Chiếc xe đệm từ còn lại vẫn tiến lên tấn công dữ dội, không chút nhụt lòng trước cái chết của đồng bọn. Cẩn thận không thừa, hoả lực của nó mạnh hơn chiếc vừa rơi và có vẻ quyết tâm cùng chết.
Trên không trung lúc này chợt xuất hiện một Chiến sĩ cơ động màu bạc có hình dáng khá độc đáo. Robot này không có kiểu hình cơ bản của USE, sáng lấp lánh toát ra một khí thế đáng sợ.
Trên đỉnh một toàn nhà cao chọc trời khác, Chu Chỉ đang cầm ống nhòm, cười khẽ: “Ha ha, cậu nhóc khá lắm, diệt luôn tên kia đi!”
“Vâng, thưa Thiếu tá!”
Nhận được mệnh lệnh, Chiến sĩ cơ động màu bạc nâng khầu súng phóng lựu đạn ngoại cỡ lên. Hai chiếc xe đệm từ đang đuổi nhau xuất hiện trong kính ngắm.
Một luồng sáng bạc rực rỡ xoẹt qua, nháy mắt đã bắn trúng mục tiêu... Ầm… Chiếc xe đệm từ đuổi theo mấy người Lý Phong nổ tung thành những mảnh vụn.
Keeeeét…
Lý Phong dừng xe, từ từ tiếp đất. Angel, Đường Linh và Minky vội xuống xe, cả ba đều sắc mặt trắng bệch. Hai cô gái kinh hoàng nhìn cảnh xương thịt tan nát xung quanh, không thể nào tưởng tượng ra sẽ gặp phải một sự kiện đáng sợ như vậy.
Tích tích… Máy liên lạc báo hiệu... “Bằng hữu Lý Phong khá lắm, giờ các vị có thể yêu tâm vui chơi rồi!”
Âm thanh vang lên chính là của Chu Chỉ, Lý Phong không khỏi khẽ cau mày... Ma nữ rõ ràng nắm được hành tung sát thủ ngay từ đầu, nhưng lại cố tình ra tay muộn như vậy...
“Cô Chu, cô vui tính thật, lấy cả mạng chúng tôi ra làm trò đùa! ”
“Ha ha... cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi cũng vừa đuổi tới thôi. Được rồi, không làm phiền các vị nữa...”
Máy liên lạc tắt phụt, Lý Phong cũng không thèm quan tâm. Chu Chỉ và hắn trên phương diện nào đó đều là người cay nghiệt độc địa, cùng cô ta tranh luận đạo lý cũng chỉ bằng nước đổ tai trâu.
Bỏ đi, làm người vẫn nên dựa vào bản thân!
Dựa vào Đường Linh nghỉ một chút, uống ít nước, ba nữ nhân dần bình tĩnh trở lại. Trận tập kích tuy nguy hiểm nhưng ba người cũng đâu phải là người bình thường, rõ ràng họ đều đã được huấn luyện điều này. Tuy có sợ nhưng cũng không thấy có gì khó hiểu. Chuyện này sau sẽ điều tra.
“Hay là đến nhà tôi, ở đó cho an toàn?” Đường Linh ướm hỏi. Sát thủ lần này rõ ràng không nhằm vào Đường Linh, nhưng ngay cả người thừa kế của GAD mà cũng dám chọc giận, rốt cuộc đây là thế lực nào?
Lý Phong bỗng cảm thấy sức của một người thật nhỏ bé. Nếu không có thế lực lớn ra tay, khéo ngay cả chủ mưu là ai hắn cũng không rõ.
Minky gật đầu: “Phiền Đường tiểu thư rồi.”
Quả thật nhà Đường Linh rất an toàn. Xung quanh ngôi biệt thự được phòng ngự nghiêm mật, Minky cũng không phản đối Lý Phong lái xe nữa. Gã này thật là bí ẩn khó hiểu, ngay cả những động tác nguy hiểm như vậy mà cũng dám đùa!
