Qua một hành lang ngắn là đến nơi, người tập luyện tại đây càng ít hơn nữa, khá đông trong đó chỉ vào một thời gian ngắn là thở phì phò đi ra, toàn thân đẫm mồ hôi.
Các đấu sĩ trong phòng nhất loạt nhìn chằm chằm vào tiểu tử gầy gò mới vào. Lý Phong thậm chí không thèm nhìn lại, thản nhiên đi tiếp vào trong... Hi vọng còn có nhiều người đang đợi hắn...
Phòng cấp năm… Trống trơn, không một bóng người. Trên trán Lý Phong bắt đầu thấy mồ hôi...
Phòng cấp sáu cũng không có người... Vậy là thực lực Tam tinh hóa ra chỉ đến thế!
Phòng cấp bảy cũng không có người… Lý Phong quyết định đi ra. Có lẽ những nhân vật chịu được trọng lực cấp số này đều ở sàn đấu Tứ tinh Ngũ tinh rồi. Cũng không có gì lạ...
Tâm tình Lý Phong hết sức thoải mái, đi dạo một lúc đợi Salta tập xong... Từ khi hắn xuất hiện, Cổ Mễ Sâm luôn có vẻ dè chừng. Vừa rồi không nén được gã đã vào phòng cấp bốn xem qua, nhưng không có Lý Phong ở đó... Chứng tỏ hắn đã lên phòng cao hơn, nhưng cao đến đâu thì Cổ Mễ Sâm không đủ bản lĩnh đi theo khám phá.
“Sếp, tôi phát hiện về thể lực thì Cổ Mễ Sâm không có ưu thế hơn tôi, xem ra chỉ là cách vận dụng khí thế...”
“Mục tiêu của cậu không phải là thể lực, tố chất của người Inventer khác với chúng ta. Muốn thắng hắn, cậu không thể dựa vào thể lực mà phải dùng sát khí!”
Mục tiêu lần này của Salta là phấn đấu lên đến sàn Tứ tinh, có điều cũng không phải nhất thiết. Rốt cuộc thì hắn ta là Chiến sĩ cơ động chứ không phải sát thủ, có lẽ Cổ Mễ Sâm cũng vậy. Đến sàn Tam tinh, vẻ nhàn nhã tươi cười của các gã đã giảm hẳn. Đơn giản vì ở đây không ai dám chắc điều gì, có một số đấu sĩ thậm chí cả Cổ Mễ Sâm cũng không chắc là đối thủ.
Cổ Mễ Sâm lúc lúc lại nhìn về phía này, có điều hứng thú từ Salta đã chuyển sang Lý Phong... Không ngờ người đẹp chân dài cũng ở đây, tay cầm một quyển sổ không ngừng vẽ vẽ viết viết, không biết là làm gì.
“Các vị khán giả, trận đấu đầu tiên hôm nay, tuyển thủ mới số 234 đấu với tuyển thủ số 89, Sát Thủ Tùng Lâm...”
Sát Thủ Tùng Lâm mang số hiệu 89, hiện là tội phạm truy nã cấp một tại USE. Ở đâu khác thì y sẽ lập tức bị gô cổ, nhưng Thái Cốc lại có luật lệ riêng của mình... Chỉ cần không phạm tội trên lãnh thổ Thái Cốc thì muốn phóng hỏa sát nhân ở đâu cũng mặc. Hơn nữa ở đây cứ có thực lực là có tiền, cảnh sát hay đặc nhiệm muốn diệt hắn chỉ có cách đăng ký đấu tay đôi...
Chính vì thế mà ân oán của Tùng Lâm với chính quyền USE ngày càng dày lên, bởi các cao thủ công an lên sàn chết dưới tay hắn đã tới con số chẵn chục.
