Muốn đánh nhau sao, tưởng anh ta sợ à? Đúng là nực cười. Quyền Chính Hạo hừ lạnh một tiếng. Muốn động thủ anh ta cũng không sợ thua, không chút nghĩ ngợi, anh ta giơ nắm tay vung về phía mặt Cố Học Võ. Đúng lúc đó Cố Học Võ buông lỏng Kiều Tâm Uyển, xoay người, thẳng tay bắt lấy nấm đấm của Quyền Chính Hạo. Một tia tàn nhẫn lướt qua mắt, anh ra tay rất nhanh, nhanh đến mức Kiều Tâm Uyển cũng không nhìn thấy anh đã ra đòn thế nào. Một cú đấm mạnh cứ như vậy tống thẳng vào bụng Quyền Chính Hạo. Sau đó lại là một cú đấm thẳng vào mặt.
“A…”
Nắm tay Quyền Chính Hạo còn cách một đoạn là chạm đến Cố Học Võ, thế mà không ngờ lại bị ăn cả hai cú đấm khiến anh ta đau đến gập cả người lại. Lúc muốn đứng dậy thì Cố Học Võ đã lợi dụng lúc này, kéo tay Kiều Tâm Uyển, chạy lên xe mình. Toàn bộ động tác đều nhanh chóng gọn gàng, nhanh đến mức người ta không thể phản ứng.
Kiều Tâm Uyển không nghĩ Cố Học Võ sẽ đánh. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Cố Học Võ đánh người nên nhất thời kinh hoàng, còn chưa kịp phản ứng (cũng không biết phải phản ứng như thế nào, ra mặt giúp ai cũng không ổn) đã bị Cố Học Võ kéo lên xe, sau đó rời đi.
Còn Quyền Chính Hạo sau khi ôm bụng đau đớn, lúc ngẩng đầu trừng mắt thì Cố Học Võ đã khởi động xe lái đi. Vẻ mặt hiện lên một tia không dám tin. M nó. Đường đường là Quyền thiếu gia mà lại bị người ta đánh? Có lầm không vậy? Có lầm không vậy? Muốn ngửa mặt lên trời dài rống một tiếng nhưng cả bụng và khóe miệng đều đau khiến nét mặt anh ta lại trở nên quái dị. Xoa xoa khóe miệng, anh ta nhịn không được mà muốn chửi tục một câu.
M nó. Lại còn chảy máu? Quyền thiếu gia anh ta mà lại bị người ta đánh cho chảy máu? Được. Được lắm. Anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này. Anh ta nhất định phải trả thù. Nhìn về hướng xe rồi đi, lại nhìn nhìn xe Kiều Tâm Uyển vẫn còn đậu trước mặt. Bên chân là chìa khóa xe lúc nãy Kiều Tâm Uyển vô tình đánh rơi. Nhặt chìa khóa, anh ta lên xe Kiều Tâm Uyển rồi lái đi.
Trò này càng chơi càng vui ha, một người phụ nữ đầy gai nhọn, một gã chồng cũ cứ lằng nhằng không dứt? Được, được lắm. Muốn chơi thì chơi. Nếu anh ta không theo đuổi được Kiều Tâm Uyển thì thực xin lỗi với cái dánh Quyền thiếu gia của anh ta. Hai đấm ngày hôm nay coi như là trúng không công.
Kiều Tâm Uyển, chúng ta cứ chống mắt lên mà xem. Tôi nhất định sẽ biến cô thành người phụ nữ của tôi, chị Quyền thực sự.
Ban đêm, im ắng.
Bên trong tòa nhà im lặng, bỗng nhiên xuất hiện hai bóng người im lặng không một tiếng động dùng tốc độ nhanh nhất vọt lên lầu hai. Trong phòng lúc này có một người ngủ đang ngủ rất say. Hai bóng đen lặng lẽ tới gần, một người trong đó rút khẩu súng lục giảm thanh đã chuẩn bị trước, chỉa vào người đang nằm trên giường nả một phát súng.
Người trên giường thậm chí còn không kịp phản ứng đã tắt thở. Người nọ xốc chăn lên, xác nhận một lần rồi gật gật đầu với một người khác. Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhanh chóng bỏ đi.
Một giờ sau, Thang Á Nam đi theo A Long trở lại biệt thự, lúc này trời đã nhá nhem tối, anh nhìn A Long, vẻ mặt có chút phức tạp. Hiên Viên Diêu bảo anh đi theo A Long mở mang đầu óc chứ không nói là bảo anh đi giết người?
Tuy rằng anh không hề động thủ nhưng anh lại nhìn thấy hết người này đến người khác chết dưới tay A Long. A Long nhìn Thang Á Nam, vẻ mặt có phần ngưng trọng: “Thang thiếu, không phải em nói anh, lần sau là đến lượt anh ra tay.”