Tin tức được bưng kín, chỉ một số người có trách nhiệm mới biết. Có điều, ngay cả kẻ chủ mưu ám sát Angel cũng có chút hoang mang...
“Lạ thật, tấn công lần thứ hai là ai? Chúng ta chỉ thuê có Dạ Ưng thôi mà?”
“Ý của Trưởng lão là gây chuyện khiến USE và NUF khai chiến, thành bại không quan tâm. Hôm Dạ Ưng bị diệt, người của chúng ta cũng bị bắt hết, những tên này tuyệt đối không phải là người chúng ta phái đi!”
“Chẳng lẽ nhóm khác?”
“… Có thể không phải. Vẫn chưa có tin gì về chuyện này, hay... tôi nghi ngờ là người USE làm?”
Mấy gã đàn ông im lặng... Rốt cuộc là ngoài bọn chúng, còn ai muốn giết Angel chứ? Vấn đề là, trên xe còn có tiểu công chúa của GAD... Đồng thời đắc tội với cả USE và NUP, kẻ nào đó còn muốn sống không vậy? Bất cứ hành động nào cũng đều nhằm một lợi ích phía sau, nhưng cũng phải có giới hạn chứ? Nếu quá mức chỉ bằng rước hoạ vào thân, cánh tay dù sao cũng không thể thò quá đầu gối được.
Suy nghĩ mãi chúng cũng không thể nghĩ ra, mà cấp trên cũng đã ra lệnh ngừng nhiệm vụ. TIN đã trực tiếp can thiệp, đối đầu với họ thì chẳng hay chút nào.
Chu Chỉ vẫn đứng trên đỉnh toà nhà cao, gió mạnh thổi tung mái tóc, phía sau là hai đội viên TIN.
“Xử lý xong chưa?”
“Rồi, thưa Đội trưởng.”
“Được, các anh xuống trước!”
“Rõ!”
Không ai biết Chu Chỉ đang nghĩ gì hay muốn làm gì, e rằng đó là những điều mà người tầm thường không thể tưởng tượng nổi. Mệnh lệnh là mệnh lệnh, các đội viên chỉ biết chấp hành. TIN trực tiếp nhận trách nhiệm từ nghị trưởng, có những quyền lực đặc biệt.
Chu Chỉ nhìn lên bầu trời, ánh mắt không lộ chút xúc cảm nào, thở ra nhè nhẹ.
Tích tích… “Dừng ngay nhiệm vụ!”
Chu Chỉ đóng bộ đàm, lẳng lặng rời đi sau cùng. Xem ra đối phương đã thoả hiệp, phong ba sắp nổi lên rồi đây!
Cuộc tấn công không ảnh hưởng nhiều đến tâm tình của Angel và Đường Linh, hình như ở tuổi này ai cũng rất mau quên, Lý Phong cũng không bận tâm về những chuyện khó hiểu đó. Với hắn đơn giản là nuớc dâng đắp đập, binh đến tướng ngăn, kẻ có thể làm Lý Phong lo nghĩ không có nhiều.
Nhìn hai tiểu mỹ nhân vui vẻ trò chuyện, Lý Phong và Minky không muốn phá hỏng niềm vui của họ. Sau sự kiện vừa rồi Minky đối với hắn có chút e dè... Hình như chuyện bị thích sát với tên này là rất bình thường, điều đó khiến cô ta thực sự có chút thắc mắc... Có một số người quá phức tạp, có lẽ nên tránh xa một chút là hơn...
Bất kể là bên ngoài có thật sự an toàn như Chu Chỉ nói không, trong lúc nhạy cảm này cứ ở nhà là tốt nhất.
Trong nhà Đường Linh có rất nhiều trò chơi, nhưng vì vừa qua một phen hút chết nên cả ba nữ nhân đều chỉ muốn ngồi yên một chỗ. Rốt cuộc bốn người lại quay về với trò cũ - đánh bài. Hình phạt thật hết sức trẻ con, ai thua phải chịu dán giấy lên người...