Trình độ Tùng Lâm thừa sức đấu ở sàn Tứ Tinh, nhưng y không muốn mạo hiểm. Thực ra thì mục đích của y giờ chỉ là chiến thắng để có tiền và chỗ ở, sàn Tam Tinh chính là nơi thích hợp nhất cho chuyện đó. Tại Nhất tinh và Nhị tinh, người quá nhiều dễ bị tấn công lén. Sàn Tứ tinh lại quá nhiều cao thủ, chẳng may gặp phải thứ dữ thì dù người đó không phải là công an, Tùng Lâm cũng lãnh đủ...
Sát Thủ Tùng Lâm đẩy hai mỹ nữ hai bên ra, thong dong bưới tới. Ma mới à, hay lắm... Diệt xong tên này là được quyền nghỉ ngơi cả chín ngày tiếp theo, ha ha, lúc đó mới thật là đế vương...
Lý Phong khom người chui qua thừng căng vào trong sàn, vặn lưng phẩy tay mấy cái. Từ người đối thủ hắn ngửi thấy một mùi thú tính bốc ra, tuyệt lắm...!
Màn hình bắt đầu hiện ra thông tin về hai đấu sĩ. Thực ra không có thì hầu như ai cũng đã biết về Tùng Lâm rồi... Tên này mới thật sự là loại sống thêm một ngày tính một ngày. Tuy Ngũ tinh luyện ngục không cấm thi đấu sống chết nhưng hầu hết người đến đây chỉ để tranh thắng, riêng một số ít trong đó có Tùng Lâm là vì muốn giết người.
“Hehe tiểu tử... thượng cấp của ngươi hết người rồi chắc? Không ai bảo người đến đây làm gì hả?”
Lý Phong nhún vai: “Không hiểu!”
“Hehe, không hiểu càng tốt, chọn vũ khí đi!”
Sở trường của Sát Thủ Tùng Lâm là đao hồ điệp, những ngón võ thuật của cảnh sát với y là không đáng nhắc đến, huống hồ còn là tên non choẹt này nữa...
Lý Phong lắc lắc tay, ra ý không cần vũ khí.
“Này Salta, tên bạn của cậu có chập mạch không đấy? Số 89 Tùng Lâm này thực lực tuyệt đối đạt Tứ tinh, đối thủ của y đến 9 phần 10 chết tại chỗ, sao không dùng vũ khí hả?” Cổ Mễ Sâm dịch đến gần Salta, hỏi vẻ khẩn trương.
Salta vẫn một mực im lặng, nhưng xem ra Cổ Mễ Sâm không chịu thôi: “Này, làm gì mà nặng nè thế? Chưa phục hả? Yên tâm đi, tiết lộ ít tin tức lần sau tôi mời cậu uống nước!”
Salta sắc mặt không đổi, tim không nhảy, vẫn không hở một câu, thành ra Cổ Mễ Sâm như tự nói một mình. Có điều gã mặt trắng cũng không lấy thế làm phiền, ngồi cạnh Salta nhìn lên võ đài...
Sát thủ Tùng Lâm nheo mắt, hơi khom người, đoạn tựa một con báo vọt lên. Lưỡi đao hồ điệp vạch một luồng sáng trắng nhức mắt, xoẹt qua như ánh chớp…
Cho dù đã xem qua cả trăm trận đánh, các khán giả dưới đài vẫn ngừng thở đến một giây. Nhất là ở phía bên kia, số 234 vẫn đứng ngây ngô như không biết đang xảy ra chuyện gì.
Thân hình to lớn cùng luồng sáng trắng lướt qua Lý Phong, đoạn rơi huỵch xuống ngã lăn trên sàn. Lưỡi đao của Tùng Lâm cắm vào chính ngực y, có lẽ đến chết cũng không hiểu tại sao mình chết.
Cả sàn đấu lặng ngắt, hầu như không một hơi thở. Tai nạn chăng? Sao lại có thể như vậy...?
