quy mô lớn, sau đó mới trở thành “bãi rác”.
Mặc dù nói như vậy, nhưng hai người cũng biết điều này gần như là không thể xảy ra, nhưng muốn sinh tồn trong tuyệt cảnh, thì rất cần phải có hy vọng.
Hai người đi vòng vo nửa giờ mới tới một căn phòng, mặc dù đã bị phá hủy, nhưng phòng này cũng coi như đầy đủ, chỉ có một cửa nhỏ ra vào, quái vật lớn không thể tiến vào được, hơn nữa từ đây đi đến chỗ Kanou3 chỉ cần 10 phút.
Mộ Tuyết sắp xếp lại đồ đạc, mà Lý Phong lại ở bên ngoài để bố trí bảo đảm an toàn bí mật, hươn nữa lại còn nhặt vài cái thiết côn thiết cầu, chỉ có một cái lôi xạ súng thì đã cấp cho Mộ Tuyết phòng thân, những cái vũ khí nguyên thủy này chính là cái bảo đảm cuộc sống cho hắn.
CƠ ĐỘNG PHONG BẠO
Tác giả: Khô Lâu Tinh Linh