Anh ra tay? Thật sự muốn anh phải ra tay? Thang Á Nam cảm giác bao súng phía sau lưng cũng nóng ran. Cầm súng bắn bia là một chuyện còn bắn người lại là một chuyện khác. Hai tay nắm chặt thành quyền, vẻ mặt anh tràn đầy rối rắm, anh cụp mắt, không nhìn A Long nữa mà lập tức lên lầu về phòng mình. Nhìn bóng anh, A Long hơi chau mày.
Hừng đông, Hiên Viên Diêu đi lên, nghe A Long báo cáo mà môi mím thành một đường thẳng: “Anh nói tất cả đều là do anh ra tay?”
“Vâng.” A Long gật đầu: “Thiếu gia, Thang thiếu hiện tại e là không thích hợp để lại đi làm nhiệm vụ. Em cảm giác anh ta dường như căn bản không muốn giết người.”
“Uhm.” Hiên Viên Diêu không hề tức giận mà vươn tay mân mê cằm, trong đầu lại hiện lên tư liệu mấy ngày hôm trước đã cho người thu thập, một chủ ý dần hình thành ở trong lòng anh ta.
“Được rồi, mấy ngày nay buổi tối không cần dẫn anh ta ra ngoài. Anh không có việc gì thì dẫn anh ta xuống cơ sở, giám sát các mặt trong khu vực. Đừng nói gì hết chỉ dẫn anh ta theo.”
“Thuộc hạ biết rồi.” A Long gật đầu, không rõ Hiên Viên Diêu muốn làm gì, có điều anh ta có một cảm giác. Chính là Hiên Viên Diêu đối với Thang Á Nam đúng là rất tốt. Nhưng điều này, anh ta nào dám nói ở trước mặt thiếu gia, vậy không phải là muốn tìm cái chết sao?
Chỉ có điều trong lòng anh ta có chút tiếc nuối, bản lĩnh của anh Thang cũng không phải là xoàng xỉnh vậy mà giờ ngày cả giết người cũng không dám. Không hề giống anh Thang lúc trước. Không biết chừng nào anh Thang mới khôi phục trí nhớ. Nhớ lại chuyện trước kia, anh ta còn đang chờ anh mang anh đi làm một trận lớn.
Kiều Tâm Uyển mãi đến lúc lên xe Cố Học Võ mới có phản ứng, nhìn Cố Học Võ đưa cô rời khỏi trung tâm kinh doanh nhà, lại nhìn chiếc xe phía sau mình, cô đập cửa xe.
“Cố Học Võ, anh dừng xe, anh muốn đi đâu?”
Cố Học Võ im lặng bày ra cái mặt lạnh, trông vô cùng khó coi. Trong lòng anh lúc này có một cảm giác tương tự như tức giận đang bắt đầu bùng phát khiến anh lựa chọn không nói gì, chỉ im lặng lái xe.
“Cố Học Võ, anh thả tôi xuống mau, có nghe không?” Kiều Tâm Uyển cũng bực bội, Cố Học Võ đang tính làm cái gì nữa đây: “Xe của tôi đang đậu ở đây đó.” Cửa xe cũng không khóa, hở ra một cái là có người trộm đi ngay.
Cố Học Võ ngoảnh mặt làm ngơ, chuyên tâm lái xe, tốc độ xe càng lúc càng nhanh, từ sáu mươi lên tám mươi rồi đến một trăm. Mắt thấy sắp qua một trăm, Kiều Tâm Uyển không thể không mở miệng.
“Anh chạy quá tốc độ rồi đó, Cố Học Võ, anh có thấy không vậy tốc độ giới hạn ở chỗ này là sáu mươi đó. Anh mau dừng lại đi.”
Cố Học Võ không nghe mà lúc này có nghe anh cũng sẽ không để ý. Kiều Tâm Uyển bắt đầu nổi cáu, tốc độ xe đang nhanh như vậy cô làm sao dám nhảy xuống, bất lực tựa vào ghế, một tay nắm chặt chốt cửa xe. Cô tức giận xoay đầu, nhìn thấy cảnh vật hai bên đang vụt nhanh qua mặt, chiếc xe không ngừng vượt qua hết chiếc xe này đến chiếc xe khác mãi đến khi dừng lại.
“Két…” Một tiếng phanh chói tai vang lên, quán tính khiến cả người Kiều Tâm Uyển theo bản năng ngã ngược vào ghế. Xoay người qua, cô trừng mắt liếc Cố Học Võ, muốn nói gì đó thì anh đã xuống xe, vòng qua bên này mở cửa xe.
Kiều Tâm Uyển sửng sốt nhìn tòa nhà trước mắt. Đây là một hội sở mà cô biết là do Đỗ Lợi Tân mở. Tiểu tử đó đối với ngành giải trí rất có đam mê. Cho dù là ở đâu, mở cái gì cũng đều có liên quan đến giải trí: KTV, nightclub, hội quán suối nước nóng…
Không rõ Cố Học Võ đưa cô tới đây làm gì, mới vừa tính hỏi thì anh đã kéo cô xuống xe, đưa cô đi vào trong. Anh đi có hơi nhanh khiến Kiều Tâm Uyển phải vất vả lắm mới theo kịp. Muốn bảo anh buông cô ra, nhưng tay anh lại ôm càng chặt khiến cô thậm chí còn thấy hơi đau.