Màn hình lớn chiếu lại cận cảnh giao đấu, hóa ra tốc độ của Lý Phong hết sức nhanh, chỉ bây giờ mới có thể nhìn rõ... Một động tác nhàn nhã nắm trúng cổ tay đối thủ, đoạn lật ngược mũi dao thúc vào thật vừa tầm. Trong sát na đó, thậm chí cả ánh mắt Tùng Lâm cũng không hề biến đổi. Có lẽ bây giờ y vẫn chắc mẩm mình vừa giết được thằng nhóc 234...
Nhân viên cứu hộ hối hả chạy đến, sau khi nhìn vết thương đều lắc đầu. Cho dù sống sót thì sau này cũng trở thành vô dụng.
Lý Phong bước xuống như không có chuyện gì, nheo mắt cười nhìn Salta và Cổ Mễ Sâm: “Ha ha, Cổ Mễ Sâm bằng hữu... có hứng thú giao lưu với đối thủ nhỉ?”
Cổ Mễ Sâm ngồi ngay đơ tại chỗ, cố mãi cũng không cười được… Người này hạ thủ thật quá tàn bạo, làm gì có sinh viên nào như vậy? Huống hồ vừa thọc đao vào ngực người ta rồi nhe răng cười ngay được...
“Hóa ra Lý Phong... Vũ khí bí mật của Alan năm nay, chính là cậu đó hả?” Triệu Điềm Điềm đi đến, tay cầm cuốn vở vung vẩy: “Thật không ngờ cậu tàn nhẫn như vậy!”
“Cô ở đây à?” Ba gã trai cùng nhìn Triệu Điềm Điềm. Dù sao con gái thích xem những trận đấu kiểu này đều là không bình thường...
“Xin tự giới thiệu lại... Triệu Điềm Điềm, sinh viên năm thứ nhất học viện quân sự cấp A Royal English. Mark Merson là anh trai tôi, có lẽ các anh đều biết?” Triệu Điềm Điềm nói vẻ tự hào.
Thế kỷ 23 rất nhiều gia đình anh họ cha em họ mẹ, hai anh em khác họ nhau là chuyện bình thường.
Cả Lý Phong và Salta cùng lắc đầu, Mark Merson là cái giống gì vậy...? Cổ Mễ Sâm linh hoạt hơn một chút, vội vàng à lên một tiếng: “A... hóa ra là Mark! Tên nghe đã lâu, không ngờ cô là em gái cậu ấy...!”
Nói rồi giơ cùi chỏ thúc thúc Salta: “Mark Merson là ai vậy? Các cậu đều là người USE, đừng nói với tôi là không biết đấy chứ!”
“Tôi biết sao được? Anh trai cô ta đâu phải Tổng thống...!”
“Anh... khinh người quá thể...!” Triệu Điềm Điềm mặt đỏ tía tai. Cổ Mễ Sâm không biết thì thôi, nhưng hai tên này làm sao có thể không biết chứ? Anh mình là minh tinh của thanh niên USE kia mà...
“Hi hi, Điềm Điềm tiểu thư... Hai người này là đồ nhà quê, thô lậu nông cạn là chuyện bình thường. Còn tôi chỉ vì Mặt trăng và Trái đất xa quá thôi... Giờ thì tôi biết rồi. Đại ca Marky từ nay trở đi sẽ là thần tượng của tôi...” Cổ Mễ Sâm lập tức làm ra vẻ thề thốt. Có quái gì, tán xong mỹ nhân lật đổ thần tượng cũng có sao!
“Hừ, cái gọi là Bắc đẩu thất tinh, nếu đều như anh thì thật xấu hổ...! Lý Phong, lần trước cậu giành được quyền vệ sĩ cho Angel chỉ là may mắn. Nếu không phải anh tôi bị H1N1, còn lâu nhá!”
Lý Phong khẽ nhún vai... Hóa ra Mark Merson chính là cậu sinh viên Royal English đẹp trai trong cuộc thi chọn vệ sĩ cho Angel dạo đó. Đúng là thân thủ và đầu óc anh ta không tệ, đáng tiếc chỉ thuộc phạm vi “người bình thường”.
