Lập tức dẫn đầu đoàn chạy, Phạm Đặc Tây lập tức chạy theo, nói, "Anh bạn, có ý tứ, tên là gì vậy."
"Lý Phong."
"Sách sách, tên trưởng quan thật là ngu ngốc, thực lực của người sợ rằng chỉ sau mỗi ta, ta nói có đúng không."
"Tùy tiện."
Chín người bắt đầu chạy vòng quanh thao trường, một vòng...... lại một vòng......, rất nhanh bắt đầu có người ngã xuống, địa phương quỷ quái này không phải là người bình thường có thể chịu được, rất dễ dàng bị mất nước.
Lúc chạy đến vòng thứ 120, chỉ còn lại có Lý Phong cùng Phạm Đặc Tây còn có thể tiếp tục, chỉ bất quá Phạm Đặc Tây vẻ mặt đã đỏ bừng, cả người đầy mồ hôi, bất quá miệng của người này cũng không nhàn rỗi, "MK, đồ điên, ngươi* là người sao, lão tử trước kia chính là ở tại cơ sư vương bài, ngươi so với ta còn cứng đầu hơn nha."
"Ngươi nói ít đi chút, cũng sẽ không đến nỗi mệt như vậy."
"Trời, cơm có thể không ăn, nhưng nói thì không thể không nói, cũng không biết còn có thể nói bao lâu, ta khẳng định là nếu phải vào địa ngục, trừ cắt lưỡi ta ra, còn lại chỗ nào cũng có thể cắt."
Phạm Đặc Tây một chút cũng không cảm thấy hối hận, nếu trở lại một lần liền trực tiếp xuống đó(điên),*, lúc ấy thật quá thống khoái.
"Ngươi, ngươi, lại đây!" Đức Cơ rốt cục đại phát thiện tâm, "Báo tên."
"Lý Phong!"
"Phạm Đặc Tây!"
Đức Cơ lạnh lùng đánh giá hai người, "Thật đúng là hai người các ngươi, cấp trên mệnh lệnh, các ngươi không cần bồi huấn(bồi dưỡng huấn luyện), trực tiếp biên chế vào huấn luyện chiến đấu, gia nhập tiểu đội cơ giáp 120 thuộc quân đoàn Hổ Sa của quân khu Takelama, ngày mai sẽ xuất phát, ta không biết các ngươi đã đắc tội với ai, nhưng chỉ cần có thể sống quá một tháng, ta có thể đem các ngươi điều trở về!"
"Vâng, Trưởng quan!"
Lý Phong cùng Phạm Đặc Tây nhìn nhau cười, sĩ quan này lớn lên miệng thì không nói. Nhưng tâm nhãn(mắt) quả thật cũng không kém.
"Tốt lắm, xem các ngươi mạnh cũng không còn lâu, ta chỉ nói hai câu, tiểu đội 120 là tiểu đội có tỉ lệ thương vong cao nhất, sư đoàn chúng ta là sư đoàn pháo hôi của quân khu Takelama, mà tiểu đội 120 còn là tiểu đội pháo hôi, các ngươi còn là những pháo hôi mới nhất, muốn tại địa ngục này mà còn sống, phải cố gắng mạnh hơn so với ma quỷ, cẩn thận con gái, nhi đồng(trẻ con) lưu sa quái vật(quái vật sa mạc)!"
Nói xong Đức Cơ xoay người đi. Lưu lại Lý Phong cùng Phạm Đặc Tây còn đang ngẩn người.
"Ha ha, anh bạn chúng ta quả thật có duyên phận, không ngờ có thể gia nhập tiểu đội 120 đỉnh đỉnh đại danh, đây chính là tiểu đội cấp cứu nổi danh, cái loại được cấp cứu này, ha ha, a, kỳ quái, ta phạm sai lầm lớn như vậy đã đành, ngươi là phạm vào sai lầm gì. Không phải là ra tay với con gái hoặc vợ của thủ trưởng đó chứ?"
Phạm Đặc Tây lộ ra nụ cười xấu xa, dùng sức vỗ vai Lý Phong.
Lý Phong lắc đầu. Không trả lời, tiểu đội cấp cứu sao, chỉ cần có cơ động chiến sĩ là được!
"Anh bạn, ở nơi này chúng ta chính là huynh đệ, đi theo ta cam đoan ngươi còn mạng, cái khác không nói, chỉ cần có cái KanouIII, hừ, ta chính là có thể một đánh ba, lão tử cũng không tin sa mạc Takelama còn có quái vật ăn thịt người!"
Quái vật ăn thịt người. Còn không biết ai ăn ai đâu!
Chịu khổ một ngày, tất cả mọi người rất nhanh đi ngủ, sáng sớm ngày thứ hai, bọn họ hai người được chở đi. Mang theo rất nhiều ánh mắt liễn mẫn(chắc là thương cảm).