Vào cửa, phục vụ nhìn thấy Cố Học Võ liền chào đón, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị sắc mặt u ám của Cố Học Võ hù cho không nói nên lời. Cố Học Võ làm như không thấy, kéo Kiều Tâm Uyển đi thẳng vào thang máy. Lên lầu. Ở trong này, anh có một phòng, là do Đỗ Lợi Tân để dành riêng cho anh.
“Cố Học Võ, anh nổi điên cái gì vậy? Anh dẫn tôi tới đây làm gì? Anh mau buông ra, có nghe không?”
Im lặng, Cố Học Võ ấn nút lầu thượng. Thang máy cứ thế chạy vụt qua hết tầng này rồi lại tầng khác. Kiều Tâm Uyển liều mạng cào tay anh, muốn anh buông cô ra nhưng chỉ phí công. Cố Học Võ lại càng ôm chặt. Cô nổi điên lên: “Anh buông ra đi, tay tôi đau hết cả rồi.”
Cô kêu đau, Cố Học Võ cũng không nghe. Lúc này thang máy cũng tới nơi. Cửa thang máy vừa mở ra, anh liền ngay lập tức kéo cô ra ngoài, rồi dừng trước một cánh cửa, lấy ra khóa từ ra, anh mở cửa, đi vào.
“Cố Học Võ.” Anh hôm nay nổi cơn điên gì vậy? Kiều Tâm Uyển không có hứng điên cùng anh, mới muốn lui ra ngoài, cả người đã bị anh kéo thật mạnh vào.
Đóng cửa, sập khóa. Sau đó trước lúc cô kịp có phản ứng, một đôi môi ấm nóng đã phủ lên môi cô. Cô trừng mắt, nhìn gương mặt đang phóng đại trước mắt. Sau lưng là cánh cửa lạnh như băng, phía trước là vòm ngực của Cố Học Võ. Cô không có chỗ để lui, chỉ có thể để anh càng lúc càng tiến tới gần. Hai tay muốn đẩy ra anh, lại bị anh ngoặt lại giữ chặt ở phía sau, sức lực đó cô không thể nào tránh ra được. Cảm thấy có hơi đau, cô muốn lui ra sau, muốn nói cái gì đó, muốn bảo anh dừng lại.
Nhưng lúc này toàn thân Cố Học Võ đang tản ra sự cường thế mà cô không thể thoát được. Hơi thở anh nóng rẩy, môi lưỡi anh tham lam từng chút từng chút cắn nuốt cô. Cô không thể thở cũng không thể giãy ra, chỉ có thể đi theo anh dần dần trầm luân.
Thời gian cứ thế yên lặng trôi. Anh cuối cùng cũng buông cô ra, nghiêng người xuống, ngắm nhìn cô gái trước mắt bởi vì nụ hôn của anh mà đỏ bừng cả mặt, ánh mắt anh lại tối sầm. Bên ngoài trời cũng dần tối.
Trong phòng ánh sáng không được tốt lắm, anh cũng không bật đèn, nhưng nhìn Kiều Tâm Uyển, khóe môi lại mím chặt, nhịp tim cũng từ từ nhanh hơn. Ngắm nhìn người phụ nữ này, anh nhẹ nhàng đích mở miệng: “Cô muốn kết hôn với gã đó?”
Hả? Cái gì mà kết hôn? Gã đó là ai? Kiều Tâm Uyển ngờ nghệch nhìn anh, nụ hôn vừa nãy làm cô có chút mê loạn nên nhất thời không kịp phản ứng. Cố Học Võ lại một lần nữa cất tiếng: “Cô có chắc là cái loại đàn ông tôi chỉ cần một đấm là có thể đánh ngã đó có thể trở thành chồng cô?”
Một đấm đánh ngã? Kiều Tâm Uyển cuối cùng cũng sực tỉnh, trừng Cố Học Võ: “Anh, anh, anh, anh là đồ dã man. Sao anh có thể đánh người ta chứ?”
“Tôi đánh người thì đã sao?” Lời nói của Cố Học Võ vừa kiêu ngạo vừa vô lại. Kiều Tâm Uyển hiện tại có thể nói là kinh hồn, khiếp sợ tới mức tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài.
Người đàn ông này có đúng là Cố Học Võ không vậy? Là thật sao? Anh mà dùng cái giọng điệu vô lại mà nói như vậy sao. Cái gì mà tôi đánh người thì đã sao? Chẳng lẽ anh đánh người là đúng sao?
“Anh, anh, anh quả thực đúng là đồ dã man.”
Kiều Tâm Uyển vươn tay chỉ vào Cố Học Võ, không thể nghĩ được từ gì hơn để hình dung về anh. Cố Học Võ đúng là một gã dã man.
Cố Học Võ hơi nhíu mắt lại nhìn Kiều Tâm Uyển, anh lại tiến đến thêm một chút, giọng nói có vài phần nguy hiểm.
“Tôi dã man?”