Càng chơi càng say sưa, trò đánh bài này đã rất lâu đời mà vẫn hết sức lôi cuốn, rõ ràng có chỗ độc đáo riêng. Ban đầu chỉ là đánh cho vui, nhưng dần dần không khí trở thành sát phạt thật sự.
Đúng ra là chỉ có một người cay cú, Minky! Sắc mặt cô ta đanh lại, đôi mắt loé lên màu xanh lục... Đường Linh không ngờ lại là một đỗ thần thật sự, tính toán siêu việt, nếu dựa vào suy luận để thắng thì chỉ khi bài thật chênh lệch mới may ra có cơ hội. Còn Angel... tuy là lần đầu tiên chơi bài nhưng cờ bạc bao giờ chẳng đãi tay mới. Với vận may của mình Thiên thần căn bản không cần kỹ thuật gì, cứ đánh xuống là thắng. Đường Linh và Angel thay nhau về nhất, cả hai vui mừng không ngớt vỗ tay reo hò.
Lý Phong có vẻ cũng đang tính toán, nhưng hắn chỉ làm bộ như vậy. Được chơi bài cùng người đẹp đã là một niềm vui, huống chi ở đây lại có những ba người đẹp...
Tất nhiên đó không hề là quy nghĩ của Minky không hề, tính khí cô ta sao có thể chịu thua hết ván này đến ván khác như thế chứ! Một người nào đó có thể dỗi không không thèm chơi nữa, nhưng Minky thì khác, không những cô ta muối chơi, mà còn phải thắng mới được!
Tại trường đại học, Minky đã từng không có đối thủ về khoản này. Đường đường là vua bài mười mấy năm lại đi thua ba con sâu nhép, cục tức này sao có thể nuốt trôi!
“Ngừng lại ngừng lại, nghỉ một lúc. Bây giờ mới chơi thật!” Minky khoa tay nói vẻ hết sức nghiêm trang.
“Dì à, từ nãy vẫn là đánh thật mà?”
“Hmmm, vừa rồi chỉ là để cháu làm quen, bây giờ mới chính thức chơi. Cần phải có chút kích thích, dán giấy chỉ là trò trẻ con!” Minky quả quyết.
Lý Phong có chút ngẩn người, bà chằng này còn nghĩ ra cái gì nữa đây? Dán giấy hứng thú như vậy còn chê, phạt nặng hơn liệu cô ta có bỏ chạy không đó...?
“Uh... Carly cũng chán dán giấy rồi, chúng ta phạt tiếp thế nào đây?”
Bốn người nhìn nhau, trừ Minky, ba ánh mắt kia không có gì thay đổi. Không được, phải có chút kích thích để nâng cao tinh thần chiến đấu... Minky hăng máu, đã chơi thì phải chơi đến cùng...
“Người thua phải cởi áo, Angel còn nhỏ có thể vẫn dán giấy!” Minky nghiến răng tuyên bố...
Với kỹ thuật của cô ta, không thể cứ thua thảm hại như lúc nãy được. Mặt Đường Linh đỏ bừng như cà chua chín, Lý Phong thì lắc đầu than thầm… Bà cô này thật là … đầu bò!
“Cô Minky, chỉ là chơi cho vui thôi mà…” Đường Linh yếu ớt phản đối.
Tuy cô và Lý Phong không còn gì phải giấu nhau nữa, nhưng có người ngoài làm vậy sao coi được?!
Không ngờ câu nói của Đường Linh lại càng làm Minky tức tối... Hừ hừ, các ngươi "chơi cho vui" mà thắng ta đến như vậy! Không được, nhất định không được...!
Từ khi gặp tiểu tử Lý Phong này, cô ta cảm thấy mình càng lúc càng bị áp chế. Hôm nay nếu không nhân cơ hội vùng lên, sau này làm sao dám ngẩng mặt làm người!