Tiểu đội 120.
Sau ba giờ, trực thăng đưa họ đến mục tiêu, cùng một ít vật tư, tới trú địa của đội 120. Một địa phương đổ nát không chịu nổi, vách tường đầy vết tích, vết trảo ngân rất lớn, như bị động vật gì đó “táp”,...... Nhưng khủng long đã diệt tuyệt từ lâu rồi mà.
Trực thăng hạ cánh, một thiếu úy đang đứng chờ bọn hắn, mà trực thăng sau khi thả bọn Lý Phong cùng đồ đạc xuống đã lại rời đi ngay.
"Theo ta."
Thiếu úy miệng ngậm xì gà vai mang súng, hướng vào trong phòng, hai người cũng yên lặng theo sát, trong trướng che đậy chính là cơ động chiến sĩ, tám cái KanouIII, một cái trực thăng Dã Lang, một số xe trang bị giáp(chắc là xe bọc thép), đây là tài sản của đội 120.
Vào tới phòng chính, mấy chiến sĩ đang ngồi trên chiếu, người lau súng thì lau súng, đánh bài vẫn đánh bài, cả đám đang cởi trần, nhìn thấy Lý Phong cùng Phạm Đặc Tây, cũng lộ ra nụ cười kì quái.
"Ha ha, hai người các ngươi cứ tùy ý, ta là Francis Branch(sau gọi là Francis cho ngắn), đội trưởng của các ngươi, đã ngây người ở đây hai năm."
Một nam nhân đang đọc sách mỉm cười, "Các ngươi hảo, ta là Bổn Sâm, có thể gọi ta là bác sĩ, là cơ giới sư của tiểu đội chúng ta, y sư cùng với thông tấn viên, ba tháng."
"Lý Phong, cơ sư. "
"Phạm Đặc Tây, cao cấp cơ sư, ha ha, đội trưởng, có còn chiến sĩ cơ động dư không?"
"Có, chúng ta nơi này không thiếu trang bị, các ngươi là bổ xung vào chỗ thiếu, tính cả các ngươi tiểu đội chúng ta có chín người, Bổn Sâm phụ trách xe trang bị giáp, Blake lái trực thăng, chủ yếu phụ trách điều tra, những người khác mỗi người một cái KanouIII, trong đó Khốc Tạp là khỉ(?)
"Đội trưởng, mời phân phối nhiệm vụ cho chúng ta!"Phạm Đặc Tây hăng hái phi thường, bất quá hắn nói lại khiến cho mọi người cười to.
"Binh nhì Phạm Đặc Tây, ở chỗ này nhiệm vụ duy nhất chính là sống sót, cho nên phòng còn rất nhiều, chỉ cần là phòng chống tùy các người chuyển vào, KanouIII số 3 và số 6 là của các ngươi, đem đồ đạc sắp xếp cho tốt, hôm nay các ngươi làm quen hoàn cảnh là được, nhưng không được ra khỏi trú địa, nhất là vào buổi tối!"
Francis không nhiều lời, bắt đầu chuyên tâm lau súng.
" Vâng, Đội trưởng!"
Francis cười cười không có trả lời, Lý Phong cùng Phạm Đặc Tây đều có chút mờ mịt, nơi này là quân đội sao, đám người này như là mèo chưa tỉnh ngủ, khó trách là pháo hôi trong pháo hôi.
Hai người chỉ có thể đi sắp xếp đồ đạc," Lý Phong, xem ra chúng ta thật bị phân phối tới cái nơi mà chim cũng không thèm ỉa,*, coi như đem làm khuân vác."
"Ha ha, cũng không tồi, ít nhất chúng ta vừa đến thì đã có cơ động chiến sĩ."
"Tiểu tử, lần đầu nhìn thấy phải không, không cần khẩn trương, ta lúc đầu cũng vậy. "Phạm Đặc Tây nháy mắt mấy cái, vừa nhìn Lý Phong liền biết ngay là người mới, chính hắn lần đầu tiên trông thấy cũng cả đêm không ngủ được.
"Thủy phóng na biên, thực vật thả lãnh tàng khố(không dịch nổi), ha ha, hoan nghênh các ngươi đến, tính tình bọn họ là như vậy, không nên để ý, sau này chúng ta cũng là chiến hữu. "Bổn Sâm đẩy đẩy kính nói.
"Bổn Sâm, chúng ta làm sao, địa phương này thì có cái gì tốt chứ, ta xem cũng không có gì để chiến đấu!"
Nói xong có chút ý tứ nhìn lên trên tường, lập tức bị Bổn Sâm ở một bên ngăn lại.