“Vậy thì đừng lo chuyện của tôi nữa!”
“Hì hì, đã có duyên găp mặt thì thế này đi… Trận đấu của tôi và Salta còn lâu, chi bằng mọi người đi uống nước trò chuyện một lúc. Tăng cường giao lưu bằng hữu giữa các trường, xem như cũng có cống hiến cho quan hệ quốc tế...”
Ba người trái đất ngây ra nhìn Cổ Mễ Sâm như thể gã từ... Mặt trăng rơi xuống. Những người mặt dày họ biết cũng không ít, nhưng chưa thấy ai giống như tên này. Dù sao Triệu Điềm Điềm cũng không phản đối, thực sự cô có một số chuyện muốn tìm hiểu. Lý Phong và Salta lại càng khó từ chối, bởi cứ từ chối mãi hóa ra mình lại nhỏ nhen ư...?
“Lý Phong, sao cậu không cùng bạn gái đi mặt trăng? Dạo này cô ấy nổi tiếng quá...” Triệu Điềm Điềm khẽ nhấp cà phê, điệu bộ rất thục nữ, có điều câu hỏi thì không thục nữ chút nào.
“Cô nói Đường Linh người thừa kế của GAD à?” Cổ Mễ Sâm kinh ngạc nhìn Lý Phong, tưởng chừng hắn vừa hóa thành khủng long.
“Không sai!” Lý Phong bình thản nhún vai: “Linh Nhi đi Mặt trăng chủ yếu vì công việc, tôi đến đây có việc của tôi. Có điều bạn Điềm Điềm cũng tò mò vậy hả?”
“Hừ... ai thèm tò mò chuyện tên háo sắc, bạn gái tốt như vậy mà không chịu giữ gìn!”
“Oan quá, tôi có làm gì đâu? Từ khi đến Thái Cốc, con gái nói chuỵện với tôi chỉ có một mình Điềm Điềm bằng hữu thôi mà...”
“Cậu… hừ, không cãi với cậu nữa!” Điềm Điềm xịu mặt, không ngờ tên tiểu tử lù khù này không những tàn nhẫn mà mồm mép cũng lanh lợi không kém.
Thực ra không phải Lý Phong chủ ý bắt nạt cô nàng, có điều ở Thái Cốc ma tính của hắn lúc nào cũng chỉ chực bùng phát.
“Lý Phong, có thời gian chúng ta đấu một trận?” Cổ Mễ Sâm không nén được, bắt đầu khiêu chiến.
Lý Phong lắc đầu. Triệu Điềm Điềm hỉnh mũi: “Sợ rồi hả? Cổ Mễ Sâm, nếu anh thắng, tôi duyệt cho anh làm bạn trai!”
“Hả? Nói lời phải giữ lời đó!” Cổ Mễ Sâm càng hăng máu, nhìn Lý Phong vẻ thách thức.
“Thế này đi, nếu cậu thắng Salta một trận nữa tôi sẽ đấu với cậu, thế nào?” Lý Phong nói không nhanh không chậm.
Cổ Mễ Sâm xua tay: “Ba trận cũng được! Tôi không ngại nói thẳng, cậu ta không thể chống đỡ được khí thế của tôi! Chi bằng đổi đấu võ sang cơ chiến, để kỹ thuật nhà Loki còn có chút hy vọng?”
“Không cần, trước hết hẵng đấu võ đã, chuyện này quyết định vậy đi!”
“Được, tôi giúp các anh đi đăng ký!” Triệu Điềm Điềm vui vẻ đứng lên.
“Này Tiểu Điềm Điềm, cô đến đây làm gì?” Cổ Mễ Sâm thừa cơ đuổi theo. Muốn cưa đổ một nữ nhân, đầu tiên phải hiểu nhu cầu của cô ta, nếu không thì dù lên trời hái sao xuống tặng cũng vẫn bị cho leo cây như thường...
CƠ ĐỘNG PHONG BẠO
Tác giả: Khô Lâu Tinh Linh