Đôi mắt lục nhạt của Minky nhìn Đường Linh và Lý Phong đầy ý vị: “Hai người còn xấu hổ gì nữa chứ? Chỉ cần cởi hết áo là dừng...!”
Đường Linh nhanh chóng hiểu ra... Ma nữ này không nhằm vào các cô mà định gây sự với Lý Phong... Hôm nay cả ba nữ nhân đều mặc khá nhiều áo, nhưng Lý Phong lại chỉ có mỗi một! Quả nhiên Lý Phong nói không sai, Minky thật sự rất hiếu thắng, nữ nhân mà quá mạnh mẽ như vậy cũng chẳng hay ho gì!
Chưa nghĩ ra cách từ chối thì Angel đột nhiên vỗ tay reo: “Hay lắm, phạt cởi áo rất thú vị, Angel cũng muốn chơi...!”
Ba "người lớn" ngẩn ra nhìn nhau... "Angely ngoan nào! Em còn nhỏ lắm, không được đâu..!”
“Không được là không được... người ta lớn rồi! Không phải dì vẫn nói khi chơi phải công bằng sao? Các người cởi áo, Angel cũng muốn cởi...!”
Lý Phong nghe mà muốn xịt cả máu mũi…Thế giới này càng lúc càng điên rồi! Nhưng... mấy lời từ chính miệng Angel nói ra thật hấp dẫn không biết để đâu cho hết...
Minky ngần ngừ một lúc... Chắc mấy nhỏ kia đều mặc áo trong, không có chuyện gì đâu! “Được, có điều chúng ta phải chuẩn bị một chút đã.”
Đường Linh còn muốn muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc lại thôi, ba nữ nhân đi lên lầu. Đến lúc họ xuống, Lý Phong suýt lăn ra đất… Mỹ nữ gì chứ, ba con gấu mèo thì đúng hơn! Mỗi người phải tròng vào thân đến hai mươi cái áo, mặc nhiều nhất lại chính là Minky... Hóa ra là có âm mưu sẵn, thật quá đáng!
Lý Phong nhìn xung quanh... có gì để quấn thêm lên người không nhỉ?
“Bắt đầu đi!”
Lý Phong cảm thấy hơi lành lạnh….
Cuộc chiến khai mào, vì quần áo mà chiến đấu! Không khí thật căng thẳng, ai cũng đăm chiêu tính toán, dù bài tốt cũng không dám chủ quan.
Không biết có phải vận may đã rời bỏ không mà Angel thua liên tiếp. Điểm số dồn lên nhanh chóng, tiển thiên sứ đành nhăn nhó cởi chiếc áo khoác ngoài cùng...
Cuộc chiến tiếp tục, Lý Phong cũng căng đầu tính toán. Trên người hắn chỉ có hai chiếc áo, thành ra không những phải tính mà còn phải dùng đến cả mắt... Thời gian dần trôi, y phục ba nữ nhân xinh đẹp mỏng dần...
Không thể thừa nhận đánh bài cũng dễ say như rượu. Mãi Lý Phong cũng bị cởi một chiếc, Angel không may thua liên tiếp, nhanh chóng bị bóc đến tận áo ngủ... Đáng yêu quá...
Mắt Lý Phong dần dần không biết nên để đi đâu. Đường Linh cũng phải cởi áo. Nhìn thân hình ma quái đó, Lý Phong bất giác nóng hết gáy… Nhưng thân hình của Minky càng bốc lửa hơn...
… Có lẽ không thể chơi tiếp được nữa rồi...
“Ái chà, bụng tôi đau quá! Không xong không xong, các cô chơi nhé, tôi phải vào toa-let!” Lý Phong đứng len chạy luôn vào phòng vệ sinh, xả nước ào ào.
Đường Linh và Minky đều như trút được gánh nặng, chỉ có Angel dẩu môi: “Đại ca xấu quá, mất có một cái áo đã sợ!”
CƠ ĐỘNG PHONG BẠO
Tác giả: Khô Lâu Tinh Linh