"Không cần nhìn loạn, nơi này thì thỉnh thoảng sẽ bị súng ngắm bắn, tới nơi này một phần ba chết ở chiến trường, một phần ba bị bắn tỉa, còn có một phần ba bị quái vật ăn."
"Khái khái, quái vật, quái vật gì, muốn làm ta buồn cười sao?"Phạm Đặc Tây lau mồ hôi, trợn mắt há mồm nhìn Bổn Sâm.
"Cũng không có gì buồn cười, ở chỗ này chúng ta phải chú ý nhất không phải người của NUF, mà là đội du kích, bọn người kia không phải là đối thủ của cơ động chiến sĩ chúng ta, nhưng bọn hắn căn bản không đánh với ngươi, mà chuyển sang bắn tỉa cơ sư, mặt khác liền cẩn thận sa mạc, nơi này thịnh sản một loại sa hạt(bò cạp sa mạc) dài hai thước(khoảng 2 mét), bọn chúng rất có hứng thú với thịt người, vết ngân trên tường chính là tuyệt tác của chúng."
"...... MK, thiệt hay giả vậy, đây là phim khoa học viễn tưởng sao, Chiến tranh giữa các vì sao chắc?"Trong miệng Phạm Đặc Tây như có thể nhét cả quả trứng Đà Điểu.
Bổn Sâm cười cười, lắc đầu," Rất nhanh ngươi sẽ quen thôi, ở đây con gián cũng có thể lớn bằng nắm tay, ở nơi này từng là địa khu bị ảnh hưởng nghiêm trọng khi nghiên cứu vũ khí hạt nhân, hơn nữa trước kia nơi này còn là nơi chôn của những người đột biến thất bại, sa hạt là sinh ra ở chỗ này, nhiệm vụ bình thường của chúng ta chính là tuần tra cũng thuận tiện thì săn thú luôn, bất quá gần đây tình huống chiến đấu vô cùng quyết liệt, lúc các ngươi vừa tới, chúng ta cũng vừa mới đánh xong một trận, mọi người cũng vừa nghỉ ngơi, đã chết hai người, các ngươi đã tới kịp thời rồi."
Đã chết hai người mà nói như là đã đánh mất hai quả trứng gà, nhưng Lý Phong cùng Phạm Đặc Tây vẫn thấy được sự bi thương trong đó, chỉ bất quá đều bị chôn sâu, cho dù đau thương cũng không có thể làm cho người chết sống lại, thấy nhiều sẽ thành thói quen.
Mọi thứ rất nhanh được sắp xếp, Bổn Sâm kể lại cho bọn họ những chuyện gần đây, nhất là làm sao để sinh tồn, nhưng hai người cảm thấy hứng thú nhất vẫn là cơ động chiến sĩ, nhất là Lý Phong.
"Lý Phong, nhìn bộ dáng ngươi không giống binh lính, như thế nào cũng lại đến địa phương này. "
"Số mệnh, bất quá tới đã tới rồi, nơi này rất tốt. "
"Ha ha, có ngươi, không sợ dọa người, ta được phân đến nơi đây còn khóc hai ngày, bất quá bây giờ cũng đã thành thói quen, ba tháng, có thể sống lâu như vậy cũng tính là đủ vốn. "
"MK, như vậy thật biến thái nha, nơi này người nào sống thời gian dài nhất?"
"Đội trưởng, hắn là lâu nhất, đã có hai lần chỉ còn lại có hắn một người sống sót, người nữa chính là thư kích thủ(sniper) Khốc Tạp, hắn cũng đã ở đây tám tháng, những người khác cũng không sai biệt lắm là ba bốn tháng."
...... Sặc, đây là cái địa phương quỷ quái gì vậy!
"Có chuyện từ nơi này điều đi hay không?"Phạm Đặc Tây cẩn thận nói.
"Ha ha, Đức Cơ có phải nói cho các ngươi chỉ cần sống quá một tháng thì có thể đem các ngươi điều đi hay không?"
" Ngươi làm sao biết được?"
Bổn Sâm lắc đầu," Rất nhiều người chịu không được cũng tự sát, cho nên tháng thứ nhất cấp cho các ngươi chút hy vọng, thích ứng quá một tháng còn chưa có chết, cũng sẽ không sẽ nghĩ đến nữa, về phần trở về, trừ phi lập công, nhưng chúng ta cả ngày chính là giết đại hạt tử(bò cạp lớn), đối diện phía bên NUF có ba tiểu đội phòng thủ, chẳng lẻ chúng ta có thể đi tấn công bọn họ, đội du kích hành động rất lặng lẽ, tiêu diệt bọn họ hoặc thả mặc cho bọn họ đối với chúng ta chưa từng có chỗ tốt. "
CƠ ĐỘNG PHONG BẠO
Tác giả: Khô Lâu Tinh Linh